Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 35

Tác giả: Thập Nhất Cô Đảo

Chương 35: Thi đại học
----
Hai ngày thi đại học dường như đã trở thành thông lệ, thời tiết vốn oi bức từ lâu đột nhiên lại đổ mưa, mưa ở thành phố H dày đặc kéo dài, ít có động tĩnh gì mạnh mẽ như ở phía Bắc.
Tư Cẩn vẫn luôn chú ý tới thời tiết bên này, nhanh chóng nhắn tin cho cô, nhắc cô nhớ phải mang ô theo.
Chuẩn bị lâu như vậy, tối hôm qua anh còn khẩn trương đến mức ngủ không yên, Tư Cẩn thức tới tận khuya gọi video với cô, lúc chân chính bước vào phòng thi Cố Nguyễn lại cảm thấy bình tĩnh trở lại, cả người đều thả lỏng.
Môn đầu tiên là ngữ văn, mấy bài thơ cổ, văn viết cô đã học qua hàng trăm lần, cô nhanh chóng điền được vào chỗ trống, phần đọc hiểu cũng không quá khó, những đề bài cô đều đã nắm chắc, chỉ có đề viết văn làm cô kinh ngạc —— Sống lại.
Cô đã đọc qua không biết bao nhiêu bài văn mẫu, thế nhưng giờ phút này cô lại chỉ muốn viết bằng chính tâm ý của mình, cô cảm thấy chỉ sợ không có ai có thể lý giải đề bài này sâu hơn cô.
Túc duyên chưa tuyệt, có thể trọng sinh.
Cô hít sâu một hơi, bắt đầu đặt 乃út viết.
Thành phố B.
Tư Cẩn nộp bài thi rồi đi ra khỏi trường thi, đi đến chỗ để đồ của thí sinh lấy dù.
Là một chiếc dù lớn màu đen, lần trước trời mưa to vì che chở cho Cố Nguyễn mà cả người anh đều ướt sũng, kể từ lần đó Cố Nguyễn đã mua luôn một chiếc dù lớn hơn để ở nhà.
Anh căng dù, theo thói quen để lại một khoảng trống bên cạnh, vừa muốn bước vào màn mưa, phía sau truyền đến một giọng nói câu nệ: "Bạn học, có thể cho tớ đi nhờ ra cổng trường không?"
Buổi sáng, Mộc Cam cũng mang theo dù để trên hành lang, không biết vì sao lúc thi xong lại chẳng thấy tăm hơi, thân thể cô ấy không tốt lắm, bây giờ đang là mùa hè, nếu bị mắc mưa trở về khẳng định sẽ bị bệnh.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thiếu niên trước mặt tuy nhìn qua hơi quạnh quẽ xa cách, nhưng tốt xấu cũng có một cái dù lớn, đứng vào chung một cái dù cũng không ᴆụng nhau.
Giữa mày Tư Cẩn nhíu lại, xoay người, cô gái trước mặt gầy yếu nhỏ xinh, mặc váy bông nhỏ đơn giản, sắc mặt có chút tái nhợt.
Anh không muốn trì hoãn nhiều thời gian, di động còn để trong nhà, anh gấp gáp muốn về nhà gọi điện cho Cố Nguyễn.
Lúc này Mộc Cam mới nhìn rõ dung mạo của thiếu niên quá mức xuất chúng, tuy trước đó cô ấy mới chỉ nhìn thấy anh qua TV, nhưng không hề gây trở ngại cô nhớ kỹ anh.
Chỉ là người trước mặt quá mức thanh lãnh, cả người đều lộ ra vẻ xa cách lạnh lùng, nhìn qua không giống người dễ gần, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ đáng yêu khi ở cùng Cố Nguyễn.
Mộc Cam là fan của Cố Nguyễn, cô ấy tải video Cố Nguyễn đi tham gia thi đấu quốc tế, chỉ lấy phần thi của Cố Nguyễn xem đi xem lại nhiều lần.
Sức sống mãnh liệt trong vũ đạo của Cố Nguyễn làm cô ấy đặc biệt xúc động, nhưng nhìn được lại không với tới được.
Chờ tới khi cô ấy nhận ra Tư Cẩn, gần như theo bản năng hỏi: "Cậu không đợi Cố Nguyễn sao?"
Đến lúc nói xong, cô ấy mới nhận ra mình đã mạo muội nói lỡ, cô ấy biết bọn họ, nhưng Tư Cẩn thì đâu biết, có vẻ có chút đột ngột.
Khí thế của thiếu niên vậy mà lại mềm đi, thuận miệng giải thích một câu: "Cô ấy không thi ở đây."
Mộc Cam tự nhiên mà cho rằng Cố Nguyễn đang ở điểm thi khác, gật đầu.
"Đi thôi."
Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hai người nói linh tinh vài câu, hành lang đã xuất hiện rải rác mấy người, nhưng tất cả đều sớm đã đi vào trong mưa.
Di động đặt ở nhà, anh muốn nhanh chóng về nhà gọi điện cho Cố Nguyễn.
Mộc Cam chạy nhanh chui vào trong ô.
Dọc theo đường đi, Mộc Cam muốn hỏi thăm về Cố Nguyễn, nhưng vẻ mặt Tư Cẩn lại hờ hững, phỏng chừng có hỏi thì anh cũng không thèm để ý.
Thật vất vả đi tới cổng trường, Mộc Cam rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này, cảm ơn anh xong thì vội vã chạy về phía ba mình.
Trời mưa to cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của phụ huynh che ô đợi con thi xong, thế nên chỉ chừa ra một khoảng nhỏ để đi ra ngoài.
So với mấy học sinh đang xuyên qua ô tìm cha mẹ, Tư Cẩn bước đi rất thản nhiên, giày vải đen dẫm trên mặt đất, cả người không bị văng một giọt nước, ưu nhã lại thong dong.
"Tư Cẩn."
Ở bên ngoài, Tư Kình đứng ở bên cạnh xe, trên tay cũng cầm chiếc ô màu đen.
Bất kể làm gì, dáng người của Tư Kình được bảo trì rất tốt, người đã bước đến tuổi trung niên cũng không mập ra, ông mặc một bộ đồ thoải mái, trên khuôn mặt đeo gọng kính màu vàng có vài phần tương tự Tư Cẩn, nhìn qua ôn nhuận như ngọc.
Ở trong đám phụ huynh cực kì lóa mắt.
Tư Cẩn không để ý đến ông ta, lập tức đi về phía trước, hôm nay thi đại học, là ngày rất quan trọng, anh không muốn bản thân không thoải mái.
Tư Kình bước đến trước mặt Tư Cẩn, trên mặt có chút câu nệ cùng xấu hổ: "Cái kia, không phải hôm nay con thi đại học sao, ba đã đặt nhà hàng rồi, bây giờ đi cũng vừa kịp lúc."
"Không cần, Tư tổng tự mình dùng đi." Tư Cẩn mặt mày đạm mạc, lạnh lùng cự tuyệt.
"Đứa nhỏ này, ba chính là đặt cho..."
"Tôi mệt rồi, đi về nghỉ ngơi trước." Tư Cẩn nhấc chân, đi về phía chung cư của anh và Cố Nguyễn.
Tư Kình không biết phải làm sao, Tư Cẩn không cho ông mặt mũi vậy mà ông cũng không tức điên mà rời đi, ngược lại còn ngượng ngùng đuổi theo anh.
Tư Cẩn đứng ở cạnh cửa, cũng không muốn mời ông vào nhà, không nghĩ tới lần đầu tiên anh nói chuyện khắc nghiệt như vậy lại nhằm vào cha ruột: "Tư tổng đến đây là được rồi, trong nhà đã dọn dẹp sạch sẽ, tôi không muốn làm dơ."
"Còn có, Tư tổng buổi chiều cũng đừng đi tới trường thi, quan hệ giữa chúng ta không cần Tư tổng phải ra dáng người cha."
Hiện tại Tư Kình biết mình sai rồi, ông tìm một thám tử tư, hằng năm đều gửi cho ông tin tức của Thẩm Nam Chi, lúc hắn đưa tư liệu cho Tư Kình, ông nhìn Tư Cẩn nói chuyện với Thẩm Nam Chi trong video, đột nhiên tỉnh ngộ, ông không hối hận những việc mình làm với Thẩm Chi Nam, nhưng đứa nhỏ này có cái gì sai đâu, vô duyên vô cớ bị bọn họ tra tấn lâu như vậy.
Mặc kệ là trời xui đất khiến hay là gì thì bọn họ mới là đầu sỏ gây tội cuối cùng, mà không phải là một đứa nhỏ.
Ông sa thải thám tử tư, ông cũng đã hoàn toàn từ bỏ Thẩm Nam Chi, điều duy nhất ông muốn làm bây giờ là bù đắp cho Tư Cẩn.
Ông có chút ăn nói khép nép: "Bây giờ ba sẽ đi, đặt thức ăn cho con thì nhớ ra cửa lấy đồ ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều đi thi cố lên."
Nhìn theo bóng ông bước vào thang máy, Tư Cẩn thất thần đóng cửa lại.
Mở tủ lạnh ra, lấy nguyên liệu nấu ăn, tự nấu cho mình một bát mì.
Anh nhớ đến chuyện lúc sáng, bây giờ ngược lại không muốn gọi điện làm phiền Cố Nguyễn, muốn cô nghỉ trưa cho thật tốt, chẳng qua là việc nhỏ.
Mở album ảnh ra, bên trong tất cả đều là Cố Nguyễn, đủ loại tư thái kiểu dáng, đầu ngón tay khẽ chạm lên khóe môi cô, khóe môi của anh cũng vì vậy mà cong lên.
Anh chỉ cần Cố Nguyễn là đủ rồi.
Còn những thứ khác, cái gì anh cũng không cần.
Môn thi cuối cùng là môn Tiếng Anh, thời tiết đã thoáng đãng, nhiệt độ không khí dần tăng trở lại.
Lúc thi xong, chủ nhiệm lớp yêu cầu bọn họ quay trở lại lớp lần nữa, nói với họ về việc kê khai nguyện vọng.
Cố Nguyễn đi rồi, không có ai ngồi bên cạnh anh, anh dựa vào ven tường ở cửa sau.
Buổi họp lớp cuối cùng, mọi người đều không ngồi đúng vị trí, tốp năm tốp ba cùng mấy người bạn tốt ngồi cùng nhau.
Chủ nhiệm lớp còn chưa tới, Cố Nguyễn cúi đầu nhắn Wechat cho Tư Cẩn.
Mạnh Hĩnh đi tới đưa cho cô một lon nước lạnh, bình thường Cố Nguyễn bị Tư Cẩn quản, rất ít khi được uống đồ ướp lạnh, nhìn vỏ lon màu đỏ còn lấm tấm vài giọt nước, cười cười, chuẩn bị tiếp nhận: "Cảm ơn lớp trưởng."
Mạnh Hĩnh lại không buông tay, ngược lại lùi tay về tự mình giúp cô mở ra, cắm ống hút lên rồi mới đưa cho Cố Nguyễn.
Mạnh Hĩnh là lớp trưởng, thành tích tốt, diện mạo có dáng vẻ thư sinh, thân cao chân dài, ngày thường lại yêu tha thiết áo sơ mi trắng, khắp người đều toát ra khí phách của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân, ở trong trường học cũng được mọi người chú ý.
Mạnh Hĩnh thích Cố Nguyễn không phải bí mật, trước kia cố kỵ Cố Nguyễn còn ở trong lớp nên mọi người đều giả vờ không biết, nói thì sợ xấu hổ, sau này Cố Nguyễn chuyển tới thành phố B, mọi người cũng bàn tán một hồi, lại phát hiện Mạnh Hĩnh không tức giận, liền thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc đại học bá.
Từ lúc cậu ta đi tới chỗ Cố Nguyễn đã có không biết bao nhiêu người nhìn theo, lúc này làm ra hành động tinh tế như vậy ở trong mắt mọi người, ngày thường cũng quen vui đùa, không nhìn xem chính chủ cũng đang ở đây.
"Ở bên nhau! Ở bên nhau! Ở bên nhau!"
Sắc mặt Cố Nguyễn không tốt lắm, siết chặt lon coca trong tay nhưng mãi vẫn không uống, Mạnh Hĩnh lo lắng, vội kêu mọi người đừng nói nữa, trong lớp cũng có mấy người bạn tốt của Cố Nguyễn, nhớ tới vòng bạn bè của Cố Nguyễn, biết Cố Nguyễn có một người bạn trai siêu cấp đẹp trai, mọi người đều im lặng, nhất thời không khí càng thêm xấu hổ.
Cũng may chủ nhiệm lớp kịp thời đi tới, xoa dịu bầu không khí.
Mạnh Hĩnh nói: "Ngượng ngùng rồi, không phải tôi cố ý."
Cố Nguyễn trả lời cậu ta: "Không sao."
Sau câu nói này, dù sao bọn họ cũng không còn gặp nhau nữa, nhiều năm về sau Mạnh Hĩnh nhớ lại Cố Nguyễn, những lời này ngược lại là đoạn anh nhớ rõ nhất.
Chủ nhiệm lớp lải nhải nói một đống lớn, Cố Nguyễn dùng giấy nhớ viết từng cái một.
Bọn họ đi ra khỏi phòng học, khắp hành lang đều là tiếng hoan hô, các bạn học có người xé sách vở, giống một con một bướm trắng tung bay.
Còn chủ nhiệm giáo dục, người luôn kêu bọn họ vệ sinh không sạch sẽ, giọng đọc bài không đủ lớn, tiết tự học buổi tối lại an tĩnh cầm chổi quét đống giấy.
Cố Nguyễn ngẩng đầu nhìn, hình như có tuyết rơi, trận tuyết này giống như kết thúc ba năm trung học của bọn họ, tất cả những vui buồn thời niên thiếu.
Đài phát thanh của trường học vang lên, có ca sĩ hát:
Không có gì có thể ngăn cản bạn hướng tới tự do.
Thiên mã hành không kiếp sống bạn tâm vô vướng bận
Xuyên qua năm tháng u ám cũng từng cảm thấy bàng hoàng
Chỉ lúc bạn cúi đầu mới phát hiện con đường dưới chân
Thế giới tự do trong tim tôi thật thanh thanh triệt và cao xa
Nở rộ vĩnh không điêu tàn.
Nửa cuộc đời "Thiên mã hành không"
Rong chơi khắp chốn, thoả tang bồng
Gối mỏi, vó mòn, trong ảo mộng
Ghìm cương dừng bước, trước mênh ௱ôЛƓ
Ngước phía trời cao dõi mắt trông
Vươn tay định với áng mây hồng
Một thoáng giật mình, ta tỉnh mộng
Bốn bề, bỗng chốc, hoá hư không
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc