Mộ Thần ở bên trong Linh Tháp, không ngừng dung hợp Thanh Minh Diễm với Thanh Như Hiểu Thiên.
Hai loại dị hỏa chậm rãi giao hòa nhau, triệt để dung hợp thành một, thực lực Mộ Thần cũng được củng cố ở cảnh giới võ hoàng cửu tinh.
Linh Tháp lượn vòng chung quanh Mộ Thần, “Chúc mừng tháp chủ đại nhân, thực lực của ngươi với tức phụ ngươi rốt cục cũng cách ra một chút chênh lệch, trong ngắn hạn không cần lo lắng bị tức phụ ngươi bạo lực gia đình rồi ha.Tháp chủ đại nhân, có phải bây giờ ngươi đang có cảm giác như trút được gánh nặng không?”
Mộ Thần nhìn Tháp Linh không ngừng lượn vòng quanh, cười lạnh nói: “Chờ tới khi ta Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi, ta mới có thể cảm giác như trút được gánh nặng.”
“Ôi, tháp chủ đại nhân, ngươi thật là tàn bạo mà, ngươi thế mà lại muốn Ϧóþ ૮ɦếƭTháp Linh thiên chân khả ái như ta, ngươi đúng là cố tình gây sự.” Tháp Linh vỗ vỗ cánh, đôi mắt tràn đầy vô tội nháy nháy.
Mộ Thần chậm rãi đứng lên, nguyên lực hùng hậu trong thân thể khiến cho Mộ Thần không khỏi âm thầm vui sướng, muốn ở thế giới này đứng vững gót chân, quan trọng nhất vẫn là thực lực!
Với loại gia tộc như Bạch gia, nếu hắn không lấy ra đủ thực lực thì sẽ định trước là vô duyên với Diệp Thạch.
Mộ Thần mở cửa, đi ra ngoài.
“Trần Mộc, có người đưa tin cho ngươi nè.” Một thị giả đi tới nói.
“Ai vậy?” Mộ Thần hỏi.
“Người nọ cũng không nói gì.” Thị giả nói.
“Cám ơn.” Mộ Thần nhận lấy bức thư quét nhìn, sắc mặt chợt đổi. Diệp Thạch ở trong thư tóm tắt vụ việc Bạch Thần Tinh đã biết thân phận thật của Mộ Thần, còn có chuyện Tố Tâm Đan, và Bạch Thần Tinh đã đáp ứng tẩy kinh phạt tủy cho Mộ Thần.
“Không ngờ nhanh như vậy đã đoán được.” Mộ Thần híp mắt, cảm thấy chính mình có lẽ nên đánh giá lại chỉ số thông minh của “nhạc phụ đại nhân” lần nữa.
“Trần Mộc!” Một giọng nói ôn nhu ẩn chứa vô hạn tình ý vang lên bên tai Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn qua người nọ, giọng điệu thản nhiên: “Mạnh tiểu thư.”
Mạnh Tinh Nhi chậm rãi đi tới bân cạnh Trần Mộc, thấp giọng hỏi: “Trần Mộc, ngươi sống có tốt không?”
“Rấttốt!” Mộ Thần nói.
“Ta nghe nói, ngươi rất thânvới Bạch Diên Tinh của Bạch gia?” Mạnh Tinh Nhi hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Phải.Tính cách Bạch thiếu ôn hòa, cũng không có kiêu căng, ở trên trận pháp thuật lạichỉ điểm ta không ít, ta rất cảm kích y.”
Mạnh Tinh Nhi cắn môi, vừa như không muốn, vừa như tiếc nuối nói: “Đúng là Bạch Diên Tinh rấttốt, nhưng y là người Bạch gia.”
Mộ Thần cười nói: “Đúng vậy.Người Bạch gia mắt đều cao hơn đầu, không nghĩ tới Bạch thiếu lại có tính tình tốt như thế.”
“Song nhi Bạch gia không thể gả ra ngoài, ngươi vày không có khả năng…” Mạnh Tinh Nhi ngẩng đầu, có chút vội vàng nói.
Sắc mặt Mộ Thần bình thản nói: “Mạnh tiểu thư, có phải ngươi đang hiểu lầm cái gìkhông?Quan hệ của ta và Bạch thiếu không như ngươi tưởng tượng.”
Mạnh Tinh Nhi gật đầu: “Ngươi có chừng mực thì tốt rồi, thân phận Bạch thiếu rất quý, không phải…” Ngươi có thể mơ tưởng tới.
“Mạnh tiểu thư còn có chuyện khác sao?” Mộ Thần cắt đứt lời nói của Mạnh Tinh Nhi.
Mạnh Tinh Nhi nhìn Mộ Thần, lắc đầu nói: “Không còn.”
“Vậy ta đi trước.” Mộ Thần lạnh lùng nói.
Mạnh Tinh Nhi nhíu mày thầm nghĩ, sao Trần Mộc lại xấu như vậy chứ, không cần đẹp lắm, chỉ cần bình thường một chút cũng được mà.
“Tháp chủ đại nhân, nha đầu kia đang thích ngươi đó nha, ta thật sự đã đánh giá thấp mị lực của ngươi, không nghĩ tới ngươi đã biến thành người quái dị như vậy mà còn có người thích.” Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần, tràn đầy hưng phấn nói.
Mộ Thần bất đắc dĩ xem thường, “Ngươi thật đúng là để mắt ta, nha đầu kia không có động tâm.” Tuy rằng Mạnh Tinh Nhi không động tâm, nhưng lại không cam lòng hắn thuộc về người khác.
Tháp Linh hì hì cười nói: “Tuy rằng chưađộng tâm, nhưng sớm thôi.”
…
Hà Tĩnh Nguyệt mang theo mấy người đi tới.
“Tĩnh Nguyệt, không nghĩ tới Bạch Diên Tinh lại làcon của Bạch Thần Tinh nhỉ.” Cát Tiểu Điệp nói.
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Đúng vậy.Lúc ấy ta cũng hoảng sợ.”
Nhớ tới tình hình khi đó, Hà Tĩnh Nguyệt không khỏi cười khổ. Người Bạch gia từng bước ép sát, nhận định Diệp Thạch học trộm trận pháp thuật của Bạch gia, kết quả thì sao, người ta chính là con của Bạch Thần Tinh – thiên tài của Bạch gia, đúng là thế sự vô thường.
“Bạch Diên Tinh vẫn còn đang tìm một người tên là Mộ Thần hả? Ta nghe nói yvì tìm người mà đi hẳn ra nước ngoài, vậy có tìm được chưa?” Cát Tiểu Điệp hứng thú cười hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Hình như là không có tìm được, ta không thấy y mang người nào về.”
Cát Tiểu Điệp xuy một tiếng cười nhạo, nói: “Thật đáng tiếc, ta thật muốn gặp cái người Mộ Thần kia.” Đáng tiếc, không có người này.
Hà Tĩnh Nguyệt có chút không hiểu hỏi: “Tiểu Điệp, sao ngươi lại đột nhiên đến trận pháp tháp chúng ta?”
“Bởi vì ở đâycó xuất hiện một luyện dược sư thất cấp, ta đến xem coi có thể mời chào hay không.” Cát Tiểu Điệp nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Luyện dược sư thất cấp?Sao ta không có nghe nói tới?” Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu.
“Đại khái là do người ta tương đối điệu thấp.” Cát Tiểu Điệp tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Luyện dược sư thất cấp ở đan tháp các ngươi còn chưa đủ nhiều sao? Còn cần ngàn dặm xa xôi chạy đến đây để mời chào?” Hà Tĩnh Nguyệt khó hiểu.
Cát Tiểu Điệp nói: “Nhân tài không bao giờ chê nhiều mà.”
“Đây là ai vậy?Thật xấu!” Doãn Kiến Bình đi bên cạnh Cát Tiểu Điệp tràn đầy chán ghét nhìn Mộ Thần đang dựa cột.
Sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt hơi đổi, nói: “Đó là Trần Mộc, trận pháp sư của công hội ta, tuy rằng diện mạo hắn không dễ nhìn, nhưng thực lực lại rấtmạnh, hắn là võ hoàng cũng là một trận pháp sư lục cấp.”
Cát Tiểu Điệp có vài phần kinh ngạc, “Không ngờ lại là một võ hoàng, hắn bao nhiêu rồi, võ hoàng mấy tinh thế?”
“Đại khái cỡ hai mươi tuổi, võ hoàng nhất tinh.” Hà Tĩnh Nguyệt có chút không xác định nói.
Cát Tiểu Điệp ngây ra một lúc, nói: “Mới hơn hai mươi á? Vậy thật đúng là mạnh, Duẫn sư huynh cũng là ởtuổi hai mươi sáu mới trở thành võ hoàng, đáng tiếc làdiện mạo người này quá kém.”
Đôi mắt Doãn Kiến Bình chợt lóe sát khí, nóng lòng muốn thử nói: “Võ hoàng nhất tinh à? Ta muốn khiêu chiến với hắn.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Không tốt lắm đâu.”
Cát Tiểu Điệp cười nói: “Duẫn sư huynh đúng là hiếu chiến, Tĩnh Nguyệt, ngươi đừnglo lắng, sư huynh có chừng mực mà.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhăn chặt mày, có chút không cam nguyện nói: “Vậy được rồi.”
Mộ Thần dựa cột nhìn đám người Hà Tĩnh Nguyệt xa xa.
Một nam tử diện mạo anh tuấn khẽ quát một tiếng, ngay cả đánh tiếng cũng không liền một chưởng bổ tới Mộ Thần.
Mạnh Tinh Nhi đứng một bên nhìn thấy người nọ đột nhiên ra tay, nhịn không được kinh hô một tiếng.
“Tháp chủ đại nhân, có một đứa ngốc muốn khiêu chiến ngươi kìa.” Tháp Linh hưng phấn thét chói tai trong thức hải Mộ Thần.
Mộ Thần vươn tay, nhanh chóng vẽ ra một đám trận văn, quyền phong Doãn Kiến Bình vừa ᴆụng phải trận văn Mộ Thần vẽ liền bị bị trận văn đánh phản lại, sắc mặt Doãn Kiến Bình trở nên thảm thiết, liên tục lui về phía sau. Trận văn Mộ Thần vẽ lại bay tới dán lấy Doãn Kiến Bình, một đám nổ tung, Doãn Kiến Bình không thể không lui về phía sau lần nữa.
Mộ Thần vung tay áo, vân đạm phong khinh nhìn Doãn Kiến Bình, một võ hoàng sơ kỳ cũng dám vươn tay với hắn, đúng là không biết sống chết.
Doãn Kiến Bình nhìn Mộ Thần, sắc mặt xanh trắng biến đổi liên tục.
Mạnh Tinh Nhi nhìn Mộ Thần, trái tim đập bình bịch, Mạnh Tinh Nhi thầm nghĩ, trừ khuôn mặt ra, Trần Mộc thật đúng là không thể xoi mói cái gì.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn mấy người còn lại, xoay người rời đi.
Cát Tiểu Điệp nhíu mày nói: “Tĩnh Nguyệt, trận pháp tháp các ngươi thế màlại còn ẩn tàng cao thủ như thế.Một tay Liệt Trận Thuật vừa rồi đúng là xuất thần nhập hóa, Duẫn sư huynh là võ hoàng nhị tinh, nhưng võ hoàng tứ tinh, ngũ tinh bại trên tay sư huynh cũng không ít đâu, không ngờ lại bị người này bức lui.”
“Những võ hoàng tứ tinh, ngũ tinh kia đều là phế vật sao?” Một giọng nói trêu tức chợt truyền tới.
Cát Tiểu Điệp nhăn chặt mày nhìn qua chỗ thanh âm kia, thấy Diệp Thạch đang vui sướng khi người gặp họa đứng ở một bên.
“Bạch thiếu, sao ngươi lại tới đây?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi.
Cát Tiểu Điệp ngây ra một lúc, đoán được người đến là ai, vẻ giận dữ trên mặt liền biến mất, lúc nhìn Diệp Thạch có thêm mấy phần cẩn thận.
Diệp Thạch nhún vai, nhìn chằm chằm Doãn Kiến Bình nói: “Ta đến chơi đùa.Ê, tiểu bạch kiểm, ngươi nhanh nhổ ra đi, nếu hiện tại ngươi không nhổ ra, đời này ngươiđều mãi là võ hoàng nhị tinh thôi đấy.”
Hà Tĩnh Nguyệt khó hiểu nhìn Diệp Thạch, sắc mặt Doãn Kiến Bình xanh một trận, cuối cùng hộc ra một 乃úng máu.
Sắc mặt Hà Tĩnh Nguyệt kỳ lạ nhìn Doãn Kiến Bình, không ngờ Trần Mộc chỉ dùng một chiêu đã đánh Doãn Kiến Bình trọng thương, hình như nàng đã đánh giá thấp chiến lực của Trần Mộc rồi.
“Duẫn thiếu, ngươi không sao chứ?” Hà Tĩnh Nguyệt bất an hỏi thăm.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, cười nói: “Hắn không ૮ɦếƭ được, Trần Mộc ra tay rất có chừng mực.”
Nghe được lời Diệp Thạch nói, sắc mặt Cát Tiểu Điệp nóng lên, quả thật quá dọa người.
…
Doãn Kiến Bình bị Trần Mộc đánh một chiêu trọng thương, Cát Tiểu Điệp cũng ngại ngùng lưu lại tiếp, liên mang Doãn Kiến Bình đi vào biệt viện mà trận pháp tháp lâm thời chuẩn bị cho họ.
“Quá yếu, đan tháp đều là một đám thùng cơm.” Diệp Thạch chê bai.
Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Trần Mộc cũng ra tay quá ác, ta vốn nghĩ, hắn xuất thân bình thường, nếukết một cái thiện duyên với người đan tháp thì có lẽ sẽ nhờ đượcbọn họ luyện đan cho.”
Diệp Thạch âm thầm ở trong lòng liếc mắt xem thường, luyện đan thuật của Mộ Thần xuất thần nhập hóa như vậy, hắn cần gì đám ngu ngốc kia.
“Đám thùng cơm kia nhiều lắm chỉ là luyện dược sư lục cấp, có thể dùng được gì chứ!” Diệp Thạch khinh thường nói.
Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài: “Bạch thiếu, ngươi kiến thức rộng rãi, gặp đượcrất nhiều luyện dược sư thực lực cao cường, nhưng mà Trần Mộc lạikhác ngươi.”
Diệp Thạch chắp tay sau lưng thầm nghĩ, Mộ Thần đương nhiên không giống mình, bản thân hắn chính là luyện dược sư thất cấp, đan dược cho mình đều phải nhờ hắn mà.
Hà Tĩnh Nguyệt cúi đầu âm thầm suy nghĩ, Cát Tiểu Điệp là cháu gái của Cát Nghị – phó hội trưởng đan tháp, hẳn nếu chỉ là một luyện dược sư thất cấp phổ thông thì sẽ không kinh động tới nàng mới đúng.
“Trần Mộc vừa mới chiến với tên kia, không biết có bị thương không, ta đi xem hắnđây.” Diệp Thạch nói.
Khóe miệng Hà Tĩnh Nguyệt co giật, Trần Mộc mạnh mẽ như vậy, sao có thể bị thương được?
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn Diệp Thạch, trong lòng bất đắc dĩ một trận.
Hà Tĩnh Nguyệt thấy Hà Hiền không biết khi nào lại xuất hiện bên cạnh, trong lòng giật mình, “Ông nội? Chuyện vừa rồi ngài đều thấy được?”
Hà Hiền gật đầu: “Đúng.” Người đan tháp cũng quá kiêu ngạo, vừa gặp được tu luyện giả trong trận pháp tháp, không lên tiếng nào liền trực tiếp ra tay, nhưng không nghĩ tới Trần Mộc lại mạnh như vậy.
“Trần Mộc thật đúng là lợi hại.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Hà Hiền híp mắt, thần sắc nghiêm túc nói: “Hắn là trận pháp sư thất cấp.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày: “Thất cấp ư?”
Hà Hiền gật đầu: “Đúng vậy,vừa rồi hắn ra tay,Liệt Trận Thuật tuyệt đối đã có tiêu chuẩn thất cấp, người này tuyệt đối không thể để Bạch gia cướp đi.”
Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, ban đầu nàng tưởng chỉ có một thiên tài là Bạch Diên Tinh, không ngờ hiện tại lại có thêm một Trần Mộc.
“Nhưng sao hắn lại muốn ẩn dấu thực lực?” Hà Tĩnh Nguyệt không hiểu