Mộ Thần thu hồi phi thuyền, cùng Diệp Thạch đi xuống.
Những võ linh đang bảo hộ Hoàng thành thấy hai người đi xuống, sắc mặt không khỏi buộc chặt lại.
Có không ít tu luyện giả chung quanh nghe được tên của Mộ Thần và Diệp Thạch thì ngừng lại, dừng chân quan sát.
“Nhìn ngươi rất khẩn trương nhỉ? Mặt Mộ Thần nhìn rất đáng sợ à?” Diệp Thạch khoanh tay hỏi, đầy hưng trí đánh giá thị vệ trưởng.
Thị vệ trưởng cười xấu hổ, “Đương nhiên là không phải, sao Mộ đại sư lại đáng sợ chứ?”
“Vậy là do ta rất đáng sợ sao?” Diệp Thạch nhướng mày hỏi.
“Sao lại vậy chứ? Diệp đại sư ngài thân thiện vậy mà.” Thị vệ trưởng cười khan trả lời.
Diệp Thạch đánh giá thị vệ trưởng, thầm nghĩ nếu Mộ Thần và ta đều không đáng sợ, vậy chân của ngươi sao lại không ngừng run rẩy thế kia?
“Chỗ này chính là Hoàng đô của Thiên Không đế quốc sao?” Diệp Thạch hết nhìn đông tới nhìn tây, hỏi.
“Đúng vậy ạ.” Thị vệ trưởng lập tức đáp.
“Sư phụ Hùng Uy của ta đang ở Hoàng đô à?” Mộ Thần chen vào hỏi.
“Hùng Uy tiền bối hiện đang ở cư xá cho khách trong Hoàng đô ạ.” Thủ vệ cung kính nói.
“Đa tạ.” Mộ Thần cười cười với bọn họ, tiếp đó lôi kéo Diệp Thạch rời đi.
Hai người vừa đi, đám tu luyện giả chung quanh lập tức chụm lại khe khẽ nói nhỏ.
“Đó chính là Mộ Thần với Diệp Thạch à? Ta còn tưởng là hai người có ba đầu sáu tay chứ, nhìn rất bình thường mà!”
“Tuy rằng bình thường, nhưng mà rất có khí chất! Chứ có khuôn mặt đẹp mà thực lực không mạnh thì ích lợi gì?”
“Không phải hai người đó được đồn là có tính tình rất nóng nảy sao? Thoạt nhìn cũng rất tốt mà nhỉ?”
… …
Cư xá cho khách.
Hùng Uy trưng ra khuôn mặt tươi cười, cùng mười mấy võ hoàng trước mặt lá mặt lá trái.
Hùng Uy không nhịn được trợn trắng mắt ở trong lòng, hắn tới Hoàng đô đã lâu, cửa nhà lại vắng vẻ, kết quả khi tin tức Mộ Thần và Diệp Thạch muốn tới đây được truyền tới, võ hoàng tới cửa một tên lại một tên, mặt mũi của hắn so với Mộ Thần và Diệp Thạch, tựa hồ kém rất xa!
“Hùng huynh, huynh thật đúng là biết cách dạy đồ đệ! Thế mà lại dạy dỗ ra một thiên tài đồ đệ như Mộ Thần.”
“Thiên tài thì không hiếm, nhưng khó có nhất chính là có tình có nghĩa.”
“Chính xác chính xác, ngay cái lúc sống ૮ɦếƭ trước mắt, Mộ Thần vậy mà lại trở về, thật sự khiến ta khâm phục!”
“Nghe nói Mộ thiếu đã là trận pháp, phù sư, và luyện dược sư lục cấp, tài hoa như vậy trước đây chưa từng có ai, sau này cũng sẽ không có.”
“…”
Hùng Uy trưng vẻ mặt tươi cười, Mộ Thần rất tốt, phẩm tính tốt, biết luyện đan, biết chế phù, biết trận pháp, chỉ là tên nhóc kia lại không đủ tôn sư trọng đạo!!
“Hùng huynh, huynh biết hiện tại Mộ Thần và Diệp Thạch đang ở đâu không?”
“Theo lý mà nói thì Mộ Thần với Diệp Thạch hẳn là đã đến đây rồi, Hùng huynh, huynh có biết khi nào họ tới không?”
Hùng Uy liếc mắt xem thường, hắn làm sao biết được? Hai tên nhóc kia đến vô ảnh, đi vô tung, nguồn tin tức của hắn cũng không linh thông lắm.
“Có lẽ là do trên đường bị chuyện gì làm chậm trễ, nếu tụi nó trở lại thì sẽ xuất hiện thôi.” Hùng Uy cười trả lời.
“Hùng tiền bối, Mộ Thần và Diệp Thạch đến.” Lâm Nam vội vàng chạy vào, tiến đến trước mặt Hùng Uy nói.
Hùng Uy sửng sốt hỏi: “Đến rồi?”
Lâm Nam gật gật đầu: “Vâng ạ!”
Hùng Uy thở ra một hơi: “Vậy là tốt rồi.” Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!
Theo lý thì Mộ Thần với Diệp Thạch nên tới đây vào hai ngày trước rồi mới đúng, không biết tại sao lại kéo dài tới bây giờ, Hoàng đô hiện giờ long xà hỗn tạp, trước kia Mộ Thần và Diệp Thạch lại đắc tội với không ít người, Hùng Uy thật sự có chút lo lắng cho hai người.
Mộ Thần và Diệp Thạch lững thững đi đến, trước khi Mộ Thần tiến vào thì đã nghe Lâm Nam nói có rất nhiều khách tới cửa, nhưng tới khi vào cửa thì cũng vẫn bị một đám “khách” này làm cho hoảng sợ.
Hùng Uy vậy mà lại tiếp đãi tới mười mấy võ hoàng.
Mộ Thần Diệp Thạch vừa vào cửa, mười mấy tên võ hoàng đồng thời đứng lên, hướng về Mộ Thần với Diệp Thạch chắp tay chào hỏi.
Đối mặt với mười mấy tên võ hoàng, Mộ Thần Diệp Thạch cũng không dám lớn lối, cung kính chắp tay lại chào bọn họ.
Mộ Thần và Diệp Thạch đi tới ngồi xuống kế bên Hùng Uy.
Hùng Uy thuận miệng hỏi Diệp Thạch: “Không phải là hai đứa rời đi trước đám người Yến Khuynh Thành sao? Sao mà bây giờ mới tới đây?”
Vừa nghe được lời Hùng Uy hỏi, khuôn mặt Diệp Thạch lập tức nóng lên.
Hùng Uy nguyên bản chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng Hùng Uy phát hiện, hắn vừa hỏi xong, mặt Diệp Thạch liền đỏ rực, tâm tư liền chuyển mấy vòng.
Hùng Uy đánh giá Diệp Thạch, bỗng phát hiện thấy tựa hồ Diệp Thạch trở nên mềm mại hơn, vả lại mặt mày còn hồng hào, nhất thời âm thầm chậc lưỡi.
Trước đó hắn chỉ thuận miệng nói là hai đứa này lêu lổng bên ngoài, bây giờ quan sát, hai tên nhóc này tám chín phần mười thật sự là đi lêu lổng.
Theo bộ dáng Diệp Thạch thì đã phá nguyên âm, cái tên Mộ Thần mặt người dạ thú này rốt cục cũng vẫn xuống tay với Diệp Thạch!
Mệt hắn còn cho rằng tên đồ đệ này của mình thật là chính nhân quân tử, nhưng mà cũng không kém lắm, nếu như Mộ Thần lại vẫn không xuống tay với Diệp Thạch, hắn thật sự sẽ hoài nghi rằng tên đồ đệ này của hắn có phải là không cứng được hay không.
“Vừa lúc muốn đột phá nên tới chậm hai ngày.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Hùng Uy nhất thời sửng sốt, kinh ngạc phát hiện Mộ Thần thế mà đã là võ vương cửu tinh, chỉ kém một bước là có thể trở thành võ hoàng rồi.
“Hai đứa đã là võ vương cửu tinh?” Hùng Uy lăng lăng hỏi, rõ ràng khoảng hai tháng trước, hắn nhận được tin tức nói Mộ Thần Diệp Thạch đều là võ vương thất tinh.
Diệp Thạch gật đầu đáp: “Vâng.”
Hùng Uy âm thầm cắn răng, hai tên nhóc này tu luyện như thế nào vậy? Có cắn thuốc cũng không nhanh được như vậy đâu!
Cả đám võ hoàng hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch tràn ngập kinh ngạc.
Võ vương cửu tinh mười bảy tuổi! Thiên tài các quốc gia đã bị hai người này bỏ xa không chỉ một đường đâu.
… …
Mộ Thần ngồi đó thản nhiên quét mắt quan sát mười mấy vị võ hoàng trước mặt, khi nhìn thấy một người trong đó, đôi mắt Mộ Thần không khỏi nheo lại.
Mộ Thần híp mắt, khóe miệng xẹt qua một tia tươi cười đầy hứng thú, trong một đám võ hoàng trước mắt, hắn vậy mà phát hiện ra thân ảnh của Cố Diệu Ngọc.
Cảm nhận được tầm mắt của Mộ Thần, Cố Diệu Ngọc cố gắng đứng lên hành lễ với Mộ Thần, “Mộ thiếu, chuyện năm đó là một hồi hiểu lầm, mong Mộ thiếu bao dung.”
“Cố tiền bối nói quá lời, chuyện năm đó Mộ Thần cũng có sai, hiện giờ có trận thú triều trước mặt, mong rằng Cố tiền bối không lấy làm phiền lòng về chuyện cũ.” Mộ Thần cười trả lời.
Cố Diệu Ngọc thở ra một hơi, vội vàng nói: “Không dám, không dám.”
“Mộ đan sư, thập phần cảm tạ ngài đã cứu mạng ba người thủ hạ của ta là Yến Khuynh Thành, Phí Trọng và Lưu Kính.” Lôi Hồng chắp tay nói.
“Chỉ là nhấc tay mà thôi.” Khóe miệng Mộ Thần câu lên, ba người kia là do Diệp Thạch cứu, còn hắn ngay cả đầu cũng không lộ, thế nhưng nếu Lôi Hồng ghi tạc việc này trên đầu hắn thì hắn cũng không cần phải chối, dù sao với quan hệ của hắn với Diệp Thạch thì cũng không cần phân chia lẫn nhau, huống hồ, hơn phân nửa là Lôi Hồng còn có lời tiếp theo.
“Nghe nói ngài có thể luyện chế Linh Hoàng Đan?” Lôi Hồng nhẫn một hồi liền mở miệng hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Đúng thế.”
Ánh mắt Lôi Hồng tha thiết nhìn Mộ Thần, “Mộ đan sư, hẳn là ngài cũng biết, trong trận thú triều này, Linh Hoàng Đan có tác dụng rất lớn đối với các võ hoàng, hy vọng Mộ đan sư…”
Mộ Thần gật đầu nói: “Ta hiểu, hiện giờ đang có thú triều, việc luyện chế một ít Linh Hoàng Đan trợ giúp các vị tiền bối tăng lên thực lực cũng là việc thuộc bổn phận của Mộ Thần, chỉ là, chắc tiền bối cũng không để cho ta làm không công chứ?”
Lôi Hồng lấy lại bình tĩnh, hỏi Mộ Thần: “Vậy Mộ đan sư muốn thứ gì?”
Mộ Thần điểm nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ngẩng đầu nói: “Bây giờ mọi người đã trên cùng một thuyền, ta cũng không muốn gì nhiều, bất luận là vị võ hoàng nào tham dự đối phó thú triều, chỉ cần vị ấy chuẩn bị ba phần nguyện liệu linh thảo lục cấp và hai triệu nguyên thạch, là có thể đổi lấy Linh Hoàng Đan, về ba phần nguyên liệu linh thảo lục cấp, một phần phải là linh thảo để luyện chế Linh Hoàng Đan, hai phần còn lại thì có thể tùy ý…”
Lôi Hồng sửng sốt, ba phần linh thảo lục cấp mà chỉ cần một phần để luyện chế Linh Hoàng Đan, với khẩu khí này thì có thể thấy xác xuất luyện chế đan dược thành công của Mộ Thần không thấp.
Mộ Thần ra giá cũng không tính là cao, nếu như ở thời kì bình an thì sẽ không có chuyện tốt như vậy.
“Như vậy, ta đại diện tất cả võ hoàng cảm tạ Mộ đan sư.” Lôi Hồng chắp tay, nghiêm trang cảm ơn.
Mộ Thần đứng lên nói: “Không cần khách khí, thú triều sắp diễn ra, mọi người cũng đã nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.”
Cố Diệu Ngọc đánh giá Mộ Thần, Mộ Thần nói ra lời này, hiện giờ cả đám võ hoàng đều sẽ nâng hắn lên, mà những người trước đó từng kết quá với Mộ Thần, chỉ sợ sẽ không chiếm được chỗ gì tốt, cũng may những người ở đây không có miệt mài theo đuổi chuyện năm đó.
Mọi người ngồi với nhau hàn huyên một phen, vài tên võ hoàng để lại hộp gấm có chứa linh thảo lục cấp và nguyên thạch xong liền vội vàng ly khai.
… …
Mộ Thần cũng không ngờ được là hắn lại có thể nhanh chóng thu được mấy phần nguyên liệu luyện chế Linh Hoàng Đan như vậy.
Diệp Thạch cúi đầu, hưng trí bừng bừng kiểm tra mấy hộp gấm.
“Không ngờ lại có nhiều người có sẵn linh thảo luyện chế Linh Hoàng Đan đến thế.” Diệp Thạch cảm thán.
Hùng Uy nhún vai nói: “Những tên đó đều là võ hoàng, họ có thể không có được Linh Hoàng Đan, nhưng tìm một phần linh thảo luyện chế Linh Hoàng Đan thì vẫn có thể.”
“Cả đám cáo già này đều là một đám tai thính mắt tinh, những chuyện hai đứa làm ở Lạc Nguyệt đế quốc đều được truyền lại, có rất nhiều người biết con có thể luyện chế Linh Hoàng Đan, cũng biết hai đứa sẽ trở về, bởi vậy đã sớm chuẩn bị sẵn chờ hai đứa. Chuyện này phải vất vả con rồi.”
Mộ Thần cười cười không để bụng, nói: “Kỳ thật thì con cũng không vất vả lắm, đúng lúc cần một chút linh thảo luyện tập.” Linh thảo lục cấp cũng không phải là vật tầm thường dễ kiếm.
“Con không mệt là được.” Hùng Uy cười nói.
Mộ Thần lấy ra một bình đan dược giao cho Hùng Uy, nói: “Sư phụ, cái này cho ngài.”
Hùng Uy nhìn thứ trong bình đan dược, nhất thời ngây ngẩn cả người, “Làm sao con còn có??”
Mộ Thần không chút để ý nói: “Một phần linh thảo có thể luyện ra được từ một đến ba viên thành đan, trước đó có một lần con tương đối may mắn, một lò có thể luyện ra ba viên đan dược.” Nhưng người ngoài đều cho rằng hắn chỉ luyện ra được một viên.
Hùng Uy sửng sốt, thì thào nói thầm: “Thuật luyện đan của con thật không tồi!” Một lò ra được ba viên đan dược, đây tuyệt đối được gọi là sản xuất cao.
Mộ Thần cười nói: “Coi như là thông qua.”
Diệp Thạch nâng cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?”
“Không có gì, ta chỉ nghĩ, vào hai năm trước, chúng ta còn đang liều mạng đấu với Cố Diệu Ngọc, hiện giờ lại phải kề vai chiến đấu.” Diệp Thạch bĩu môi nói.
Hùng Uy cười nói: “Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, việc này rất bình thường, con còn trẻ, về sau con sẽ chậm rãi hiểu.”
Diệp Thạch nhún vai nói: “Có lẽ vậy.”