Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 152

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Mộ Thần cùng Diệp Thạch đứng ở trước mặt cái trận pháp thứ ba, không ngừng tính toán.
Diệp Thạch rất có thiên phú tại trên trận pháp, tại trên phương diện nào đó thì trình độ của Diệp Thạch đã cao hơn Mộ Thần.
Diệp Thạch nhìn thấu được nhược điểm của trận pháp, Mộ Thần lại biết tính toán, hai người không ngừng bàn luận, lấy thừa bù thiếu, lại có trận pháp thư của Diệp Thạch để tham khảo, tiến bộ về trận pháp thuật phải nói là tăng nhanh.
Hai người tốn thời gian bốn ngày, cuối cùng thấy được chỗ đột phá.
“Từ cái mắt trận này.” Diệp Thạch chỉ vào một cái trận văn lần lượt thay đổi trên trận pháp, “Nếu như cái mắt trận này hỏng, trận pháp này liền sẽ tự sụp đổ.”
Đôi mắt Diệp Thạch tản ra thanh mang, cả người lộ ra một cỗ thần thái tự tin.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch thần thái sáng sủa, trong mắt hiện lên vài phần thưởng thức.
“Kết quả mà ta tính ra giống với ngươi.”
Mộ Thần cùng Diệp Thạch lấy ra một loạt công cụ phá trận, sau đó mạnh mẽ công phá mắt trận.
“Hình như đã buông lỏng!” Diệp Thạch vui mừng nói.
Mộ Thần gật đầu, “Ta cũng thấy vậy.”
“Hai vị, cần hỗ trợ không?”
Mộ Thần mày nhảy dựng, hai người phía sau phá trận pháp phát ra một trận dao động, Lục Nghiêu cùng Trang Du đi tới.
Sắc mặt Diệp Thạch đen xuống.
Trang Du thấy gian thạch thất thứ hai rỗng tuếch, đánh giá Diệp Thạch, hỏi: “Diệp Thạch, nghe nói ngươi tại trong đây tìm được rất nhiều bảo vật?!”
Diệp Thạch tức giận nói: “Thì thế nào?”
Trang Du bất mãn nhìn Diệp Thạch, ủy khuất nói: “Diệp Thạch, ngươi sao lại luôn ôm địch ý lớn như thế với ta?”
Diệp Thạch nhíu mày, hắn chẳng lẽ phải làm ra vẻ mặt ôn hoà đối với một gia hỏa luôn muốn đào góc tường của mình sao?
“Ta cứ như vậy đấy, ngươi nếu như bất mãn thì có thể đi!” Diệp Thạch lạnh lùng nói.
Trang Du nhẹ hít một hơi, vẻ mặt bao dung nhìn Diệp Thạch, “Diệp Thạch, ngươi không thể luôn có thái độ ấy đối với người khác như vậy, sẽ đắc tội rất nhiều người!”
Diệp Thạch bị Trang Du nhìn mà ác hàn một trận, thầm nghĩ: Ta đối với người khác cũng không có như vậy, ta chỉ đối với mình ngươi như vậy.
“Diệp Thạch, ta nghe nói các ngươi đã Gi*t một bát tinh võ linh?” Trang Du ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thạch nhăn mày, liếc mắt đánh giá Lục Nghiêu một cái, tức giận hỏi: “Có quan hệ gì với ngươi sao?”
“Không quan hệ với ta, nhưng mà ta nghe nói, thời điểm các ngươi Gi*t tên bát tinh võ linh kia thì có rất nhiều đệ tử đều giúp đỡ, nhưng sau đó ngươi lại đem đồ vật giữ làm của riêng.” Trang Du chỉ trích nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trang Du, “Đúng vậy! Tất cả đồ vật đều là ta giữ, ngươi có ý kiến?”
Trang Du nhăn mày, “Diệp Thạch, ngươi rất bá đạo rồi, những đệ tử đó đều có giúp đỡ mà.”
Diệp Thạch phiên cái xem thường, hắn không có đòi đám người kia lễ vật cho ân cứu mạng liền không tồi rồi, nếu không phải là Mộ Thần đúng lúc đuổi tới, hắn nói không chừng đã… ૮ɦếƭ!
Diệp Thạch cười lạnh, “Ngươi thiện lương như vậy, đạo đức tốt như vậy, vậy ngươi đem tất cả bảo vật trên tay ngươi đều đưa cho ta đi.”
Trang Du dùng vẻ mặt bất trị nhìn Diệp Thạch, “Diệp Thạch, ngươi cũng quá tham rồi, ngươi đã có nhiều như vậy rồi mà còn nhớ thương đồ của ta.”
“Cút! Cái thứ đê tiện! Lăn xa một chút!” Diệp Thạch chịu không nổi mà mắng.
Sắc mặt Trang Du nhất thời trắng bệch, Lục Nghiêu che ở trước người Trang Du, lạnh băng nhìn Diệp Thạch, “Ngươi không nên quá phận!”
“Ngươi đi ૮ɦếƭ đi!” Diệp Thạch tung hơn mười tờ tứ cấp phù chú về phía Lục Nghiêu.
Diệp Thạch vừa ra tay, Lục Nghiêu nhất thời nhớ tới thời điểm đấu võ lúc trước Quý Đông Thành cho mình một kích, Lục Nghiêu nhất thời nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn Diệp Thạch tràn ngập sát ý, tuy rằng tràng tỷ thí kia là mình thắng, nhưng lại thắng chật vật không chịu nổi.
Diệp Thạch nhìn qua như là ra tay với Lục Nghiêu, trên thực tế, tất cả phù chú đều quỷ dị chuyển hướng, bay về phía Trang Du.
Trang Du thấy phù chú bay tới, nhất thời sợ hãi mặt trắng bệch.
“૮ɦếƭ đi! ૮ɦếƭ đi! ૮ɦếƭ nhanh đi!” Diệp Thạch nhìn Trang Du, trong mắt toát ra quang mang nhiệt liệt, ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ, tên kia rốt cục chuẩn bị ૮ɦếƭ sao?
Lục Nghiêu lắc mình chắn trước người Trang Du, hơn mười tờ phù chú kia bị Lục Nghiêu chắn xuống, trên người Lục Nghiêu toát ra một trận kim quang, khi kim quang xuất hiện thì một cỗ áp lực to lớn bao phủ trên đầu Diệp Thạch.
Diệp Thạch chỉ cảm thấy một cỗ khí tức sâu không lường được tập trung mình lại, tại dưới cổ hơi thở này, hắn chẳng qua là một con kiến, thân thể muốn động cũng không có cách nào động.
Trong lúc mành chỉ treo chuông, Mộ Thần mở ra cái trận pháp thứ ba, đem Diệp Thạch kéo vào trong trận pháp.
“Oanh!” Tuy Mộ Thần động tác rất nhanh, nhưng mà tốc độ của kim quang lại càng nhanh, đạo kim quang kia đánh mạnh vào trên người Diệp Thạch.
Diệp Thạch vừa tiến vào gian mật thất thứ ba thì liền hộc ra một 乃úng máu.
“Thạch Đầu, ngươi sao rồi?” Mộ Thần khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Thạch hỏi.
“Ta không sao, mau đem trận pháp phong bế lại đi!” Diệp Thạch mới vừa nói xong liền hộc ra một 乃úng máu tiếp.
Mộ Thần nghe vậy, nhanh chóng tại trên trận pháp vẽ ra một loạt trận văn, trận pháp rất nhanh đã khép lại.
Sắc mặt Mộ Thần âm trầm vô cùng. Quá sơ suất! Hắn cư nhiên mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Thạch bị đánh ở trước mặt hắn, mà hắn lại bất lực.
Kim quang phát động công kích kia tựa hồ tương đương với một kích của cường giả võ hoàng, Mộ Thần khủng hoảng nhìn Diệp Thạch, hồi lâu cũng không dám đi kiểm tra khí tức của Diệp Thạch.
Mộ Thần vươn tay ôm lấy Diệp Thạch, dò xét mạch đập, ngoài ý lại cảm thấy khí tức của Diệp Thạch mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tuy rằng bị thương có chút nặng, nhưng mà không có nguy hiểm tới tánh mạng.
“Ngươi không có việc gì?” Mộ Thần mở to mắt, vui sướng nói.
Diệp Thạch lấy ra trận pháp thư kim sắc trước иgự¢, suy yếu khụ một tiếng, nói: “Đại bộ phận công kích đều bị nó hấp thu.”
Một kích của cao thủ hoàng cấp hủy thiên diệt địa, liền tính là cường giả võ vương ngạnh chịu một kích kia thì cũng sẽ ૮ɦếƭ không có chỗ chôn, may mắn là đại bộ phận công kích đều bị trận pháp thư kia hấp thu, trên người hắn lại mặc bảo y ngũ cấp Huyết tàm ti, mới miễn cưỡng bảo vệ được tánh mạng.
Mộ Thần thở ra một hơi, “May mắn, may mắn! Ngươi đem sách kia thu hồi lại đi, sách này nhất định phải hảo hảo bảo tồn.”
Diệp Thạch gật đầu, đem trận pháp thư thu lại trước иgự¢.
Diệp Thạch tựa vào trong lòng Mộ Thần, nhịn không được mà có vài phần ủy khuất, lần đầu tiên hắn muốn động thủ giết Trang Du, Sư Tử Ngọc lại nhảy ra làm rối, hại Mộ Thần bị trọng thương! Lần thứ hai hắn muốn động thủ giết Trang Du, Lục Nghiêu lại che chở Trang Du, hắn chẳng những không đắc thủ, lại còn bị trọng thương! Trang Du có cái gì tốt lành mà mỗi lần đều có người che chở hắn?!
Nhưng mà, Diệp Thạch sờ sờ quyển sách trước иgự¢ mình, người phụ thân kia của mình cũng không phải là cái gì cũng tồi, hắn tựa hồ đã cứu mình một mạng.
“Có đau không?” Mộ Thần thấy sắc mặt Diệp Thạch trắng bệch, lo lắng hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu, nói: “Cũng chịu được.”
Chỉ là, ôm ấp của Mộ Thần thật ấm áp, ấm áp đến mức hắn nhất thời lại không muốn rời đi.
Mộ Thần đút cho Diệp Thạch một viên đan dược trị liệu thương thế, đem tay đặt trên lưng Diệp Thạch, dược lực tản ra khắp cơ thể Diệp Thạch chữa trị.
Mặt Mộ Thần âm trầm, trong nguyên văn, Diệp Thạch cùng hắn đều ૮ɦếƭ ở trên tay Lục Nghiêu. Mới vừa rồi Diệp Thạch xém nữa đã chết ở trên tay Lục Nghiêu, lực ảnh hưởng của nguyên văn xác thực không nhỏ!
Trang Du đứng bên ngoài trận pháp, có chút mất mát hỏi: “Trận pháp bị phong bế rồi sao?”
Lục Nghiêu gật đầu, “Đúng vậy! Bị phong tỏa từ bên trong.”
Trang Du nhíu mày, vừa rồi Diệp Thạch bị kim quang đánh trọng thương, căn bản không có khả năng phong bế trận pháp, cho nên, người phong bế trận pháp chỉ có thể là Mộ Thần! Mộ Thần đây là đang đề phòng hắn sao?
(Má này bao giờ mới chịu tỉnh?? 凸(`ロ´)凸)
Lục Nghiêu nhíu mày, nghe nói Diệp Thạch đã từng dựa vào phong bế cái trận pháp thứ hai mà chắn được Ân Tung sư huynh hai ngày, cái trận pháp thứ ba này hơn xa cái thứ hai, muốn lấy bạo lực phá trận mà nói, chỉ sợ phải liên tục công kích hơn mười ngày.
“Trận pháp này có thể phá không?” Trang Du hỏi.
Lục Nghiêu lắc đầu, “Trong nhất thời sợ là không được.”
Trang Du tiếc nuối thở dài, rồi tò mò hỏi: “Lục Nghiêu, đạo kim quang vừa rồi là cái gì, hình như là rất lợi hại?”
Lục Nghiêu cười nói: “Đó là pháp bảo mà ông nội ta lưu lại trên người ta.”
Trên tay hắn có một khối lệnh bài phong ấn một đạo công kích của ông nội hắn, theo lý mà nói, lệnh bài kia chỉ có tại thời điểm hắn có nguy hiểm tánh mạng mới có thể khởi động, công kích lần này của Diệp Thạch rõ ràng là không có uy Hi*p đến sinh mệnh hắn nhưng lại ngoài ý muốn mà phát động, xác thực là có chút kỳ quái.
“Ta cảm thấy đạo công kích kia còn lợi hại hơn công kích của sư phụ ta.” Trang Du nói.
Lục Nghiêu cười lạnh, “Đạo công kích kia tương đương với một kích của ông nội ta, sư phụ ngươi là vương cấp, ông nội ta lại là hoàng cấp, làm sao có thể giống được.”
Sắc mặt Lục Nghiêu thản nhiên, trong mắt lại hiện lên sự khinh miệt, hiển nhiên là không để Sư Tử Ngọc vào mắt.
Trang Du đảo mắt, một kích của cao thủ hoàng cấp? Tu vi của Diệp Thạch mới chỉ tại cảnh giới võ linh, nếu trúng một kích kia vậy có thể… chết không?
Tên Diệp Thạch này vẫn luôn đối đầu với mình, hắn rốt cục sắp ૮ɦếƭ sao?
Nếu Diệp Thạch ૮ɦếƭ, vậy Mộ Thần sẽ như thế nào? Nếu như không có Diệp Thạch, vậy hắn cùng Mộ Thần…? Trang Du cúi đầu, trên mặt hiện lên vài phần đỏ ửng.
Trang Du tại trước trận pháp bồi hồi, Lục Nghiêu hơi do dự nhìn trận pháp trước mặt, nếu như điên cuồng tấn công thì phải tốn thời gian hơn mười ngày, hắn hẳn là có thể phá nó, chỉ là lệnh bài bảo mệnh trên người hắn đã không còn hữu dụng, mà tình huống vừa rồi, Diệp Thạch tuy rằng bị thương, nhưng Mộ Thần lại vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì cả.
Thực lực của hắn là nhị tinh võ linh, Mộ Thần cũng đồng dạng, đánh với Mộ Thần thì phần thắng cũng không cao lắm.
Thời gian cho phép ở bí cảnh tổng cộng chỉ có một tháng, hắn phải tốn thời gian dài như vậy đi thử đánh với một người không biết tiền đồ sao?
Lục Nghiêu nhìn trận pháp trước mặt, bỗng nhiên trong lòng kịch liệt bất an một trận.
“Đi thôi, chúng ta đi nơi khác đi.” Lục Nghiêu nghĩ nghĩ rồi nói. Trang Du gật đầu, có chút không tha nhìn trận pháp bị phong bế kia một cái, “Được rồi.”
Diệp Thạch không ngừng hấp thu nguyên thạch khôi phục thương thế, ba ngày sau, thương thế của Diệp Thạch cư nhiên khôi phục được bảy tám phần.
Diệp Thạch hoạt động thân thể một chút, “Nhanh hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.”
Mộ Thần cười nói: “Hẳn là có tác dụng của Bách Quyết Luyện Thể.”
Diệp Thạch bị thương không tính là nặng, nhưng cũng không tính là nhẹ. Nhất tinh võ linh bình thường muốn khôi phục đến trình độ hiện tại của Diệp Thạch thì không có nửa tháng thì không được.
Diệp Thạch gật đầu, “Nói cũng đúng.” Hắn vì tu luyện pháp quyết kia mà tiêu phí nhiều thời gian cùng nguyên thạch như vậy, nếu như luyện thứ đó mà vô dụng thì rất tổn thương đấy.
“Tiểu bạch kiểm kia không công kích trận pháp?” Diệp Thạch có chút cổ quái hỏi.
“Đại khái là cảm thấy không thể, cho nên rút lui rồi.” Mộ Thần nói.
Diệp Thạch siết chặt tay, rầu rĩ nói: “Coi như là hắn trốn nhanh, nếu như hắn công kích trận pháp, ta liền cho hắn một chút nhan sắc!”
Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, “Được rồi, giáo huấn lần này còn chưa đủ sao? Gặp được hắn thì ngươi trốn xa một chút, tạm thời không nên chính diện xung đột với hắn.”
Nghĩ đến thiếu chút nữa ૮ɦếƭ ở trên tay Lục Nghiêu, Diệp Thạch nhất thời có chút ngượng ngùng.
Tiểu bạch kiểm kia thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu lợi hại, cư nhiên lại cất giấu một đòn sát thủ như vậy, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc