Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 248

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Trận pháp tháp tại Trung Châu.
“Biết gì chưa, mới có một người tên là Trần Mộc gia nhập trận pháp tháp chúng ta đó. Nghe nói là một trận pháp sư lục cấp đấy!”
“Ta biết, người kia là một cao thủ võ hoàng, tuổi cũng không lớn, chỉ tiếc nhân tài như vậy lại bị hủy dung, khuôn mặt kia thật sự nhìn rất đáng sợ đó.”
“Tuy rằng Trần Mộc không tồi, nhưng so với Diệp Thạch Diệp thiếu thì kém xa lắc.”
“Ngươi còn gọi là Diệp Thạch sao? Bạch gia đã phát thông cáo rồi đấy, Diệp Thạch là huyết mạch dòng chính Bạch gia, tên là Bạch Diên Tinh, về sau phải gọi là Bạch thiếu.”
“Mà ta thật không nghĩ tới, Diệp Thạch thế mà lại là người Bạch gia, nhưng cũng phải thôi, tư chất của Diệp thiếu quá nghịch thiên mà, làm sao như là người từ nước ngoài chứ.”
“Mà Diệp Thạch đâu rồi nhỉ? Gần đây không có nghe được tin tức của y.”
“Nghe nói là rời Trung Châu ra nước ngoài rồi, chắc đi tìm Mộ Thần kia.”
“Nghe nói Mộ Thần kia tinh thông cả đan thuật, minh văn, trận pháp, phù chú và luyện khí, không gì không giỏi, các ngươi nói tuyệt thế thiên tài như vậy thật sự có tồn tại sao?”
“Nếu có tồn tại thì đã sớm truyền tống tới đây rồi, làm sao còn để Diệp Thạch đi đón chứ? Chứng vọng tưởng của Diệp Thạch đúng là có chút nghiêm trọng.”
“Diệp Thạch đã đi nước ngoài, chờ đón người về là có thể biết Mộ Thần là người thế nào.”
“Vô luận Mộ Thần người thế nào, Bạch gia cũng sẽ không đồng ý cho Mộ Thần và Diệp Thạch ở chung.”
“Cũng phải, Diệp Thạch là một song nhi, mà song nhi Bạch gia lại không thể gả ra ngoài, nếu như Mộ Thần là một nữ nhân thì Diệp Thạch còn cưới được, vấn đề là, Mộ Thần là một nam nhân hàng thật giá thật, gia quy Bạch gia còn ở nơi đó, cho dù là Bạch Thần Tinh tiền bối thì cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
“Đã như thế, vậy tại sao Bạch tiền bối lại nghe theo Diệp Thạch?”
“Đại khái là Bạch tiền bối yêu con nên sốt ruột. Diệp thiếu tuy rằng là thiên tài, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ, bị ái tình làm cho thần trí hồ đồ, chờ qua một thời gian ngắn, y thấy nhiều thanh niên tài giỏi ở Trung Châu, tự nhiên sẽ quên Mộ Thần thôi.”
… …
Mộ Thần dựa vào cột đá bạch ngọc rất xa, nghe được mấy thiếu niên thiếu nữ nghị luận trong trận pháp tháp.
“Tiểu tử, thân phận của tức phụ ngươi cũng không bình thường nhỉ, ngươi muốn kết hôn cũng không dễ dàng, xem ra ngươi chỉ có thể một mình cô đơn cả đời.” Một giọng nói trẻ con rõ ràng như còn vương mùi sữa cố tình giọng điệu lại như ông cụ non vang lên trong thức hải Mộ Thần.
“Câm miệng!” Mộ Thần lạnh lùng quát lớn Tháp Linh trong thức hải.
Sau khi Mộ Thần thu phục năm tháp ở Linh Tháp Châu, năm tháp liền hòa hợp thành một thể, trở thành pháp khí bản mạng của Mộ Thần.
Sau khi dung hợp Linh Tháp, thực lực Mộ Thần lên như diều gặp gió, trực tiếp trở thành võ hoàng thất tinh.
Linh Tháp vô cùng diệu dụng, bây giờ Mộ Thần mới chỉ tiếp xúc được một góc băng sơn mà thôi.
Tỷ như, trong Linh Tháp có một căn phòng luyện đan giả lập, ở trong đó trưng bày vô số linh thảo ảo, Mộ Thần có thể tiến vào trong đó, không ngừng thử luyện chế linh đan, còn không cần phải lo lắng sau khi luyện chế thất bại sẽ hư hao linh thảo, mà kỳ diệu nhất chính là, tốc độ thời gian trôi qua trong phòng luyện đan giả lập chỉ bằng một phần năm bên ngoài, như vậy, hắn liền có được nhiều hơn người khác năm lần thời gian.
Nhưng Linh Tháp trong tay hắn tuy rằng tốt, nhưng lại có một chỗ thiếu hụt, đó là tri thức học thuật trong Linh Tháp chỉ tới thất cấp, bởi vì tri thức học thuật bát cấp đều bị mấy đại gia tộc ở Trung Châu nắm giữ trong tay, muốn đạt tới bát cấp thì nói dễ hơn làm.
“Tiểu tử, ngươi nên sớm tu luyện đan thuật, minh văn, trận pháp, phù chú với luyện khí tới bát cấp cao cấp, như thế ngươi có thể thử thu phục năm tháp ở Trung Châu.Nếu ngươi có thể thu phục năm tháp Trung Châu, thực lực của ngươi sẽ nhanh chóng tănglên, đến lúc đó, Bạch gia khẳng định sẽ không quản cái gì mà gia quy hay không gia quy, bọn họ sẽ trực tiếp gả Bạch Diên Tinh cho ngươi.”
Mộ Thần nhìn trận pháp tháp xa xa, hơi hơi nhíu mày lại, sau khi dung hợp năm tháp Linh Tháp Châu, Mộ Thần biết được một số thứ khác.
Nói thí dụ như, nếu muốn thu phục được năm tòa Linh Tháp cửu cấp ở Trung Châu, thì phải thu phục được Linh Tháp ở Linh Tháp Châu trước đã, bởi vì Linh Tháp ở Linh Tháp Châu là chìa khóa để kế thừa năm tòa Linh Tháp ở Trung Châu.
Dựa theo lời nói của Tháp Linh, thì địa phương như Linh Tháp Châu cũng không chỉ có một, như vậy chìa khóa cũng không chỉ có một, nhưng nếu hắn có thể thu phục năm tòa Linh Tháp Trung Châu, vậy hắn liền có hy vọng trở thành đệ nhất nhân của phiến đại lục này.
“Trận pháp tháp này đúng là hùng vĩ thật. Thật muốn ăn nó đi mà.” Tháp Linh tràn đầy cảm thán.
Mộ Thần cười lạnh một tiếng, tức giận: “Nếu ra tay ngay bây giờ, ta và ngươi đều sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.”
Tháp Linh ảo não nói: “Cho nên, tháp chủ đại nhân à, ngươiphải cố gắng đó! Nếu trước ba mươi tuổi mà ngươi không thể tu luyện năm môn học thuật tới bát cấp cao cấp, vậy ngươi liền vĩnh viễn sẽ mất đi cơ hội thu phục năm tòa tháp Trung Châu. Ngươi nhìn trận pháp tháp này đi, nó to lớn cỡ nào chứ! Đồ sộ cỡ nào chứ! Ngươi không thèm thuồng sao?”
Mộ Thần híp mắt, thèm thì thế nào, muốn tu luyện năm môn học thuật tới bát cấp cao cấp thì nói dễ hơn làm, cả đan tháp chỉ có một đan sư bát cấp cao cấp, còn trận pháp tháp thì đã xuống dốc, hội trưởng công hội là Hà Hiền cũng chỉ là trận pháp sư bát cấp hạ cấp.
Bạch Thần Tinh của Bạch gia, là chuẩn nhạc phụ đại nhân của hắn, nghe nói được trời cao ưu ái, trận pháp thuật đã là bát cấp cao cấp.
Mà năm tháp Trung Châu nhìn như không liên quan với nhau, nhưng thực chất là một thể, muốn một mình thu phục một tòa tháp là không có khả năng, chỉ có đồng thời thu phục năm tháp, mà còn phải ở trước ba mươi tuổi mới được.
Trước tuổi ba mươi trở thành đại sư bát cấp năm môn học thuật, nói thì dễ hơn làm!
Với điều kiện hà khắc như thế, khó trách từ xưa đến nay Trung Châu chưa từng có ai có thể thu phục năm tòa Linh Tháp.
Mộ Thần đứng nhìn trận pháp tháp hùng vĩ xa xa, trong lòng nóng lên, nếu hắn có thể thu phục được năm tòa Linh Tháp Trung Châu, như vậy Bạch gia thì tính là gì? Bọn họ còn dám không gả Thạch Đầu cho hắn sao?
“Nhưng mà tháp chủ đại nhân à, sao ngươi lại muốn chỉnh mình thành bộ dáng quỷ quái kia vậy?” Tháp Linh có chút bất mãn nói.
Mộ Thần vuốt ve gương mặt huyết nhục mơ hồ của mình. Hắn sử dụng minh văn dịch dung lên khuôn mặt mình, minh văn này có hiệu quả rất xuất sắc, cảm giác khi sờ lên cũng rất chân thật, cho dù là Hà Hiền thì cũng không nhìn ra được manh mối gì.
“Diệp Thạch luôn chê ta trêu hoa ghẹo nguyệt. Bởi vậy nếu chỉnh thành bộ dạng này thì có thể tránh đi rất nhiều phiền toái.”
Tháp Linh lớn tiếng cười, không cho là đúng, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi mà phải sợ người khác yêu thương ngươi sao? Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, diện mạo ngươi không soái một chút nào cả, với lại soái ca ở Trung Châu nhiều như vậy, ngươi muốn bị coi trọng cũng không dễ đâu.”
Mộ Thần không cho là đúng mà nghĩ, nam nhân thì có năng lực là được, diện mạo soái làm gì?
“Để ngừa vạn nhất thôi.” Mộ Thần nói.
… …
“Trần Mộc.” Một giọng nói tao nhã chợt vang lên bên tai Mộ Thần.
Mộ Thần nhìn qua người nọ, cung kính gọi một tiếng, “Chào Hà tiểu thư.”
“Trần Mộc, ngươi đều luôn tiềm tu ởTrung Châu, bây giờ đến trận pháp tháp vài ngày, cảm giác thế nào?” Hà Tĩnh Nguyệt chắp tay sau lưng hỏi.
Mộ Thần cười trả lời: “Trận pháp tháp là nơi địa linh nhân kiệt, mấy ngày nay có vài vị trận pháp sư thất cấp tiền bối chỉ điểm cho ta không ít, ta được ích lợi không nhỏ.”
Hà Tĩnh Nguyệt cười, trong mắt hiện lên vài đạo tinh quang, “Sợ là trận pháp sư thất cấp ở đây không giúp được ngươi cái gì.”
“Sao lại thế? Ta chỉ là trận pháp sư lục cấp, các vị đại sư chỉ cần thuận miệng nói một câu, đều có thể cho ta được ích lợi không nhỏ.” Mộ Thần nói.
Hà Tĩnh Nguyệt có chút hoài nghi nhìn Mộ Thần, nàng đã từng nhận nhiệm vụ cùng người này, Trần Mộc cho nàng một cảm giác khí định thần nhàn, định liệu trước, tựa hồ chuyện gì cũng không làm khó được hắn.
Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy trên người Trần Mộc có một loại khí chất không khác Diệp Thạch lắm, nếu nhất định phải nói đó là loại khí chất như nào, thì có khả năng chính là loại khí chất của thiên tài.
Phương pháp phá trận của Diệp Thạch biến ảo vô thường, thủ đoạn ùn ùn.
Mà bí quyết phá trận của Trần Mộc chỉ có một, chính là lực tính toán kinh người. Hắn không có linh nhãn như Diệp Thạch, nhưng lại có bản lĩnh như Diệp Thạch, có thể tìm được điểm yếu của trận pháp, dưới lực tính toán kinh người của Trần Mộc, tất cả điểm yếu đều không thể che giấu.
Trần Mộc là võ hoàng nhất tinh và là trận pháp sư lục cấp, nếu lúc trước không có một người như Diệp Thạch, vậy người trong trận pháp tháp nhất định sẽ cảm thấy Trần Mộc là tuyệt thế thiên tài.
“Đáng tiếc là Diệp Thạch đã về Bạch gia, nếu không ngươi và y nhất định có không ít chuyện để nói.” Hà Tĩnh Nguyệt thở dài nói.
Mộ Thần cúi đầu, hơi chút chần chờ hỏi: “Ta nghe nói là, lúc Diệp thiếu ởcông hội trận pháp sư thì thường xuyên tìm một người tên là Mộ Thần?”
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng thế. Diệp Thạch đối với cái người tên là Mộ Thầnnày đã tẩu hỏa nhập ma, ông nội của ta vì Diệp Thạch mà mấy lần đi gặpmấy hội trưởng công hội kia hỏi thăm người đó.” Cũng bị mấy công hội khác xem là trò cười, may mà dù ông nội có điên thì cũng không bằng Bạch Thần Tinh, nghe nói Bạch Thần Tinh vì Diệp Thạch mà đồng ý cùng Diệp Thạch chạy ra nước ngoài đón người, cũng không biết có thể đón về hay không.
Mộ Thần bất động thanh sắc hỏi: “Ta nghe nói làsong nhi Bạch gia không được gảra ngoài?”
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu đáp: “Không sai.”
Mộ Thần giả bộ tò mò hỏi: “Nói như vậy, cho dù có tìm được Mộ Thần thì chỉ sợ Diệp Thạch cũng sẽ thất vọng, chẳng lẽ không có ngoại lệ gì sao?”
“Có, nhưng cũng tương đương không có.” Hà Tĩnh Nguyệt khoanh tay, lắc đầu nói.
“Còn nhờ Hà tiểu thư chỉ giáo.” Mộ Thần híp mắt nói.
“DoBạch gia là trận pháp thế gia, thế nên chỉ cần có người có trận pháp thuật đủ mạnh, mạnh đến mức có thể thông qua Bách Luyện Sát Trận của Bạch gia, được người Bạch gia tán thành, là có thể nghênh thú song nhi Bạch gia.”
“Bách Luyện Sát Trận?” Mộ Thần ngạc nhiên hỏi.
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Đúng. Cái gọi là Bách Luyện Sát Trận, chính là địa phương hội tụ hơn một trăm sát trận, chỗ đó nguy cơ trùng trùng, người có thể từ trong Bách Luyện Sát Trận đi ra, thành tựu tất nhiên bất phàm.”
“Trong lịch sử từng có những trận pháp sư muốn cưới nữ nhi và song nhi của Bạch gia, nhưng bọn họ đều ૮ɦếƭ ở bên trong Bách Luyện Sát Trận.”
“Nghe nói, nếu muốn thông qua Bách Luyện Sát Trận thì trận pháp thuật phải đạt tới bát cấp, nếu không thì chỉ có một con đường ૮ɦếƭ mà thôi. Bạch Thần Tinh tiền bối đã từng thông qua Bách Luyện Sát Trận, nhưng thiên tài như Bạch Thần Tinh tiền bối có mấy người đâu.”
Mộ Thần cười khan: “Nghe nguy hiểm quá nhỉ!”
“Đúng thế đấy.” Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu, rồi bỡn cợt hỏi Mộ Thần: “Sao? Ngươi coi trọng nữ tử hay là song nhi nào của Bạch gia à?”
“Hà tiểu thư nói đùa, ta chỉ là tò mò mà thôi.” Mộ Thần nói.
“Không phải thì tốt. Ta nói chứ, thiên hạ có nhiều mỹ nhân như vậy, ngàn vạn không cần thắt cổ trên một thân cây Bạch gia này. Mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng tánh mạng quan trọng hơn, ngươi còn trẻ, đừng có tự tìm đường chết.” Đôi mắt Hà Tĩnh Nguyệt đong đầy ý cười nói.
Mộ Thần cung kính nói: “Đa tạ Hà tiểu thư dạy bảo.”
Tiếc là, hắn chỉ có thể thắt cổ trên một thân cây Bạch gia này, ai bảo Diệp Thạch là người Bạch gia đâu chứ?
Nghe nói Diệp Thạch đã đi ra nước ngoài, cũng không biết khi nào y mới trở v
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc