Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 166

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Phi thuyền phi hành gần nửa tháng, rốt cục cũng tới Thiên Tâm thành.
Mộ Thần lợi dụng thời gian nửa tháng này hấp thu Viêm Dương Chi Tinh mà Cơ Phi Diễm tặng cho, tăng thực lực lên tới cảnh giới ngũ tinh võ linh.
“Phi Diễm, Phi Diễm, ta yêu ngươi!”
“Phi Diễm, Phi Diễm, ngươi soái nhất!”
“Phi Diễm, Phi Diễm, yêu ngươi nhất!”
“Phi Diễm, Phi Diễm, ngươi giỏi nhất!”
“… …”
Không đợi tới lúc phi thuyền đáp xuống, Mộ Thần chợt nghe thấy từng đợt từng đợt hô hào mãnh liệt.
Diệp Thạch đã sớm tò mò chạy ra ngoài xem náo nhiệt, Mộ Thần cũng theo ra ngoài nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy mấy trăm thiếu nữ thân mặc hồng y tụ tập bên ngoài Thiên Tâm thành, các loại pháp khí tạo thành những trận pháo hoa, lóe ra quang mang chói mắt.
Mấy trăm thiếu nữ một thân trang phục thuần sắc hồng, nhìn qua rất đồ sộ.
Pháo hoa đủ mọi màu sắc sáng chói không ngừng được bắn lên không trung, tất cả pháo hoa đều là dung bằng lực phát ra, vậy nên so với loại pháo hoa sang quý nhất trên địa cầu thì càng đồ sộ hơn.
Diệp Thạch kinh ngạc hỏi: “Đây là có chuyện gì?” Nhiều nữ tu ghê!
Cơ Phi Diễm khí phách đi ra, ngạo nghễ nói: “Ta là nhân vật phong vân nên có rất nhiều người sùng bái ta, nhóm người phía dưới đều là người ngưỡng mộ ta đấy.”
“Bọn họ sao lại sùng bái ngươi?” Diệp Thạch không hiểu.
“Bởi vì ta là một nữ tu mẫu mực!” Cơ Phi Diễm đắc ý nói.
Cơ Phi Diễm đứng bên mé thuyền, hào phóng phất phất tay về phía dưới, dẫn tới một mảnh tiếng kinh hô của đám thiếu nữ ở dưới.
Hùng Uy mơ mơ màng màng từ trong khoang thuyền đi ra, Cơ Phi Diễm chuyển mắt suy nghĩ, rút ra cây roi vụt tới bên hông Hùng Uy, kéo Hùng Uy lên đằng trước.
Hùng Uy không ngờ tới Cơ Phi Diễm lại đột nhiên ra tay, nhưng hắn không cảm nhận được sát khí trên người Cơ Phi Diễm, trong chốc lát liền bị Cơ Phi Diễm kéo tới trước phi thuyền.
“Oa! A!” Đám nữ tu phía dưới tức khắc hô lên vài tiếng kinh thiên động địa.
Một trận tiếng thét đinh tai nhức óc hướng thẳng vào màng tai, Mộ Thần cảm thấy tai mình thiếu chút nữa là phải bỏ luôn rồi.
“Hùng tiền bối!Đó là Hùng Uy tiền bối!”
“Cơ tiền bối đã ăn được Hùng tiền bối rồi kìa!”
“Hùng tiền bối rốt cục cũng quỳ gối dướiváy Cơ tiền bối rồi!”
“Thoạt nhìn Hùng tiền bối có chút béo… Nhưng không sao, dưới sự dạy dỗ của Cơ tiền bối, Hùng tiền bối rất nhanh sẽ có thể gầy xuống thôi.”
“Không ngờ Cơ tiền bối ngay cả cường giả võ hoàng cũng có thể thu phục, đúng là nữ tu mẫu mực của đời ta!”
“Là nữ nhân thì phải giống như Cơ tiền bối kìa, nam nhân thì dẫm dưới chân, cả cường giả võ hoàng cũng phải dẫm dưới chân!”

Mộ Thần nhìn dưới nhóm quần chúng nữ tu đang kích động, thầm nghĩ, nguyên lai dị giới cũng sùng bái thần tượng! Đúng là không quản ở chỗ nào, fan đều luôn khủng bố, từng đợt quang mang lóe ra từ phía dưới kia, đây là muốn chọc thủng trời sao?
… …
Cơ Phi Diễm điều khiển phi thuyền, phải thật vất vả mới bỏ qua được đám người hâm mộ nhiệt tình như lửa kia.
Phi thuyền vừa hạ xuống, Hùng Uy liền nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía trước.
Cơ Phi Diễm cao giọng hỏi: “A Uy, ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi đâu thì kệ ta, không cần ngươi quản.” Hùng Uy nghiến răng nói.
Cơ Phi Diễm thần tình ai oán nói: “Ngươi nói không cần ta quản thì ta có thể không quản được à. Hiện tại ai cũng biết, ngươi là người của ta.” Nói đến câu cuối thì vẻ mặt Cơ Phi Diễm có hơi đắc ý.
Hùng Uy nổi giận trừng Cơ Phi Diễm, “Ngươi còn dám nói? Đều do ngươi hết! Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đã thành đôi.”
Cơ Phi Diễm hừ lạnh một tiếng, “Có thể thành đôi với ta thì ngươi nên cười trộm đi, không biết có bao nhiêu người muốn thành đôi với ta đâu đấy.”
“Đúng vậy! Tiền bối, ngươi không nên cứ luôn‘thân ở trong phúc mà không biết phúc’, như vậy là không tốt.Ngươi đã thấyrồi đó, Cơ tiền bối có nhiều người hâm mộ như vậy, nàng rất được hoan nghênh nha. Nàng có thể coi trọng ngươi, đó là phúc khí của ngươi!” Diệp Thạch nghiêm túc nói.
Hùng Uy thiếu chút nữa là bị tức đến bất tỉnh, Diệp Thạch mới ở chung với Cơ Phi Diễm vài ngày, kết quả lại bị Cơ Phi Diễm thu thập.
Rất nhiều người hâm mộ của Cơ Phi Diễm đều đang ở trong bóng tối chê cười hắn đâu.
Đáng thương Hùng Uy hắn anh danh một đời, lại bị hủy trên tay nha đầu Cơ Phi Diễm ૮ɦếƭ tiệt kia.
Cơ Phi Diễm tươi cười như hoa nhìn Hùng Uy, đắc ý nói: “Đúng vậy, A Uy à, Tiểu Thạch Đầu nói đúng đó, ngươi không nên‘thân ở trong phúc mà không biết phúc’ nha.”
Hùng Uy: “…”
“Cơ tiền bối, hiện tại ngươi muốn đi đâu?” Mộ Thần hợp thời mở miệng giải vây cho Hùng Uy.
“Cơ gia chúng ta có một biệt viện ở Thiên Tâm thành, ta phải trở về biệt viện đó, AUy, ngươi có muốn đi cùng ta không?” Cơ Phi Diễm hỏi.
Hùng Uy thẳng thắn nói hắn không có hứng thú.
Cơ Phi Diễm cười cười không để bụng: “Ta nhắc nhở ngươi một câu, trong lúc này tiền thuê nhà ở Thiên Tâm thành rất mắc, hơn nữa rất khó thuê, nhưng ở chỗ ta thì miễn phí.”
Hùng Uy nghĩa chính ngôn từ nói: “Hán tử tốt sẽ không ăn xin.Ta mới không cần điểm ơn huệ nhỏ ấy của ngươi đâu.”
“Tiền bối, ngươi cũng không tính là hán tử tốt lành gì, ngươi đã nhìn lén con gái nhà người ta tắm rửa rồi đấy. Lúc này mà giả chính nhân quân tử gì thì cũng quá chậm rồi, hiện tại có phòng ở miễn phí, không ở nữa là không còn chỗ khác đâu.” Diệp Thạch bĩu môi nói.
Hùng Uy hận không thể một cước đá bay Diệp Thạch ra ngoài, Mộ Thần đã kiếm được bao nhiêu là tiền rồi, như vậy mà tên Diệp Thạch này lại còn thích chiếm chút tiện nghi nho nhỏ nữa chứ.
Hắn sao lại vì luẩn quẩn trong lòng nhất thời mà mang theo tên hỗn đản Diệp Thạch này vậy trời, quả thực là ‘một lần sảy chân để hận nghìn đời’!!!
Còn nữa, hắn mới không có nhìn lén Cơ Phi Diễm tắm rửa, hắn chính là không cẩn thận xông vào lúc Cơ Phi Diễm đang tắm mà thôi! Cái nơi lộ thiên kia ấy, quỷ mới biết là có nữ nhân bên trong.
Cơ Phi Diễm khanh khách nở nụ cười, “Tiểu Thạch Đầu nói đúng! A Uy à! Ngươi sống lâu hơn Tiểu Thạch Đầu nhiều năm như vậy, màvẫnchưa minh bạch lí lẽ nhưTiểu Thạch Đầuđâu.”
Hùng Uy: “…”
“Cút!Cút!Mau cút đi!” Hùng Uy tức giận mắng.
Diệp Thạch có chút bất mãn, “Hùng tiền bối, bây giờ ngươi đang nghèo lắm đó, tốt nhất là không nênxàiloạn.”
“Nói bậy, ta đang có năm triệu.” Hùng Uy phản bác lại.
“Đó là tiền của hiệu trưởng.” Diệp Thạch lắc đầu nói.
Mộ Thần híp mắt, “Sư phụ, kỳ thật lời Thạch Đầu nói cũng có lý. Dù sao, về quan hệ của ngươi và Cơ tiền bối, giờ ngươi có nhảy vào sông Hoàng Hà thì cũng rửa không sạch, không bằng đơn giản ‘lành làm gáo vỡ làm muôi’ đi.”
Hùng Uy: “…” Tên Mộ Thần hỗn đản này, Diệp Thạch nói cái gì thì chính là cái đó sao? Một chút chủ kiến cũng không có à?
Ba đấu với một, Hùng Uy ỡm ờ bị mấy người mang vào biệt viện của Cơ gia.
Khi Hùng Uy bước một bước chân vào biệt viện Cơ gia thì liền hối hận, hoặc là nói, lúc vẫn chưa bước vào biệt viện Cơ gia thì Hùng Uy cũng đã hối hận rồi, nhưng, hối hận cũng đã không kịp!
“A! Phi Diễm cô cô, ngươi rốt cục cũngcưới Hùng Uy tiền bối vào cửa rồi sao? Thật tốt quá, ta đi nói cho bà ngoại, nàng nhất định sẽ rất cao hứng.” Một thiếu nữ vừa nhìn thấy Hùng Uy liền kích động hét lên một tiếng, liền vèo vèo chạy đi.
Khuôn mặt Hùng Uy đen lại nhìn bóng dáng thiếu nữ kia.
Mộ Thần lén nhìn sắc mặt Hùng Uy, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần đồng tình.
Cơ Phi Diễm kéo Hùng Uy đi gặp “người nhà”, còn Mộ Thần và Diệp Thạch thì bị an bài vào một cái biệt viện.
“Mộ Thần, ta muốn mua một bộ pháp khí.” Sau khi thăng lên võ linh, Diệp Thạch vẫn còn chưa kịp mua một bộ tứ cấp pháp khí cho mình, còn pháp khí lúc trước thì cấp bậc có chút không đủ.
Mộ Thần: “Mua!”
“Mộ Thần, ta muốn mua một cái phi thuyền.” Phi thuyền của Cơ Phi Diễm làm cho Diệp Thạch có chút hâm mộ.
Mộ Thần: “Mua!”
“Mộ Thần, ta muốn mua Băng Liên ngàn năm.” Diệp Thạch cảm thấy gần đây hỏa khí của mình càng ngày càng lớn, sát tính càng ngày càng nặng, tốt nhất nên mua một đóa Băng Liên để hạ nhiệt.
Mộ Thần: “Mua!”
“… Không còn nguyên thạch.” Diệp Thạch rầu rĩ nói.
Mộ Thần sờ sờ mũi, “Trên người ngươi còn bao nhiêu?”
“Ta chỉ còn một ngàn vạn, nếu bán hết đồ vật trong nhẫn không gian của Ân Tung, vậy đại khái có thể bán được năm trăm ngàn.” Diệp Thạch nói thầm.
Diệp Thạch đã nhìn quen số tiền lớn, bây giờ cỡ năm trăm ngàn đã có chút nhìn không vào mắt, nhưng mà muỗi cho dù nhỏ thì cũng là thịt!
Mộ Thần híp mắt nói thầm: “Chúng ta bây giờ nghèo quá.”
Nếu lời này của Mộ Thần mà bị đám người trong Thánh Tinh học viện nghe được, chắc chắn hắn sẽ bị nước miếng dìm ૮ɦếƭ đuối, Mộ Thần nói không có tiền, vậy chắc Thánh Tinh cũng không còn người có tiền rồi.
“Đúng vậy!” Diệp Thạch thầm chấp nhận gật đầu.
Mộ Thần nâng cằm nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Trước tiên đi bán đan dược đã, đợi sau khi có tiền, chúng ta lại đi dạo chợ đêm, nghe nói, chợ đêm Thiên Tâm thành rất thú vị.” Mộ Thần cười cười nói.
“Ta cũng nghe nói, trong chợ đêm có rất nhiều thứ nhìn như phổ thông, trên thực tế lại là vô giá.” Nhưng mà, cũng càng có nhiều hàng giả, “Đó là chuyệnkhảo nghiệm nhãn lực.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần gật đầu cười nói: “Tiểu Thạch Đầu nhà ta rất có nhãn lực, nhất định có thể lựa chọn hàng tốt!”
Diệp Thạch cắn môi ấp úng nói: “Kỳ thật nhãn lực của ta cũng không tốt lắm đâu...”
“Không sao, nhìn nhầm thì coi như tích lũy kinh nghiệm.” Mộ Thần cười cổ vũ.

Diệp Thạch đi theo Mộ Thần tới Đan Phường bán đi tám viên đan dược tứ cấp, thu được ba triệu nguyên thạch, chưởng quầy đưa cho Mộ Thần một cái thẻ vàng có chứa ba triệu nguyên thạch.
“Chưởng quầy, chỉ là haitên võ linh mà thôi, không biết đan dược của hắn từ chỗ nào có được, chúng ta có nên…?” Thấy Mộ Thần và Diệp Thạch đã rời đi, ám vệ bên người chưởng quầy làm một cái động tác cắt yết hầu rồi hỏi.
Lão bản Đan Phường cười lắc đầu, “Không thể động người này.”
“Vì sao?” Ám vệ không hiểu.
“Sư phụ người ta là Hùng Uy, đây chính một cường giả võ hoàng.Tên Hùng Uy kianhìn qua thì là một người hiền lành, trên thực tế lại là trừng mắt tất báo.Ngươi màđộng vào đồ đệ hắn, hắn liền dám liều mạng với ngươi.” Lão bản thản nhiên nói. Hùng Uy mặc dù là võ hoàng mới, nhưng nếu đã tiến nhập võ hoàng, vậy không thể khinh thường thực lực của hắn được.
Thời điểm Hùng Uy là võ vương thì Gi*t người vô số, sau khi trúng hàn độc thì mới dần dần yên tĩnh lại, hiện giờ hắn đã thanh trừ hàn độc, lại còn thăng lên võ hoàng, chắc chắn hắn sẽ ra ngoài hoạt động.
Mà Cơ Phi Diễm tựa hồ còn có quan hệ không rõ với Hùng Uy. Hùng Uy đã khó đối phó, Cơ Phi Diễm lại càng khó đối phó hơn.
“Vừa rồi là Mộ Thần?” Ám vệ sửng sốt hỏi.
“Đúng vậy! Lúc trước mới vừa nghe nói hắn thăng lên võ linh, kết quả bây giờ đã là ngũ tinhvõ linh rồi, bát cấp tư chất đúng là lợi hại! Tiến độ quá nhanh!” Chưởng quầy lắc lắc đầu, đầy cảm khái mà nói.
“Thiếu niên hiện tại, thật sự là đứa này giỏi hơn đứa kia.” Ám vệ có vài phần ảo não.
“Đúng thế. Trên tám khối đan dược này đều có khí tức dị hỏa, hẳn là Mộ Thần rất tinh thông luyện chế nhiều loại đan dược tứ cấp, còn trẻ như vậy mà thuật luyện đan lại tốt cỡ đó, …hắn đã định trước sẽ là một vị đan dược đại sư, hoạc là cao hơn – tông sư!” Trên mặt chưởng quầy hiện lên sự thưởng thức.
“Khó trách chưởng quầy lại cho hắn thẻ vàng.” Ám ảnh chợt hiểu ra.
Thẻ vàng của Đan Phường vốn chỉ đưa cho những vị cường giả võ vương, hắn vốn đang kỳ quái, chưởng quầy vì sao lại đưa cái thẻ vàng trân quý đó giao cho một tên “nhị thế tổ”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc