Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 127

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Chương 127: Diệp Tầm nghèo khổ
Lại là một ngày nghỉ.
Mộ Thần cùng Diệp Thạch vội vàng chuẩn bị chiến đấu, không có rời khỏi học viện, Diệp Dung lại không thể chờ đợi được mà đi ra ngoài.
Năm vạn nguyên thạch nháy mắt đã bị Diệp Dung hoa sạch, Diệp Dung nghĩ trên tay Diệp Tầm có ba trăm vạn, hẳn là còn có thể chia ra một ít cho nàng, cõi lòng đầy chờ đợi mà ly khai học viện.
Diệp Dung đi đến biệt viện mà Diệp Tầm thuê ở, mới biết được, Diệp Tầm từ mấy ngày trước, bởi vì không lấy ra nguyên thạch, đã bị người đuổi ra ngoài.
Nghe được tin tức này, Diệp Dung không khỏi có chút không hiểu, dự cảm xấu trong lòng tăng thêm vài phần. Trên tay Diệp Tầm có ba trăm vạn nguyên thạch, Diệp Tầm cho dù xa hoa, cũng không đến mức nhanh như vậy đã xài sạch đi?!
Diệp Dung hỏi thăm một chút, tìm được nơi ở mới của Diệp Tầm.
Nơi mới của Diệp Tầm, vừa nhỏ vừa bẩn thỉu, long xà hỗn tạp, Diệp Dung đi hơn nửa ngày, mới xác nhận Diệp Tầm quả thật ở nơi này.
Diệp Dung đi vào căn nhà nhỏ, thấy Diệp Tầm đang hữu khí vô lực nằm ở trên giường, cả người thoạt nhìn vô cùng suy sụp.
“Phụ thân.” Diệp Dung cau mày, mở miệng gọi một tiếng.
Diệp Tầm nhìn thấy Diệp Dung, nhất thời mở to mắt, “Dung nhi, là ngươi à! Có nguyên thạch không? Chia cho phụ thân một chút.”
Diệp Dung không nghĩ tới khi Diệp Tầm nhìn thấy mình, câu nói đầu tiên cư nhiên là cái này, nhất thời thất vọng, nàng đến chính là muốn hỏi tiền Diệp Tầm a! Sao trái lại là Diệp Tầm hỏi mình đòi tiền đây.
“Phụ thân, ngươi không phải là có ba trăm vạn nguyên thạch sao?” Diệp Dung nhăn chặt mày hỏi.
Diệp Tầm nhíu mày, tức giận nói: “Ba trăm vạn mà thôi, có thể để cái gì dùng, đã sớm tiêu hết.”
Diệp Dung cả người ngẩn ra, đây chính là ba trăm vạn a! Liền tiêu hết như vậy, Diệp Dung đau lòng cả người phát run.
“Phụ thân, mẫu thân đâu?” Diệp Dung nhìn quanh một chút phòng ở, phát hiện trong phòng ngay cả cái bàn trang điểm đều không có, trong lòng nhất thời nhiều thêm vài phần cổ quái, Uông Lệ là tối chú trọng dáng vẻ, liền tính cho dù nghèo túng, trong phòng này, cũng không nên ngay cả cái gương đều không có a!
Ánh mắt Diệp Tầm trốn tránh một chút, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi không cần nhớ nàng, nàng thấy ta nghèo túng, chạy theo một kẻ có tiền rồi.”
Diệp Dung sửng sốt một chút, tràn đầy không thể tin, “Mẫu thân chạy? Phụ thân, ngươi có phải là nghĩ sai rồi hay không?”
“Ta làm sao có thể sai, nàng chính là chạy theo người khác.” Diệp Tầm rầu rĩ nói.
Diệp Dung nhìn sắc mặt của Diệp Tầm, nhịn không được mà nghi ngờ.
Diệp Dung cùng Diệp Tầm nói chuyện nguyên thạch, tranh chấp một phen, thấy chiếm không được chỗ tốt gì, chỉ đành thất vọng ly khai.
Diệp Dung đi ra cửa, nghĩ đến việc phụ thân nói mẫu thân theo một kẻ có tiền, không khỏi cân nhắc vài phần.
Diệp Dung hỏi thăm một phen, mới biết được, Uông Lệ không phải là chạy theo kẻ có tiền, mà là, Diệp Tầm không có tiền, Uông Lệ bị hắn bán vào kỹ viện.
Diệp Dung tuy rằng tức giận cả người phát run, nhưng cũng không muốn cùng Diệp Tầm tranh chấp, thất hồn lạc phách về lại học viện.
… …
“Diệp Dung, ngươi sao lại nhanh trở về như vậy?” Lâu Nhược Y hỏi.
Diệp Dung cười khổ một chút, trên tay nàng không có tiền, thân nhân ở Hoàng đô chỉ có hai người, một người thì nghèo túng, một người thì thành… Kỹ nữ.
Tình huống ác liệt như vậy, nàng ở bên ngoài lưu lại cũng không có ý nghĩa.
“Có thư của ngươi, người truyền tin, hình như rất sốt ruột, người truyền tin nói là người thân của ngươi, ngươi nhanh chóng đọc đi.” Mễ Tuyết đem một phong thơ đưa cho Diệp Dung nói.
Diệp Dung mở thư ra, nhìn nhìn, sắc mặt thay đổi vài lần.
Thư là Uông Lệ viết, Uông Lệ ở trong thư mắng to Diệp Tầm bất nhân bất nghĩa, vì mười lăm vạn nguyên thạch, liền đem nàng bán cho kỹ viện.
Diệp Dung đọc thư mới biết được, Diệp Tầm hiện đang nghiện đánh cuộc, thiếu sòng bạc một khoản lớn, hiện tại vì đánh bạc, Diệp Tầm đã lục thân không nhận.
Diệp Dung cau mày, nàng vẫn luôn không nghĩ ra, Diệp Tầm sao lại thất vọng thành như vậy, nhìn phong thư này, nàng rốt cục minh bạch.
“Diệp Dung, trong thư nói cái gì vậy?” Bách Nhạc hỏi.
Diệp Dung lắc đầu: “Không có gì.”
Bách Nhạc nhìn sắc mặt Diệp Dung khó coi, cũng không hỏi tiếp.
Uông Lệ ở trong thư hướng nàng cầu cứu, Diệp Dung nhíu mày, Uông Lệ là bị Diệp Tầm bán cho kỹ viện giá mười lăm vạn, nàng nếu muốn đem người chuộc ra, ít nhất phải có hai mươi vạn, nàng làm sao có nhiều nguyên thạch như vậy.
Cho dù thế nào, nàng đều là đệ tử Thánh Tinh học viện, thân phận tôn quý, thân phận nàng như vậy, làm sao có thể có một mẫu thân làm kỹ nữ.
Diệp Dung né tránh vài bạn cùng phòng, đem thư đốt thành tro tàn.
Uông Lệ tại trong kỹ viện bị trông giữ cực nghiêm, phong thư cầu cứu này, là Uông Lệ tốn sức chín trâu hai hổ mới nhờ người gửi đi được, đáng tiếc, Diệp Dung vô tình gạt bỏ hy vọng của nàng.
… …
Diệp Thạch hết sức chuyên chú nhìn sách trận pháp, Kinh Sí Diễm vào cửa một hồi lâu, Diệp Thạch đều không có phát hiện.
Đợi tới lúc một âm thanh ho nhẹ truyền vào trong tai Diệp Thạch, Diệp Thạch mới ngẩng đầu.
Diệp Thạch kinh ngạc nhìn Kinh Sí Diễm, không hiểu: “Sư phụ, ngươi đến đây lúc nàovậy?”
Kinh Sí Diễm híp mắt, ngữ khí không tốt: “Đến một hồi rồi.” Tính cảnh giác của đồ đệ nhà mình cư nhiên thấp như vậy, thật sự là…
“A.” Diệp Thạch thản nhiên gật đầu.
Kinh Sí Diễm nhìn phản ứng của Diệp Thạch, nhất thời phiên cái xem thường, “Nghe nói ngươi mấy ngày nay không làm việc đàng hoàng?”
“Không làm việc đàng hoàng? Không có a!” Diệp Thạch không hiểu, nhăn mày.
“Còn nói không có hả, nghe nói ngươi đang nghiên cứu trận pháp, cư nhiên còn nói với viện trưởng trận pháp viện, có vấn đề gì về trận pháp, có thể hướng ngươi thỉnh giáo.” Kinh Sí Diễm có chút buồn cười nói.
Diệp Thạch khẽ đảo mắt, nói: “Thì ra lão nhân kia là viện trưởng trận pháp viện! Vấn đề gì hắn cũng không có hỏi ta mà bước đi, thật sự là quá coi thường người khác rồi! Có vấn đề gì thìmọi người có thể tham thảo một chút mà! Không chừng ta còn có thể biết đáp án nha.”
Kinh Sí Diễm run rẩy khóe miệng một chút, “Ngươi thật sự rất có lòng tin…”
Viện trưởng Hách Đồ trận pháp viện, thoạt nhìn là có chút tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản, nhưng mà trên thực tế, hắn tại trận pháp nhất đạo nghiên cứu nhiều năm, là một tứ cấp trận pháp sư xuất sắc, đồ đệ nhà mình cư nhiên muốn cùng người ta tham thảo một chút.
Diệp Thạch gật đầu, tin tưởng nói: “Ta cảm giác trận pháp thuật của ta gần đây đột nhiên tăng mạnh, không chừng ta thật có thể đi tham gia tỷ thí trận pháp viện đâu.”
“Ngươi đừng suy nghĩ miên man, Mộ Thần người này đều đem ngươi phá hủy, nhiệm vụ của ngươi là tu luyện, tu luyện, vẫn là tu luyện, tốt nhất mau chóng đột phá thành võ linh, đừng học giống Mộ Thần, cái gì cũng đều học một chút, cái gì cũng đều không tinh thông.” Kinh Sí Diễm tức giận nói.
Diệp Thạch bất mãn phản bác: “Sư phụ, ngươi không cần phải nói về Mộ Thần như vậy đi, Mộ Thần mới không phải là cái gì cũng đều học một chút, cái gì cũng đều không tinh thông! Hắn là cái gì cũng đều tinh thông!”
“Hắn tinh thông sao? Học nhiều thuật đạo như vậy, lại không có một môn là tứ cấp, ngươi không biết đi, lần này trong người tới có một tứ cấp minh văn sư.” Kinh Sí Diễm không cho là đúng, nói.
“Tứ cấp có ích lợi gì, tuổi một bó to, chờ Mộ Thần đến cái tuổi kia của hắn, thì chính là ngũ cấp minh văn sư.” Diệp Thạch đầy khinh thường nói.
“Người ta mới mười lăm tuổi.” Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ nói, mười lăm tuổi không tính là lớn, mặc dù là người thế lực đối địch, nhưng mà, thực lực xác thực không không tầm thường.
Diệp Thạch bĩu môi, nói: “Đúng vậy! Đã mười lăm tuổi, lớn hơn Mộ Thần nhiều như vậy!”
Kinh Sí Diễm: “…” Mới lớn hơn một tuổi mà thôi.
“Đồ đệ, căn phòng này của ngươi linh khí không tồi a!” Thấy cùng Diệp Thạch tại trên vấn đề về Mộ Thần không đạt được nhận thức chung, Kinh Sí Diễm đơn giản dời đề tài.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ta phóng vài cái tụ nguyên trận ở trong phòng, bất quá hiệu quả không có đặc biệt lớn.”
“Tụ nguyên trận? Lại là Mộ Thần đưa cho ngươi?” Kinh Sí Diễm hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có! Ta tự làm.”
Kinh Sí Diễm sửng sốt một chút, hỏi: “Ngươi tự làm?”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Tụ nguyên trận có thể vô tri vô giác thay đổi trình độ nồng đậm của nguyên khí trong phòng, Diệp Thạch đều là dùng nguyên thạch tu luyện, điểm trình độ nồng đậm của nguyên khí ấy đối với tu luyện của hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng là, người khác vào trong phòng, sẽ cảm giác thoải mái một chút.
Kinh Sí Diễm đầy kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự có thiên phú trận pháp a!”
Diệp Thạch dào dạt đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, Mộ Thần nói ta là trận pháp thiên tài đó.”
“Thiên tài cái đầu ngươi, chuyện ngươi phải làm chính là tu luyện, tu luyện, lại tu luyện, về phần đan dược, hỏi Mộ Thần, νũ кнí, hỏi Mộ Thần, trận pháp, hỏi Mộ Thần, nguyên thạch, hỏi Mộ Thần, ngươi yên tâm, năng lực kiếm tiền của tiểu tử kia rất lợi hại, nguyên thạch đều không chỗ xài, ngươi giúp hắn xài nguyên thạch, hắn còn phải cảm kích ngươi a!” Kinh Sí Diễm lạnh lùng cười nói.
Thời điểm Kinh Sí Diễm tại cấp bậc võ sư thì rất khó khăn, nhìn Diệp Thạch thuận lợi như vậy, nhất thời có chút ghen tị.
Diệp Thạch bất đắc dĩ phiên cái xem thường, nói: “Ta không thể chuyện gì đều dựa vào Mộ Thần.”
Kinh Sí Diễm phiên cái xem thường, đồ đệ này của nhà mình thật sự là thành thật.
“Tụ nguyên trận này là nhị cấp trận pháp đi, ngươi đã là nhị cấp trận pháp sư?” Kinh Sí Diễm nhăn mày hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Kinh Sí Diễm đầy khi*p sợ nhìn Diệp Thạch, Diệp Thạch cảm thấy hứng thú đối với trận pháp, tựa hồ là trong khoảng thời gian gần đây thôi, chẳng lẽ cũng có tài hoa như Mộ Thần?
“Sư phụ, ngươi làm sao vậy?” Diệp Thạch hỏi.
Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn nghiên cứu trận pháp thì nghiên cứu đi, đừng chậm trễ tu luyện là được.”
Diệp Thạch gật đầu, đáp: “Ta biết rồi.”
… …
Sau khi Mộ Thần bế quan năm ngày, từng đạo thanh quang từ bên trong biệt viện Mộ Thần xông ra, cảnh tượng có thể nói là đồ sộ.
Hách Đồ mỗi ngày đều chờ Mộ Thần xuất quan, nhìn thấy bên Mộ Thần có động tĩnh, lúc này mừng rỡ như điên.
Ngay từ đầu dị biến, mấy cao thủ rất nhanh tụ tập tại bên cạnh biệt viện Mộ Thần.
“Viện trưởng, Mộ Thần nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chờ hắn nháo xong, hẳn là liền xuất quan.” Địch Hàn hưng phấn nói.
Hách Đồ gật đầu, âm thầm chấp nhận: “Không sai.”
“Viêm lực thật cường a! Không biết là xảy ra chuyện gì.” Địch Hàn nói thầm.
Hách Đồ vuốt râu mép, nói: “Chờ hắn đi ra hỏi liền biết.”
Mộ Thần mở cửa, đi ra.
Hách Đồ nhìn thấy Mộ Thần, nhất thời sửng sốt, con ngươi Mộ Thần phiếm thanh quang, thực lực đã đến cửu tinh võ sư đỉnh phong, mắt thấy là chuẩn bị đột phá lên võ linh.
Hách Đồ vừa định nói chuyện, Mộ Thần đã ngự không hướng về đỉnh núi Hùng Uy bay đi, đúng là không để ý tới bọn họ.
Hách Đồ nhìn bóng dáng Mộ Thần, nhất thời nổi trận lôi đình.
“Xú tiểu tử này..” Hách Đồ giận dữ.
“Tốc độ người này thật nhanh a!” Địch Hàn nhịn không được nói.
“Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!” Hách Đồ vội vàng nói.
Địch Hàn nghe vậy, rất nhanh liền theo phương hướng Mộ Thần rời đi đuổi qua, “Phía trước là mỏ đá.”
Hách Đồ không cam lòng mà dừng cước bộ, mỏ đá là địa bàn của Hùng Uy, địa bàn của người nọ không dễ dàng vào, chọc giận tên kia cũng không phải là chuyện tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc