Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 167

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Trong lúc đó, Diệp Thạch đang đi dạo với Mộ Thần, tò mò nhìn chung quanh.
Chợ đêm Thiên Tâm thành vô cùng phồn hoa, đủ loại thương phẩm làm Diệp Thạch hoa cả mắt.
“Mới vừa rồi có một thiếu niên, hắn chọn trúng một khối nguyên thạch bình thường, không ngờnó lại mở ra được một khối lớn Minh Tâm Ngọc, nhìn độ lớn của khối Minh Tâm Ngọc kia, sợ là phải có giá tám trăm ngàn, mà khối nguyên thạch kia lại chỉ có mười ngàn phí tổn thôi.”
“Thiếu niên đócó vận khí thật tốt! Cái tảng đá mà hắn lấy ấy, độ sángảm đạm, linh khí thấp kém, lúc ấy ta còn khẳng định hắn sẽ đánh cuộc thua, lại không nghĩ tới, trong một tảng đá như vậy lại có giấu Càn Khôn.”
“Thiếu niên kia có diện mạo đẹp thật, Cẩm Tú Viên đứng đầu bảng cũng không đẹp bằng một nửa thiếu niên kia.”
“Thực lực của thiếu niên kia cũng rấtmạnh,tuổi còn trẻ lại là một võ linh.”
“Hiện tại thiếu niên thiên tài có nhiều lắm, chúng ta có muốn lăn lộn cũng không nổi nữa rồi.”
“…”
Diệp Thạch đang đi ngang qua một con đường, bỗng nghe thấy mấy âm thanh đàm luận.
Diệp Thạch nhíu mày, khuôn mặt hiện lên mấy phần sát khí, hắn có trực giác là thiếu niên đang được mọi người đàm luận chính là Trang Du.
… …
“Mộ Thần.” Tiếng nói của Lục Nghiêu bỗng truyền vào tai hai người.
Mộ Thần ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh của Lục Nghiêu và Trang Du.
Diệp Thạch nắm chặt cánh tay Mộ Thần, hít sâu một hơi.
Trong một chốc nhìn thấy Trang Du kia, Diệp Thạch cơ hồ liền có loại xúc động nôn mửa, Diệp Thạch có chút bi ai nghĩ, có lẽ, Trang Du chính là ác mộng mà hắn đời này sẽ thoát không khỏi.
Quen là được, quen là được, Diệp Thạch cúi đầu, âm thầm tự cổ động cho mình.
Diệp Thạch vừa nhìn thấy Trang Du thì liền khó chịu, đồng dạng vậy, Trang Du vừa nhìn thấy Diệp Thạch thì cũng không chịu nổi.
Nhân vật chính thụ vốn phải là vạn chúng chú mục, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Nhưng mà bởi vì có Diệp Thạch, một đường của Trang Du lại bị đả kích không ít.
Lục Nghiêu nhìn chằm chằm Mộ Thần, đôi mắt lập tức rụt lại, khó tin hỏi: “Ngươi đã là ngũ tinhvõ linh?”
Trang Du nghe được lời nói của Lục Nghiêu, tâm liền lộp bộp run lên.
Trang Du cắn môi thầm nghĩ, lúc hắn vừa mới là người của Lam Nhược Phong, thuật luyện đan và thực lực của Lam Nhược Phong đều hơn xa Mộ Thần. Nhưng cũng không được lâu lắm, Mộ Thần lại vượt xa Lam Nhược Phong về cả thuật luyện đan và thực lực, quang mang vạn trượng nguyên bản đã bị Mộ Thần áp chế đến đầu cũng nâng không nổi, cuối cùng lại bị ૮ɦếƭ bừa bãi trong bí cảnh.
Lúc hắn vừa mới nhận thức Lục Nghiêu, thực lực của Lục Nghiêu cũng trên Mộ Thần, nhưng mà, lúc này mới bao lâu, cư nhiên lại bị Mộ Thần vượt lên trước, Lục Nghiêu sẽ không lại rập khuôn theo Lam Nhược Phong đi?
Trang Du lắc lắc đầu, như muốn đuổi đi cái suy nghĩ này ra khỏi lòng mình.
Bốn người liền cứ như vậy đối diện, rồi sau đó đi thoáng qua nhau.
Lục Nghiêu nhịn không được quay đầu lại nhìn Mộ Thần phía sau, trong mắt hiện lên nồng đậm kiêng kị.
Lục Nghiêu siết tay, trong khoảng thời gian này hắn đã song tu với Trang Du, thực lực tiến cảnh nhanh chóng, cũng sắp thăng lên ngũ tinh, Lục Nghiêu vốn cho rằng mình đã có thể nhanh hơn Mộ Thần một bước thăng lên ngũ tinh.
Rõ ràng là lần gặp mặt trước trên phi thuyền, Mộ Thần mới chỉ là tứ tinh võ linh mà thôi, sao giờ lại là ngũ tinh?
Lục Nghiêu liếc nhìn thoáng qua Trang Du, thiên âm thân thể đúng là thập phần thần kỳ, đáng tiếc là nguyên âm thân của Trang Du lại bị Lam Nhược Phong phá, nếu người đàn ông đầu tiên của Trang Du là mình thì tốt rồi, mình hẳn là đã có thể tiến vào võ vương, tên Lam Nhược Phong kia thật sự là ૮ɦếƭ chưa hết tội!!
… …
“Mộ Thần, bọn họ nói tớithiếu niên mở ra Minh Tâm Ngọc, hẳn là Trang Du.” Diệp Thạch nói nhỏ với Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, “Ta cũng nghĩ là hắn.”
Diệp Thạch nhíu mày không vui, “Sao vận khí của hắn lại luôn tốt như vậy?”
Mộ Thần hít một hơi, ai bảo người ta là nhân vật chính làm chi, Diệp Thạch mà muốn so vận khí với nhân vật chính thì thật sự sẽ rất thảm.
Bây giờ ánh sáng nhân vật chính của Trang Du đã ảm đạm hơn nhiều rồi, dù sao, đáng lẽ Lam Nhược Phong phải nhận được sự tương trợ toàn lực của Diệp Thạch, con đường mà Lam Nhược Phong đi sẽ vô cùng thông thuận, Lam Nhược Phong lại săn sóc Trang Du tỉ mỉ, đồ vật của hắn, hắn cũng sẽ không chút nào keo kiệt mà chia sẻ cho Trang Du.
Mộ Thần ôn nhu nhìn Diệp Thạch, “Chỉ là một khối Minh Tâm Ngọc mà thôi, ngươi thích thì ta sẽ mua cho ngươi.”
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, hiện tại chúng ta rất cần nguyên thạch, phải xài tiết kiệm.” Hắn chỉ hơi bất mãn, Trang Du chỉ tốn hơn mười ngàn liền có được một khối Minh Tâm Ngọc tám trăm ngàn.
Mộ Thần cười nói: “Thạch Đầu đúng làbiết lo chuyệnnhà cửa.”
“Trần thúc nói, muốn làm hiền nội trợ phảibiết đến khi nào thì dừng tay, nhưng có vẻta hơi tiêu tiền như nước rồi...” Diệp Thạch cúi đầu, hơi có chút quẫn bách mà nói nhỏ.
Mộ Thần: “Nào có, kiếm tiền là để xài mà…”
“Hai vị tiểu ca này, hai vị có muốn tiến vào Đổ Thạch Phường chúng ta vui đùa một chút không?Nguyên thạch*của chúng ta đều đào ra từ quặng mỏ Thiên Âm Cổ, chất lượng của quặng mỏ rấttốt.Mới vừa rồi có một tiểu ca, xàimười ngàn nguyên thạch, liền mở ra một khối Minh Tâm Ngọc tám trăm ngàn.” Một mỹ nữ nhiệt tình nói với hai người,.
*Nguyên thạch ở đây không phải là thứ có thể hấp thu, nó là những khối đá mà trong đó có hoặc không có phỉ thúy (còn trong truyện này thì trong đó có Minh Tâm Ngọc hay thứ gì đó mà trái đất không có)
“Đổ thạch?” Đôi mắt Diệp Thạch hiện lên sự hứng thú, nhanh chóng nhìn qua Mộ Thần.
Mộ Thần cười với Diệp Thạch: “Ngươi muốn thì chúng ta liền đi.” Cái thứ đổ thạch này cũng có chút giống trên địa cầu, đồng dạng là một đao lên trời một đao xuống đất, nhưng mà đổ thạch ở đây lại mở ra được nhiều kiểu nhiều loại đồ vật hơn. Mà quặng mỏ Thiên Âm Cổ cũng thập phần thần kỳ, bên trong nguyên thạch có thể chất chứa ngọc thạch, nguyên thạch, nguyên tinh, thậm chí có cả νũ кнí, sách cổ nữa, có người còn từng tại trong khoáng thạch mở ra quả trứng yêu thú, thậm chí nhẫn không gian này nọ của đám cổ tu*.
*cổ tu: tu luyện giả thời xưa.
“Nhưng mà Trần thúc nói, đánh bạc không tốt.” Diệp Thạch nói nhỏ.
Mộ Thần không để bụng: “Không sao đâu, ngươi thích làđược.”
Mỹ nữ quan sát Mộ Thần và Diệp Thạch, trong lòng âm thầm vui vẻ, đây là hai tên nhóc ra đời chưa lâu! Nhìn bộ dáng liền biết là thái điểu, chỉ là không biết tiền bạc của hai người thế nào.
“Cầm đi chơi đi, không được khách khí, nếu mà thua sạch thì cùng lắm ta bán thêm mấy viên đan dược là được.” Mộ Thần đưa ba triệu nguyên thạch vừa tới tay cho Diệp Thạch.
Mỹ nữ nhìn thấy Mộ Thần lấy ra thẻ vàng, trong mắt hiện lên vài đạo ánh sáng, thầm nghĩ, hai cái tên này chẳng những là thái điểu, lại là thái điểu nhà giàu! Tấm thẻ này hẳn là của Đan Phường phát ra, loại thẻ vàng này luôn chỉ chia cho võ vương, cũng không biết tên tiểu tử này lấy tới như thế nào, hơn phân nửa là do đầu thai tốt, có một tổ tông hào phóng.
Mỹ nữ quan sát lại kỹ Diệp Thạch, đáy lòng âm thầm ghen tị, lấy ánh mắt của mỹ nữ tiếp đãi, nàng tất nhiên không khó nhìn ra hai người là tình lữ, mỹ nữ tiếp đãi nhìn Diệp Thạch, không khỏi âm thầm nói thầm, vị tiểu song nhi này cũng không biết là có phúc khí từ chỗ nào, cư nhiên tìm được một tình nhân hào phóng cỡ đó.
Diệp Thạch tiếp nhận thẻ nguyên thạch, cao hứng đi vào Đổ Thạch Phường.
Tâm tình mỹ nữ tiếp đãi bốn bề dậy sóng, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Mộ Thần.
Mộ Thần bất đắc dĩ cười cười, hoàn toàn xem nhẹ mỹ nữ tiếp đãi, đôi mắt ôn hòa nhìn theo thân ảnh Diệp Thạch đang bận rộn đi vòng vòng trong Đổ Thạch Phường .
Mỹ nữ tiếp đãi thấy Mộ Thần không có ý đối với mình, cũng dây dưa vô dụng thêm.
Diệp Thạch bị Trang Du kích thích, dứt khoát chọn hơn mười khối nguyên thạch.
“Vị tiểu canày, nguyên thạch ngươi chọn tổng cộng một trăm hai mươinghìn.” Mỹ nữ tiếp đãi tính giá rồi báo giá cho Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Sao lại mắc vậy?” Rõ ràng tiểu tử Trang Du kia chỉ tốn mười ngàn nguyên thạch!
“Bởi vì tiểu ca ngươi chọn nguyên thạch đều khá lớn, hơn nữa cũng tương đối nhiều.” Mỹ nữ tiếp đãi trả lời.
Diệp Thạch nhíu mày, “Vậy ta bỏ lại mấy khối.”
Mộ Thần cản Diệp Thạch lại, “Không cần đâu, đều muahết đi.”
“Nhưng rất mắc!” Diệp Thạch nói nhỏ.
Mộ Thần không để bụng: “Trời sinh ta thì sẽ có chỗ dùng, nói không chừng ngươi lại mở ra cái bảo vật gì thì sao!”
Diệp Thạch luẩn quẩn một hồi mới đồng ý.
Mỹ nữ tiếp đãi nghe hai người nói chuyện, không khỏi thầm nghĩ, không biết đã có bao nhiêu người đổ thạch đến táng gia bại sản rồi, hai tên tiểu tử này muốn phát tài tới điên rồi sao, trong nhiều nguyên thạch như vậy, có thể mở ra được một khối có liền không tồi rồi.
… …
“Hai vị, mời.” Mỹ nữ tiếp đãi dẫn hai người đi tới nơi cắt thạch.
“Hai vị tiểu ca này là tân thủ sao?” Một lão giả râu bạc hỏi.
Diệp Thạch gật đầu trả lời: “Đúng vậy! Ta là tân thủ.”
Lão nhân râu bạc nhìn Diệp Thạch, bất đắc dĩ nói: “Vừa thấy nguyên thạch ngươi, chính là hạt tuyển, ngươi cư nhiên tuyển như vậy một khối, vạn nứt ra thạch, trên tảng đá kia có nhiều vết rạn như vậy, bên trong nhất định là cắt không ra cái gì.”
“A! Vậy ta đi trả lại.” Diệp Thạch nhăn mày.
Mỹ nữ tiếp đãi thản nhiên cười nói: “Thực xin lỗi tiểu ca, ở chỗ này một khi nguyên thạch đã được mua, thì sẽ không cho đổi hoặc trả.”
Sắc mặt Diệp Thạch nhăn nhó lại, thầm mắng một câu: “Gian thương!”
Mộ Thần thản nhiên cười: “Được rồi, đừng kích động, coi như là thử vận may đi.”
Diệp Thạch nhăn nhó nói thầm, đây là một trăm hai mươi ngàn đó.
“Tiểu ca, ngươi muốn cắt khối nào trước?” Người cắt thạch hỏi Diệp Thạch.
“Từ nhỏ đến lớn, theo thứ tự mà cắt, cắt cẩn thận một chút, đừng phá hủy thứ bên trong.” Diệp Thạch có chút khẩn trương nói.
Người cắt thạch thản nhiên cười nói: “Tiểu ca, ngươi yên tâm đi, ta đã làm mấy chuyện này mười mấy năm rồi, xuống tay rất có chừng mực.”
Người cắt thạch ngoài miệng nói nhiều như vậy, nhưng trong đôi mắt lại mơ hồ lộ ra vài phần khinh thường, đại khái là do mấy tảng đá mà Diệp Thạch chọn ra đều nhìn quá kém, đối phương hẳn là cảm thấy chúng nó vốn không có khả năng mở ra được cái gì.
Diệp Thạch siết chặt tay, khẩn trương nhìn.
Cắt thạch rất nhanh liền bắt đầu.
“Ai, cái gì cũng không có, đổ thua?”
“Vẫn còn rất trẻ, không có kinh nghiệm!”
“Lại đổ thua?Thứ đổ thạch này quả nhiên không phải dành cho người thường.”
“Không ra cái gì?Chậc chậc, nhiều nguyên thạch như vậy, tổn thất lớn tồi.”
… …
Liên tiếp cắt hơn mười khối nguyên thạch, cái gì cũng không cắt ra được, Diệp Thạch sắp hỏng mất rồi.
Mộ Thần ôm Diệp Thạch an ủi: “Được rồi, được rồi, cho dù đổ thua thì cũng chỉ có một trăm hai mươi ngàn thôi, cũng không có mất bao nhiêu.”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Một trăm hai mươi ngàn có thể mua được bao nhiêu con gà quay a! Mình cả đời có lẽ cũng ăn không hết đi, nhớ năm đó giấc mộng của mình chính là mỗi ngày có gà quay ăn. Hơn nữa, Trang Du một lần đổ liền kiếm tiền, mà hắn một lần đổ liền thâm hụt tiền!
Mắt thấy nguyên thạch một khối lại khối bị mở ra, lại cái gì cũng không cắt ra được, biểu tình Diệp Thạch càng ngày càng khó coi.
Người cắt thạch đặt một khối nguyên thạch lên cắt, “Oanh!”
Một đạo linh quang rực rỡ từ lỗ hổng tản ra, “Có gì đó kìa!” Diệp Thạch kích động hô nhỏ một tiếng.
Đi mắt Mộ Thần sáng ngời, cư nhiên thật sự cắt ra được thứ gì đó!
“Tiếp tục cắt! Đừng có phá hư thứ bên trong!” Diệp Thạch kích động nói liên tục.
Tiếng nói của Diệp Thạch vừa dứt, khối nguyên thạch kia đã mở ra tầng tầng lớp da, lộ ra một cây 乃úa thật lớn.
“Ban đầu chuôi pháp khí này bị phong ấn trong nguyên thạch, hiện tại phong ấn đãbị phá, nó liền tự động hiện ra.” Một tu luyện giả bên cạnh kích động nói ra.
“Pháp khí này thoạt nhìn thật là bất phàm! Hẳn là có chút niên đại.”
“Tiểu ca, vận may thật tốt nha!”
“Tiểu ca, lần này ngươi phát tài rồi!”
Tu luyện giả nguyên bản đứng ở một bên xem náo nhiệt liền sôi nổi nói.
Mỹ nữ tiếp đãi che miệng, vẻ mặt không dám tin.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc