Mặc dù đã chính thức gặp mặt, nhưng đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của cha Mạc, Tần Thâm cũng không ở lại lâu.
"Nhiên Nhiên, bác trai bác gái đã đến, trong công ty còn có chút chuyện, anh về trước nhé, buổi tối sẽ qua thăm em." Lúc nãy Tần Thâm bỏ dở hội nghị để chạy đến đây, bây giờ xác nhận Mạc Nhiên không có chuyện gì, tất nhiên anh muốn quay về xử lý nốt công việc.
Mạc Nhiên cũng biết anh bận rộn thế nào, gật đầu nói: "Em ở đây cũng không có chuyện gì, anh không cần lo lắng, trên đường về nhớ lái xe cẩn thận."
Hai người đã nói ra lòng mình, giờ phút này trong lòng Tần Thâm càng thêm ngọt ngào, cảm thấy giờ về mở cuộc họp cũng không mệt mỏi như trước nữa.
Tạm biệt Mạc Nhiên, Tần Thâm cũng không quên hai vị trưởng bối: "Bác trai bác gái, Nhiên Nhiên đành phải nhờ hai người vất vả chăm sóc, cháu phải về công ty một chuyến."
Mạc Quân Nam: "......" Con gái là của ông còn phải cần một người ngoài như cậu ta dặn dò sao?
Đối với chuyện con gái nhà mình quen biết với Tần Thâm, làm mẹ Hứa Diệu còn suy nghĩ nhiều hơn cả Mạc Quân Nam. Trước kia bà luôn lo lắng cho tương lai con gái không có ai làm bạn, nhưng Tần Thâm xuất hiện đã mang đến cho bà một kinh hỉ lớn.
Nhưng trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ đến thân phận chênh lệch của hai người. Địa vị của Tần Thâm còn ở đó, nhà bọn họ cũng không còn như trước, nhưng bà vẫn mong hai người có thể ở bên nhau.
Hơn nữa lần trước gặp qua Tần Thâm, bà cảm thấy cậu thanh niên này cũng không tồi, nên ngữ khí tốt hơn rất nhiều: "Lần này thật sự cảm ơn Tần tổng, ngài đã chiếu cố Nhiên Nhiên nhà chúng tôi một thời gian dài như vậy."
Thát độ của Tần Thâm cũng rất khiêm tốn: "Bác gái quá khách khí rồi, từ chuyện lần trước, mẹ cháu vẫn luôn nhắc tới bác, còn nhớ rõ muốn hẹn bác cùng ăn một bữa cơm."
Nói đến chuyện này quả nhiên làm cho Hứa Diệu cảm thấy gần gũi hơn không ít, nụ cười trên mặt cũng càng thêm thân thiết: "Được, được, vậy cậu mau về công ty đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."
Tần Thâm gật gật đầu, vừa chuẩn bị bước đi, đột nhiên Mạc Nhiên lại nhớ đến cái gì nên gọi anh lại: "Từ Từ đã A Thâm."
Bây giờ đã tỉnh táo hơn nhiều, Mạc Nhiên không gọi sai nữa, bây giờ anh là Tần Thâm, không phải bất kì người nào khác.
"Sao vậy Nhiên Nhiên?" Cô xưng hô thân mật như vậy làm cho lòng anh nóng lên, Tần Thâm càng không muốn về công ty.
Mạc Nhiên không quên trước khi cô hôn mê đã nhìn thấy trợ lý và Bạch Chỉ Nịnh đến cứu mình: "Trợ lý, còn có Bạch Chỉ Nịnh.... Các cô ấy không có bị sao chứ."
Tuy lúc trước cô không ưa gì Bạch Chỉ Nịnh, nhưng nữ chính thật sự đã cứu cô, không biết vì sao nhưng cô sẽ không coi sự giúp đỡ của cô ấy là chuyện đương nhiên.
Tần Thâm hiểu suy nghĩ của cô, lén lút cần tay cô nhẹ giọng nói: "Yên tâm, các cô ấy không sao, anh đã lo liệu tốt rồi."
Đương nhiên Mạc Nhiên tin tưởng anh, trong lòng cũng yên tâm hơn: "Không bị sao là tốt rồi, anh mau về đi, nhớ chú ý an toàn đấy."
"Được." Khóe miệng Tần Thâm sắp không ngăn được ý cười.
Mạc Quân Nam đứng bên cạnh đã sắp trừng thủng được một cái lỗ trên cái tay kia của Tần Thâm. Đừng tưởng ông không phát hiện ra tên này lén lút nắm tay con gái bảo bối của ông!
Lần này Tần Thâm thu hoạch đầy mĩ mãn mà rời đi, có thể nói là vui vẻ phơi phới. Chờ anh đi khỏi phòng bệnh, sắc mặt Mạc Quân Nam càng ngày càng xấu, đi thì đi nhanh lên, đừng đứng đây chướng mắt ông.
Lúc đầu ông còn kính nể người đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn này. Nhưng ai mà biết được hắn lại muốn bắt cóc bảo bối nhà ông!
Trong phòng bệnh không còn người khác, vợ chồng Mạc gia lập tức đi đến mép giường bệnh của con gái, quan tâm hỏi vài câu, xác nhận con gái thật sự không có việc gì, hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhiên Nhiên, rốt cuộc giữa con và Tần tổng là sao?" Mạc Quân Nam nhịn không được hỏi dò, nghĩ đến trước kia con gái giấu giếm mình, trong lòng ông rất bực bội.
"Trước kia chuyện ở khách sạn là A Thâm giúp con giải quyết, sau này bọn con liên lạc nhiều hơn, ngày càng quen thuộc."
Mạc Nhiên chọn lọc những chuyện quan trọng để nói, hơn nữa cô cũng không lừa Mạc Quân Nam, chính xác là ở lần đó cô và Tần Thâm mới nhận ra nhau.
Mạc Quân Nam cũng biết con gái mình sẽ không nói sai chuyện gì, nên đã nói hết toàn bộ suy đoán của mình cho con gái: "Nhiên Nhiên, con có biết Tần Thâm nổi tiếng nhất không phải là thân phận tổng giám đốc Tần thị, mà ngoại trừ mẹ anh ta ra không người phụ nữ nào có để đến gần. Hơn nữa ba cũng phải nói cho con biết, bất kể là trước kia hay bây giờ, Tần gia cũng cao hơn chúng ta rất nhiều. Nếu trước đây chưa phá sản ba còn có thể làm chỗ dựa cho con, nhưng bây giờ nếu con bị người ta khi dễ, ba không có năng lực ᴆụng đến Tần thị để đòi lại công bằng cho con."
Biết ba một lòng một dạ muốn tốt cho mình, trong lòng Mạc Nhiên rất cảm động, nhưng cô cũng rất tín nhiệm Tần Thâm.
"Ba, ba cứ yên tâm, Tần Thâm sẽ không đối xử với con như vậy."
Cho rằng con gái đã bị người đàn ông kia làm mờ mắt, Mạc Quân Nam càng nôn nóng: "Đàn ông có tiền đều hư hỏng, hơn nữa thân thận của Tần Thâm còn bày ra đó, cả Đế Đô này không biết có bao nhiêu danh viện tiểu thư tranh nhau leo lên làm Tần phu nhân, làm sao con biết được hắn sẽ không đối xử với con như vậy?"
Cuối cùng vẫn là hai bên chênh lệch quá nhiều, Mạc Quân Nam cũng biết đến đạo lí môn đăng hộ đối này.
Ông chỉ sợ mình không bảo vệ được con gái.
"Nếu có một ngày như thế, con sẽ không để cho mình chịu ủy khuất, ba cứ yên tâm." Mạc Nhiên không phải người dễ dàng bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng. Nếu có một ngày chuyện này mà xảy ra, cô nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi của mình.
"Hơn nữa, trước kia ba cũng là một tiểu tử nghèo, đã nhiều năm như vậy không phải ba vẫn đối xử tốt với mẹ trước sau như một sao?
"Ba và Tần Thâm không giống nhau!" Thấy con gái lấy mình làm ngoại lệ, Mạc Quân Nam nghẹn cả cổ họng: "Ba và mẹ con là đồng cam cộng khổ với nhau đấy."
Mạc Nhiên nghiêng nghiêng đầu, rất vô tội nói: "Nhưng có rất nhiều tiểu tử nghèo sau khi có tiền lập tức trở thành cặn bã vứt bỏ vợ con."
Mạc Quân Nam: "......" Được rồi, là do ông quá coi thường Tần Thâm, vậy mà hắn có thể làm cho con ông che chở như vậy.
"Được rồi lão Mạc, chuyện của con cái cứ để chúng nó tự giải quyết đi, chúng ta không nên xen vào." Vẫn là Hứa Diệu mở lời ngăn cản chồng mình đang muốn tiếp tục khuyên can con gái. Bà cảm thấy Tần Thâm rất quan tâm đến con gái mình, có lẽ sẽ không xảy ra loại chuyện này đâu.
Hy vọng sau này hai người không bị vả mặt là được.
Vì còn có công việc của mình, hai vợ chồng Mạc gia ở lại phòng bệnh một lát liền bị Mạc Nhiên thúc giục rời đi. Nói chung lần này đúng là gặp may, lửa cháy to như vậy mà cô cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, tự mình xuống giường đi lại cũng không có vấn đề gì. Huống chi Tần Thâm còn mời hộ lý đến chăm sóc cô, nên cũng không cần chậm trễ thời gian của ba mẹ.
Bị con gái thúc giục đến không có cách nào ngăn cản, hai vợ chồng cũng đành trở về làm việc. Đặc biệt là Mạc Quân Nam đang nghiên cứu phát minh hạng mục mới nên động lực phải đủ mười phần.
Vì để con gái sau này không phải chịu ủy khuất, ông nhất định phải xây dựng lại Mạc thị như trước!
Đến khi phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Nhiên, cô liền về giường nằm. Tuy đã trở về hiện thực, nhưng nội dung giấc mơ quá chấn động, cô phải từ từ suy nghĩ.
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Mạc Nhiên còn tưởng rằng ba mẹ quên gì ở đây nên quay lại lấy, lập tức nói: "Mời vào." Đến khi người kia đi vào, Mạc Nhiên mới cảm thấy không thích hợp, từ trên giường ngồi bật dậy.
Sau đó cô thấy một người mặc trường bào cổ, tóc dài được buộc lên, người đàn ông đứng trước mặt cô giống như thời cổ đại xuyên đến đây.
"Anh là ai?" Mạc Nhiên cảnh giác nhìn người kia, một tay lén lút sờ đến di động ở một bên.
Người đàn ông chừng ba mươi tuổi nhìn Mạc Nhiên trong mắt hơi lộ ra chút hoài niệm, sau đó hơi nâng khóe miệng, lộ ra dáng vẻ vô hại, tươi cười tự giới thiệu mình:
"Đã lâu không gặp, điện hạ, ta là Vân Hạc, cuối cùng cũng gặp lại ngài."
Vân Hạc.... Nghe đến hai chữ này Mạc Nhiên theo bản năng nghĩ đến danh hiệu của mình trong mộng, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì không đúng, nghĩ lại, bỗng dưng cô sợ hãi kêu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông hình như còn chưa đến 30 tuổi trước mặt mình.
"Anh chính là..... Vân Hạc đại sư?!"