Chương 12: Nghi ngờ“Con nói chuyện với Mộ Thần về Phá Linh Đan?” Mộ Viễn Hàng lạnh mặt hỏi Mộ Hồng.
“Phụ thân, ngài biết rồi sao? Phụ thân, Nhị thúc hiện tại đã là võ sư chín sao, nếu như để cho Nhị thúc thăng cấp lên võ linh thì đối với chúng ta sẽ rất bất lợi. Nếu như phụ thân có được viên đan dược kia, tình hình sẽ không như vậy nữa.” Mộ Hồng đảo mắt suy nghĩ rồi trả lời.
Khuôn mặt Mộ Viễn Hàng âm trầm, thở dài nói: “Việc này đúng là nên đề cập, nhưng không nên do con đề cập, con đả thảo kinh xà như vậy, nếu để Mộ Thần hoài nghi thì sẽ không tốt.”
Mộ Hồng lại không cho là đúng, “Phụ thân, ngài cũng quá coi trọng Mộ Thần rồi, đầu óc hắn vẫn luôn đơn giản, làm sao mà nghi ngờ được?” junvu
Mộ Viễn Hàng trừng mắt nhìn Mộ Hồng, “Thuyền dùng cẩn thận xài được vạn năm, vĩnh viễn đừng coi thường đối thủ của con, cho dù Mộ Thần không nghi ngờ, vậy Mộ Viễn Phong cũng không nghi ngờ sao?”
Mộ Hồng mím môi, tuy rằng trong lòng vẫn là có vài phần không cho là đúng, nhưng vẫn cúi đầu, thụ giáo nói: “Hài nhi biết sai.”
“Lần này thì bỏ qua đi, dù sao lấy tính tình của tên Mộ Thần kia thì hẳn là sẽ không nghi ngờ con đâu.” Mộ Viễn Hàng nói.
Mộ Hồng gật đầu, “Lần sau con sẽ chú ý hơn.”
“Vốn người thích hợp nhất để đề cập tới chuyện này là Tề Tứ, nhưng đáng tiếc, Tề Tứ bị Mộ Thần đuổi đi rồi.” Mộ Viễn Hàng tiếc nuối nói.
“Phụ thân, rốt cuộc thì vì sao Tề Tứ lại bị Mộ Thần đuổi đi?” Mộ Hồng không hiểu.
Tề Tứ là quân cờ tốt nhất mà Mộ Viễn Hàng chôn bên người Mộ Thần, thiếu người này thì sự khống chế của bọn họ đối với Mộ Thần sẽ khó khăn hơn.
“Nghe nói là bởi vì Trang Du trả kiếm lại cho Mộ Thần, nên bị Mộ Thần giận lây.” Mộ Viễn Hàng nói.
Mộ Hồng hơi hoang mang: “Không giống hắn lắm.” Mộ Thần luôn là một người không quả quyết, giờ lại dứt khoát trục xuất tâm phúc của mình như vậy thì có hơi quỷ dị.
“Tiểu tử kia gần đây thoạt nhìn không còn giống lúc trước.” Mộ Viễn Hàng thâm trầm nói.
Mộ Thần từ trong phòng đi ra, Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, trên mặt nhất thời hiện lên nét vui mừng, “Thiếu gia, ngài đã thăng cấp võ đồ tám sao rồi! Chúc mừng thiếu gia! Chúc mừng thiếu gia!”
Mộ Thần ở trong lòng bất đắc dĩ xem thường, hiện giờ phần lớn người bằng tuổi hắn cũng đã là võ giả rồi, hắn lại mới chỉ là võ đồ tám sao, thực lực xác thực có chút không vừa mắt.
“Gần đây có chuyện gì không?” Mộ Thần hỏi.
“Mộ Hồng thiếu gia đưa tới một tờ giấy, nói là sắp tới có một hội đấu giá lớn, trên đó có không ít thứ tốt.” Nhâm Tam nói.
Mộ Thần híp mắt, trong mắt xẹt qua một tia hàn quang, “Đâu? Đưa ta xem.”
Nhâm Tam đưa tờ giấy trong tay cho Mộ Thần.
Mộ Thần mở tờ giấy ra nhìn, phát hiện Mộ Hồng đánh một dấu hiệu đặc biệt ở chỗ ghi Băng Liên Thủy.
Mộ Thần cười khổ, trong nguyên tác chỉ viết Mộ Thần thiếu gia vung tiền như rác vì mỹ nhân, lại không viết sau lưng Mộ thiếu gia vung tiền như rác vì mỹ nhân lại có nhiều bàn tay như vậy.
Mộ Thần thấy trên giấy có ghi về lò luyện đan, không khỏi có chút động tâm.
Mộ Viễn Phong là luyện đan sư, cũng đã từng muốn bồi dưỡng Mộ Thần thành luyện đan sư, mà nguyên chủ lại không có hứng thú. Nguyên chủ không có hứng thú, nhưng hắn lại có hứng thú!
“Ta đã kêu ngươi đi lấy sách luyện đan về, có lấy được không?” Mộ Thần hỏi.
Nhâm Tam gật đầu đáp: “Đều ở đây ạ.”
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Mộ Thần nói.
Nhâm Tam gật đầu, lui ra ngoài.
Mộ Thần mở sách ra, vừa lật không tới vài tờ thì một tấm bản đồ rớt ra, trên bản đồ rõ ràng đánh dấu kết cấu của mật thất trong phòng ngủ Mộ Viễn Phong, trên bản đồ cũng có phương thức mở ra mật thất.