Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng - Chương 119

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Chương 119: Công phu sư tử ngoạm
Đấu giá hội chấm dứt, Diệp Thạch vội vội vàng vàng tìm Mộ Thần tranh công.
“Đã đủ sáu ngàn vạn?” Mộ Thần ngoài ý muốn hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch hưng phấn gật gật đầu, “Đúng vậy! Mười kiện pháp khí kia đã bán ra, bán đấu giá được hơn bốn ngàn vạn.”
Thánh Tinh học viện có rất nhiều đệ tử phú gia, những tân sinh đó lại thích phân bì, đặt ở bên ngoài, những kiện pháp khí đó căn bản bán không được giá cao như thế.
“Vân thủy y cư nhiên bán ra được hơn sáu trăm vạn?” Mộ Thần nhìn giá cả thành giao trên giấy, nhịn không được nhướng mày hỏi.
Trong tất cả vật phẩm bán đấu giá, Vân thủy y kỳ thật không phải là tốt nhất, nhưng mà giá của thứ này ngoài ý muốn mà rất cao.
Diệp Thạch gật đầu, buồn cười nói: “Thứ này bị một tên tiểu bạch kiểm chụp đi rồi, ngươi không thấy được ánh mắt lúc ấy của một đám nữ đệ tử nhìn hắn đâu, như lang như hổ, hận không thể xéhắn ra, nghe nói, tên kia mua thứ này là đưa cho Bát công chúa.”
Mộ Thần mỉm cười, thầm nghĩ: Vị nhân huynh này lá gan đủ lớn a! Dám cùng những nữ đệ tử như lang như hổ đó đoạt đồ vật, hẳn là thiếu đòn đi.
“Cư nhiên thuđược nhiều nguyên thạch như vậy, Thạch Đầu ngươi thật giỏi.” Mộ Thần đầy tán thưởng khen ngợi Diệp Thạch.
Diệp Thạch được Mộ Thần khen, đỏ mặt nói: “Làm gì có? Là nhờ ngươi chữa trị pháp khí lợi hại.”
Mộ Thần không để bụng mà cười cười.
“Đây là cái gì vậy?” Diệp Thạch nhìn quyển trục màu vàng trên bàn, tò mò hỏi.
“Đây là khế ước chi thư, thời điểm đại sinh ý các đại gia tộc sẽ ký kết khế ước, thường xuyên sẽ dùng đến cái này, nếu không theo khế ước làm việc, liền sẽ bị khế ước thư phản phệ.” Mộ Thần kiên nhẫn giải thích cho Diệp Thạch.
Trong con ngươi Diệp Thạch hiện lên vài phần ấm áp, hắn vẫn luôn lo lắng Diệp Tầm lừa hắn, có thứ này sẽ không cần bị lừa, Mộ Thần thật sự là thông minh a.
“Thứ này giá bao nhiêu nguyên thạch?!” Diệp Thạch nghiêng đầu, tùy ý hỏi.
“Năm mươi vạn.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch nghe thấy Mộ Thần báo giá, thiếu chút nữa phun ra một 乃úng máu, “Năm mươi vạn?Sao lại mắc như vậy?”
“Không coi là mắc, đây chỉ là quyển trục khế ước cấp thấp nhất, còn có cấp bậc càng tốt, tốt hơn một chút có giá hai trăm vạn, thậm chí còn có năm trăm vạn.” Mộ Thần ôm hai tay, lười biếng nằm trên xích đu nói.
Thực lực Diệp Tầm không cao, kiến thức cũng không nhiều, dùng quyển trục khế ước cấp thấp nhất hẳn là có thể dọa trụ hắn.
Diệp Thạch nhìn quyển trục, ủ rũ nói: “Hy vọng Diệp Tầm không dối trá như vậy.”
Mộ Thần cười lạnh một chút, đôi mắt có chút băng hàn nhìn về Diệp Thạch, “Thạch Đầu, vĩnh viễn không nên đem hy vọng ký thác trên sự nhân từ của người khác, đây là chuyện rất không sáng suốt!”
Diệp Thạch mím môi nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần mê mang.
… …
Ngày nghỉ rất nhanh liền tới.
Diệp Thạch cùng Mộ Thần sớm đã chuẩn bị tốt rời đi học viện, nhưng mà, có người so với bọn hắn còn sớm hơn.
“Diệp Dung, ngươi sao lại ở chỗ này?” Nhìn thấy Diệp Dung, Diệp Thạch có chút không được tự nhiên.
“Chờ các ngươi!” Diệp Dung nhìn Mộ Thần cùng Diệp Thạch có đôi có cặp, trong con ngươi hiện lên một đạo ám quang.
Nhìn nụ cười lạnh như băng trên mặt Diệp Dung, Diệp Thạch giật mình nhớ tới những ngày khi còn bé bị Diệp Dung nhằm vào, có chút khó chịu mà nói: “Ngươi hẳn là biết Diệp Tầm ở nơi nào, dẫn đường đi, cầm lại đồ vật thuộc về cha ta, về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Diệp Dung cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi thật đúng là vong ân phụ nghĩa, phụ thân nuôi ngươi bao nhiêu năm, biết phụ thân không phải là thân sinh phụ thân của ngươi rồi thì liền trở mặt.”
Diệp Thạch lạnh mặt, âm trầm nói: “Diệp Dung, ngươi nói như vậy, là muốn lấy đạođức trói ta lại sao? Mọi người đối đãi với ta như thế nào, ta không quan tâm!” Dù sao, vô luận người khác đối đãi mình như thế nào, Mộ Thần đều đứng ở bên cạnh mình.
Mộ Thần ôm hai tay, chán ૮ɦếƭ nói: “Đi thôi, đừng nhiều lời, đi nhanh đi, chúng ta vẫn là sớm một chút đem sự tình chấm dứt.”
Diệp Dung nhìn Mộ Thần, không cam lòng cắn chặt răng, đi phía trước dẫn đường.
Thời điểm Diệp Thạch nhìn thấy Diệp Tầm, ở trong lòng nhịn không được ném cái xem thường.
Diệp Dung lúc trước trong học viện nói, Diệp Tầm khốn cùng, màn trời chiếu đất, nói Diệp Tầm tới mức giống như quả thực sống không nổi nữa, Diệp Thạch còn tưởng Diệp Tầm hiện tại sống có bao nhiêu thảm.
Chỉ là kết quả lại khác, Diệp Tầm mặt mày hồng hào xuất hiện trước mặt hắn, thân thể còn giống như béo thêm một vòng.
Thân thể Diệp Tầm có chút phù phiếm, trên người mang theo một cỗ mùi son phấn, hẳn là lêu lổng không ít trong lầu xanh.
Diệp Thạch nhăn nhăn mày, trong lòng hiện lên vài phần giận dữ.
Diệp Tầm rõ ràng sống tốt như vậy, trong học viện lại có người nhiều dưới sự khuyến khích của Diệp Dung, không phân tốt xấu chỉ trích hắn vong ân phụ nghĩa, hại “phụ thân” của mình ngay cả cái chỗ ở đều không có.
“Ngươi đã đến rồi?” Diệp Tầm nhìn thấy Diệp Thạch, đầy xoi mói mà nói.
Diệp Thạch gật đầu, lành lạnh trả lời: “Đúng vậy!”
Diệp Tầm nhìn Diệp Thạch, trong con ngươi hiện lên nồng đậm ghen tị, hắn hơn bốn mươi tuổi mới là một võ sư cửu tinh, sợ là, trở thành võ linh sẽ là cực hạn.
Diệp Thạch đâu, tiểu tử này mới bất quá mười bốn tuổi, đã là bát tinh võ sư, qua không được bao lâu là có thể bắt kịp hắn.
“Thẻ nguyên thạch mang tới chưa?” Diệp Tầm vội vàng hỏi.
Diệp Thạch gật đầu, “Mang tới rồi, sáu ngàn vạn, một phân cũng không thiếu, đồ vật của cha ta đâu?”
“Ngươi gấp cái gì? Nhìn thấy thẻ nguyên thạch rồi thì ta tất nhiên sẽ đưa cho ngươi.” Diệp Tầm định liệu trước mà nói.
“Thẻ nguyên thạch ở trong này.” Diệp Thạch từ trong nhẫn không gian lấy ra thẻ nguyên thạch.
Nhìn thấy nhẫn không gian trên tay Diệp Thạch, trong con ngươi hiện lên vài phần tham lam, nghe Diệp Dung nói, cái nhẫn không gian này của Diệp Thạch lớn hơn một gian phòng đâu.
Hắn đã sớm muốn có một cái nhẫn không gian lớn, chỉ là vẫn luôn luyến tiếc mua, lần này lấy được nguyên thạch, muốn mua cái gì cũng không cần sầu lo.
Uông Lệ nhìn thấy thẻ nguyên thạch trên tay Diệp Thạch thì kích động nhào qua.
Tay Mộ Thần hơi hơi vung lên, thẻ nguyên thạch trên tay Diệp Thạch liền dừng trên tay Mộ Thần.
“Vị phu nhân này, ngươi làm như vậy tựa hồ không quá thích hợp đi, đã là giao dịch thì tất nhiên là một tay giao tiền, một tay giao hàng.” Mộ Thần lạnh lùng nói.
Uông Lệ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một tia mỉm cười quyến rũ, thong dong nói: “Phải phải phải, Mộ thiếu, ngươi nói đúng.”
“Đồ vật ở trong này.” Uông Lệ lấy ra một quyển sách, hướng phía Diệp Thạch giơ giơ lên.
Diệp Thạch phác qua, một phen đem sách đoạt tới trên tay.
Uông Lệ muốn đoạt đồ vật trong tay Diệp Thạch thì rất khó khăn, Diệp Thạch muốn từ trong tay Uông Lệ đoạt đồ vật, lại rất đơn giản.
Diệp Dung thấy một màn như vậy, nhất thời nóng nảy, “Diệp Thạch, ngươi muốn gì? Vừa nãy đã nói rồi, một tay giao tiền, một tay giao hàng, ngươi muốn bội ước sao?”
So sánh với Diệp Dung đang hấp tấp nóng nẩy, Uông Lệ ngược lại không chút hoang mang, “Sáchở trong tay ngươi rồi, thẻ nguyên thạch đâu?”
Mộ Thần nhìn quyển sách trong tay Diệp Thạch, híp mắt nói: “Không phải là quyển này, Diệp Thạch, đem quyển sách này trả lại chohọ.”
Diệp Thạch sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua quyển sách trong tay, chỉ thoáng do dự một chút, nhưng cũng rất nghe lời đem sách trên tay vứt lại cho Uông Lệ.
Uông Lệ thấy Diệp Thạch đem sách trả lại, sắc mặt nhất thời xanh một trận.
Diệp Dung không biết chân tướng, mạc danh kỳ diệu nhìn một màn này.
Diệp Thạch hướng phía Mộ Thần nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: “Ngươi xác định không phải là quyển kia?”
“Quyển sách kia là đồ mới, không có khả năng là thật.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch cắn răng, gật đầu, hắn rốt cuộc vẫn là quá tin tưởng, Diệp Tầm quả nhiên là không muốn đem đồ vật của phụ thân cho mình.
… …
Song phương hai mặt nhìn nhau, ánh mắt Diệp Thạch hung dữ nhìn Diệp Tầm.
Bởi vì đã lấy hàng giả ra cho nên Diệp Tầm có chút chột dạ, nhưng mà bị Diệp Thạch mà hắn luôn luôn nhìn không vào mắt hung tợn nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Tầm lại bình tĩnh.
“Ngươi tưởng tay không bắt lang sao?” Diệp Thạch siết chặt tay, vẻ mặt tức giận.
Diệp Tầm không cho là đúng, nói: “Chỉ là đùa một chút mà thôi, hơn nữa, thực lực các ngươi rất mạnh, ai biết các ngươi sẽ không nói không giữ lời đâu.”
Diệp Thạch đen mặt, Diệp Tầm này cư nhiên có mặt mũi làm ác nhân cáo trạng trước.
Diệp Tầm híp mắt, hắn tối hôm qua suy nghĩ lại, vẫn là cảm thấy không nên đem đồ vật đưa cho Diệp Thạch.
Thứ nhất, sách này hơn phân nửa là vật vô giá, chỉ là hắn còn chưa có tìm được biện pháp xem hiểu nó, thứ hai, sáu ngàn vạn mặc dù nhiều, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ xài hết, theo tính tình kia của Diệp Thạch, hắn nếu đem hàng thật cho hắn, về sau còn muốn hướng Diệp Thạch đòi tiền là không thể nào.
“Đủ, ký khế ước đi.” Mộ Thần lấy ra quyển trục khế ước nói.
Diệp Tầm nhìn thấy đồ vật Mộ Thần lấy ra, trong con ngươi hiện lên vài phần lạnh lẽo, “Mộ Thần, ngươi có ý gì?”
Mộ Thần híp mắt, nói: “Không có ý gì, ngươi tinkhông được chúng ta, chúng ta cũng không tin được ngươi, ký kết khế ước là thích hợp nhất, đây là khế ước chi thư, đều có lực trói lạiđối với song phương, không theo khế ước làm thì sẽ bị khế ước phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong, như thế, các ngươi hẳn là yên tâm đi.”
Diệp Tầm sắc mặt đổi đổi, hắn đã sớm đoán được gạt được gia hỏa Diệp Thạch, nhưng không thể gạt được Mộ Thần, bất quá, Mộ Thần người này rất không có tín nhiệm đối với hắn, cư nhiên còn chuẩn bị quyển trục khế ước.
“Có thể! Bất quá giá cả không phải là sáu ngàn vạn nữa, mà là một trăm triệu!” Diệp Tầm đầu tiên là nhăn nhăn mày, sau đó như định liệu trước mà cười.
“Ngươi nằm mơ!” Diệp Thạch nóng nảy nói.
“Một trăm triệu?Khẩu vị thật tốt.” Mộ Thần vung tay áo, đem Diệp Tầm đánh bay ra ngoài.
Diệp Tầm tuy rằng cùng Mộ Thần đều là cửu tinh võ sư, nhưng mà thực lực của hắn là dựa vào tài nguyên ngạnh đề lên, xa xa không bằng Mộ Thần có được dị hỏa, lại say mê luyện thể.
Mộ Thần đột nhiên ra tay, Diệp Tầm lại không có phòng bị, không hề có lực chống đỡ.
Không đợi Diệp Tầm phục hồi lại tinh thần, Mộ Thần quay đầu chính là một chuỗi phù chú hạ xuống.
Diệp Tầm bị một chuỗi phù chú làm đầu óc tán loạn, khí huyết bốc lên.
“Mộ Thần, ngươi muốn làm gì?” Uông Lệ nhìn tình trạng của Diệp Tầm, kêu lên một tiếng sợ hãi.
Diệp Dung trợn mắt há mồm nhìn một màn này, muốn tiến lên ngăn cản, rồi lại không dám.
Mộ Thần nhếch miệng, cười lạnh một tiếng: “Cho thể diện lại không cần, thật là một tên lòng tham vô đáy.”
Sắc mặt Uông Lệ nhất thời xanh méc.
“Cho các ngươi mặt mũi, các ngươi còn thật nghĩ mình có bao nhiêu lợi thế sao.” Mộ Thần cười lạnh, nói: “Gi*t các ngươi, lạihảo hảo tra xétnơi ở của các ngươi, ta không tin tìm không ra đồ vật.”
“Ngươi nằm mơ đi, chúng ta mà ૮ɦếƭ, ngươi đừng mơ biết được đồ vật ở đâu.” Trên mặt Uông Lệ hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng là rất nhanh lại trở nên hung lệ.
Uông Lệ tuy rằng hung ác, nhưng thấy thế nào đều có bộ dáng ngoài mạnh trong yếu.
“Có lẽ đi?” Mộ Thần một cước dẫm tại trên bụng Diệp Tầm, Diệp Tầm lập tức phát ra một tiếng kêu Gi*t heo thảm thiết.
Mộ Thần thu hồi chân, Diệp Dung nhìn thấy da thịt trên bụng Diệp Tầm bị đốt trọi một khối lớn.
Diệp Dung tràn đầy không thể tin mà nhìn Mộ Thần, nàng vẫn cảm thấy Diệp Thạch hung ác, trên thực tế, so với Mộ Thần, Diệp Thạch quả thực cực kỳ ôn nhu.
“Ta tìm không thấy, có lẽ, các ngươi sẽ nguyện ý nói cho ta biết a?” Mộ Thần thản nhiên cười cười, một cước đá lên trên lưng Diệp Tầm, làm cho Diệp Tầm lại phát ra một tiếng hét thảm.
Trong con ngươi Mộ Thần hiện lên vài phần ý cười, giống như nghe Diệp Tầm kêu thảm thiết là một chuyện rất có ý tứ.
Diệp Thạch nhìn chằm chằm Mộ Thần, cảm thấy Mộ Thần như vậy có chút xa lạ, bất quá lại càng thêm chân thật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc