Bởi vì tối qua mơ thấy giấc mộng kia, mãi đến 4 giờ sáng Mạc Nhiên mới ngủ lại lần nữa. Đến nỗi sáng hôm sau cô hiếm khi ngủ nướng, đến 8 rưỡi mới xuống giường.
Lúc này cha mẹ đều không có nhà.
Mạc Nhiên rời giường đi rửa mặt sau đó đến phòng bếp nhìn thấy bữa sáng mẹ đặc biệt để lại. Lần đầu tiên tâm tình cô không yên mà ăn xong bữa sáng.
Cuối cùng nhớ đến giấc mơ nhỏ tối qua, Mạc Nhiên vô cùng khi*p sợ khi biết người nguyên chủ thích không phải Hạ Thừa Diễn mà là Tần Thâm.
Tuy cô đúng là có hảo cảm với Tần Thâm, nhưng đời trước Mạc Nhiên chưa từng nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tình yêu, cô cũng khống chế lòng mình cực tốt, một chút khoảng cách cũng không vượt qua.
Nhưng hôm nay dù cho cô không cố ý nghĩ đến giấc mơ kia, Mạc Nhiên cũng có thể cảm nhận được trái tim mình vì người kia mà đập nhanh hơn. Hơn nữa trải qua việc ngày hôm qua cô đã biết khối ngọc kia thật ra là của Tần Thâm, phần tình yêu kia càng như nước thủy triều liên tục ập đến. Làm cho Mạc Nhiên hoài nghi nếu bây giờ cô nhìn thấy Tần Thâm, có phải sẽ trực tiếp đi lên thổ lộ tâm ý vì tình cảm của nguyên chủ không?
A, chuyện này đúng là có chút đáng sợ. Mạc Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không gặp Tần Thâm là tốt nhất. Nếu không chỉ sợ xảy ra trường hợp làm người ta xấu hổ.
Tuy cô không để ý chuyện nguyên chủ thích ai, nhưng ở thế giới trước cô đã từ chối Tần Thâm nhiều lần, suy cho cùng cô vẫn cảm thấy kì quái.
Chậm rì rì ăn xong bữa sáng, cuối cùng Mạc Nhiên mới nhớ tới hôm nay là ngày xếp hạng 《Hoàng quyền chi hạ》 trên văn học Phi Hoa.
Mở app văn học Phi Hoa ra tùy tiện nhìn lướt qua, đại khái là vị trí thứ năm nhưng ít nhất vẫn còn ở trang đầu tiên, coi như là tạm được.
Dù sao bây giờ cô vẫn là một người mới chưa có tác phẩm hoàn thành nào cả, mới đầu đã có thể đứng ở trang đầu tiên đã khá tốt rồi, cũng không thể lấy ra so với người đã từng đạt thành tích VIP.
Mạc Nhiên nhìn lướt qua người xếp hạng nhất kia, vừa mở vào trang riêng của tác giả Mặc Ngữ Lương đã nhìn thấy người này đã lên đến cấp đại thần, hơn nữa người này cũng ghi đề tài là cổ đại.
Tin tưởng mình cũng sẽ có một ngày như vậy, Mạc Nhiên nhanh chóng đóng app chuẩn bị viết bản thảo trước. Nếu không mấy bữa nữa cô vào đoàn phim, mặc dù chỉ là diễn viên quần chúng nhưng cũng rất mệt. Không chừng lúc đó ngay cả bản thảo cũng chưa hoàn thành nên bây giờ thừa dịp chưa vào đoàn phim cô phải viết trước bản thảo để đảm bảo an toàn.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nho nhỏ để gõ chữ cả ngày, Mạc Nhiên cảm thấy thật sự rất mệt. Vì để bảo vệ tay chân hoạt động thường xuyên nên cô định đi đón Hứa Diệu tan làm.
Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNViệc này ngày hôm qua không hoàn thành, hôm nay phải làm được.
Khoảng bảy giờ, Mạc Nhiên nhận được một tin nhắn, nội dung nói là đoàn phim 《 Lâm Lang Truyện 》đã kết thúc buổi thử vai sắp khai máy, bọn cô là diễn viên quần chúng nên phải đến trước, ngày mai phải có mặt.
Buổi tối trước khi ngủ, Mạc Nhiên thuận tay mở app Phi Hoa ra nhìn một chút, có chút kinh ngạc khi phát hiện ra tiểu thuyết của cô đã vọt lên đứng nhất, mà người đứng nhất lúc trước giờ lại xếp sau cô, đứng thứ hai.
Càng nhiều người đọc, khu bình luận bên dưới càng rối loạn lung tung loại người nào cũng có. Mới mở ra, các loại bình luận xem trộm mà còn tỏ ra rất lo lắng đến đỏ mặt tía tai làm cho người ta tức giận đến phát run. Nếu tác giả nào có tâm lý dễ vỡ thì nhìn vào đây chỉ muốn vứt bỏ văn tâm.
Nhưng Mạc Nhiên đã sớm trải qua rèn luyện ở đời trước, luyện được tố chất tâm lý vô cùng tốt, đối với mấy cái loại nói năng không đâu vào đâu này trực tiếp bỏ qua, sau đó tiện tay tố cáo một lượt những người bình luận công kích xong liền thoát khỏi giao diện.
Hừ, chỉ là người trên mạng cô còn chả biết đó là người hay ma, việc này không đáng để cô tốn nhiều tâm tư.
Mạc Nhiên thoải mái tắt đèn đi ngủ, nhưng không biết người nào đó bên kia đã tức giận suốt một ngày.
Tiền Tịnh Tịnh click vào trang riêng của tác giả Chung Ly này một lần nữa. Rõ ràng chỉ là một tác giả mới chưa có một tác phẩm hoàn thành nào, dựa vào cái gì mà có thể đè ép trên đầu cô ta, hơn nữa đã cả một ngày rồi!
Chẳng lẽ đây là một đại thần giàu có ẩn thân? Nhưng văn phong này không giống như cùng một cấp bậc với cô ta.
Lúc trưa Tiền Tịnh Tịnh đã phát hiện ra tác phẩm mình bị đè ép nên trực tiếp tố cáo quyển 《Hoàng quyền chi hạ》 này. Kết quả bây giờ xem lại chỗ report mới phát hiện ra report của mình không được giải quyết nên cô ta càng thêm tức giận.
Cô ta không tin tác giả tên Chung Ly này không kiểm tra lượt lưu trữ hay lợi nhuận. Chứ không thì tại sao một người mới lại cho ra quyển sách đầu tiên tốt như vậy! Cứ chờ kết quả report sẽ biết người này có bao nhiêu năng lực.
Nói cho cùng thì do Tiền Tịnh Tịnh sợ hãi đến đỏ mặt tía tai nên ở đây quấy phá. Dựa vào đâu mà một người mới có thể so sánh với cô ta đã lăn lộn trong vòng văn học bao nhiêu năm nay! Năm đó lúc cô ta còn là một người mới thì phải vất vả thê lương bao nhiêu, sau này cố gắng thật lâu mới có thành tích như bây giờ.
Hơn nữa sau khi viết 《Thiếu nữ xinh đẹp》 đã lâu cô ta đã nghỉ ngơi một thời gian dài không có một tác phẩm mới, linh cảm khô kiệt lại sợ hãi mình hết thời làm cô ta lo lắng vô cùng.
Tác phẩm của cô ta đã nổi lâu như vậy, nếu không ra tác phẩm khác, về sau lại có người mới tên Chung Ly kia cùng đề tài nhân vật thay thế cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng đánh mất cái cần câu cơm này*!
*Cần câu cơm: việc làm, nghề nghiệp
*
Liên tục làm việc hai ngày không ngừng nghỉ, đoàn phim《 Lâm Lang Truyện 》 cũng đã xác định hết các vai của nhân vật. Lúc này, đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch và diễn viên đóng vai nam chính Lâm Hoài Chi tạo thành một nhóm bốn người ngồi xung quanh một cái bàn lớn, thảo luận sôi nổi về mấy người được chọn đóng vai nhân vật nữ.
"Nhân vật nữ chính thật sự để cho Triệu Tinh Nghiên đóng à? Cô ta chỉ là một thần tượng xuất đạo chưa được bao lâu đã đóng vai nữ chính, có phải hơi mạo hiểm không?" Là người phụ nữ duy nhất ở đây, Diệp Sở Du là biên kịch của 《 Lâm Lang Truyện 》, đông thời là tác giả của cuốn sách lo lắng hỏi.
Dù sao đây cũng là tác phẩm của cô, chỉ có cô mới đau lòng. Cô được đoàn phim mời đến làm biên kịch để trong lúc quay phim có thể dễ dàng căn cứ điều chỉnh nội dung cho hợp lí.
Đạo diễn bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Lần này Triệu gia là nhà đầu tư lớn, mục đích của họ rất rõ ràng."
Nhớ năm đó, ông ta cũng là một đạo diễn thanh cao không chịu được nhân vật của mình bị sắp xếp nên liều mạng đến đầu rơi máu chảy, không chịu được tác phẩm của mình vì hơi tiền mà bị phá hỏng. Nhưng hôm nay ông ta đã trải qua sự mài dũa của thời gian, sẽ không chống cự với đồng tiền lần nữa.
Chỉ có tài chính dồi dào, tác phẩm của ông ta mới có cơ hội lên màn ảnh cho người khác nhìn thấy, cho nên ông ta sẽ không từ chối tài chính vào đoàn phim. Hơn nữa lúc Triệu Tinh Nghiên thử vai ông ta cũng xem rồi, đại khái cũng cho qua được, đến lúc quay phim sẽ thêm vào vài câu cũng không đến nỗi cay mắt người khác.
Khóe mắt Diệp Sở Du cụp xuống. Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng ý tứ của đạo diễn cô vẫn hiểu được.
Trên đời này không tồn tại cái gọi là hoàn mỹ, con người luôn phải học cách thỏa hiệp, nhất là ở thế giới đầy nhà tư bản này.
"Tôi chỉ cảm thấy Khúc Tử Nghệ của Thịnh Việt thích hợp hơn..." Diệp Sở Du lại cảm thán một câu. Trong tất cả diễn viên đến thử vai nữ chính, cô nhìn trúng Khúc Tử Nghệ. Người này là tiểu hoa đang nổi gần đây của Thịnh Việt, không nói đến tính tình thì kỹ thuật diễn của cô ấy cũng thuộc loại tốt.
"Nếu không có Triệu Tinh Nghiên, tôi cũng chọn cô ấy. Chỉ là tôi vừa liên hệ với người đại diện của cô ấy, người ta nói không nhận vai nữ hai, đáng tiếc."
Phó đạo diễn ở một bên nghe xong xen vào một câu hài hước: "Nếu Khúc Tử Nghệ mà đóng vai nữ hai, ngược lại tôi thấy nhân vật của hai người họ mà tráo đổi một chút thì càng thích hợp hơn."
Trong tiểu thuyết nhân vật nữ hai là nữ phụ độc ác nhất Ngụy Mộng Lan. Nếu Triệu Tinh Nghiên diễn nhân vật này, ông ta cảm thấy khí chất của cô ta sẽ thích hợp hơn.
Nữ chính cứ như thế được chọn ra, vai nữ hai cũng không có tranh luận gì rất nhanh được chọn tốt. Cuối cùng chỉ còn lại vai Tương Ly còn chưa chọn được.
"Cô thấy nên chọn người nào?" Đạo diễn hỏi Diệp Sở Du. Tuy rằng bọn họ không có quyền chọn nữ chính, nhưng vai phụ không phải vô cùng quan trọng thì vẫn có thể để cho tác giả chọn.
Diệp Sở Du lật đi lật lại tư liệu thử kính trong tay, mày vẫn luôn nhíu chặt, nửa ngày cũng không nói ra tên một người.
Thật ra kể cả người đọc lẫn đạo diễn đều không biết, nhân vật cô yêu thích nhất trong tác phẩm này không phải là nữ chính Lâm Lang, mà là nhân vật Tương Ly có ít đất diễn . Vì Tương Ly ít đất diễn, nên trong cốt truyện, Tương Ly có thiên phú tu luyện vô cùng kinh diễm, đông thời có vẻ đẹp động lòng người. Là người mẹ ruột, những gì tốt nhất cô đều cho Tương Ly.
Ngoại trừ một kết cục hoàn mỹ.
Cho nên khi chọn người diễn vai Tương Ly, cô thậm chí còn chọn kĩ hơn. Mặc dù người diễn vai Lâm Lang không phải người do mình chọn, nhưng cuối cùng cô cũng không tiếc nuối quá nhiều. Nhưng nêu như diễn viên đóng Tương Ly cũng không hợp ý cô, thì khó tránh khỏi sẽ để lại tiếc nuối.
Nhưng bây giờ xem ra chắc chắn sẽ có tiếc nuối. Tương Ly vốn không phải nhân vật có diễn xuất nhiều, diễn viên đồng ý đến thử kính cũng ít, người nổi tiếng một chút thì càng không có khả năng.
Diệp Sở Du không tìm được người đóng Tương Ly như ý muốn của mình, nên buông tha không chọn nữa: "Đạo diễn chọn là được rồi, ông có cảm thấy ai thích hợp không?"
Thảo luận cả buổi, lúc này Lâm Hoài Chi cuối cùng cũng cho chút ý kiến: "Tôi thấy người số 50 biểu hiện cũng không tệ."
Đạo diễn vội vàng tìm ra nữ diễn viên số 50 như Lâm Hoài Chi nói: "Là... Bạch Chỉ Nịnh? Việc này có thể hơi khó đấy."
"Sao vậy?"
Đạo diễn liền giải thích cho anh ta: "Cái cô Bạch Chỉ Nịnh này hình như từng có mâu thuẫn với Triệu Tinh Nghiên, người ta cố ý nói không thể chọn cô ấy. Aizz, người này cũng đủ tiêu chuẩn rồi đấy, hết lần này đến lần khác chọn trúng người không thể chọn."
Lâm Hoài Chi nhướng mày, anh ta nhớ hình như cái cô Triệu Tinh Nghiên kia là đội trưởng của nhóm Chỉ Nịnh. Hai người có mâu thuẫn gì lớn như vậy, đã đến tình trạng người này muốn ngáng chân người kia?
"A, vậy đổi người khác đi." Trên mặt Lâm Hoài Chi tuy không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã để lại không ít ấn tượng kém với Triệu Tinh Nghiên.
Anh ta muốn ở trong vòng này nỗ lực giúp Chỉ Nịnh một chút, nhưng chỉ có thể lên tiếng gợi ý. Cũng không biết Chỉ Nịnh có còn nhớ anh ta hay không.
Cuối cùng đã xác định được tất cả diễn viên, thông báo cũng liên tục được phát ra.
"Tốt rồi. Hôm nay cũng không còn sớm, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chính thức khai máy, chắc chắn sẽ mệt một trận nữa."
9 giờ sáng ngày hôm sau, Mạc Nhiên cầm thẻ diễn viên quần chúng đi đến nơi quy định, cùng Trương Vũ Hân gặp nhau. Nhưng vừa gặp mặt đã thấy biểu tình chán nản của cô ấy.
"Sắp bắt đầu quay rồi, cậu có thể nhìn thấy thần tượng, sao lại có vẻ ủ rũ thế này?" Mạc Nhiên tò mò hỏi.
Nhìn thấy cô Trương Vũ Hân vội vàng kéo cô qua một bên, nói nhỏ: "Aizz, đừng nói nữa, cậu biết nữ chính lần này là ai không?"
Mạc Nhiên khó hiểu mở to mắt nhìn cô ấy.
"Là Triệu Tinh Nghiên! Aaaa vì sao lại là cô ta chứ! Diễn viên nữ nhiều như vậy, hết lần này đến lần khác lại là cô ta. Bây giờ dù có Lâm Hoài Chi ở đây cũng không thể làm cho tớ nhiệt tình nổi nữa!"
Tính cách của Trương Vũ Hân và Triệu Tinh Nghiên đúng là trời sinh không hợp nhau. Lúc ở đại học hai người này vừa khéo học cùng một chuyên ngành, đã nhìn nhau không vừa mắt. Vốn nghĩ sau này tốt nghiệp đại học sẽ không có bất kì liên hệ nào, ai mà ngờ được hôm nay lại xảy ra chuyện này.
"Hơn nữa Nhiên Nhiên à cô ta là tình địch của cậu đấy! Trước kia lúc cậu và Hạ Thừa Diễn chưa từ hôn, cô ta không biết xấu hổ mà bám bấy hắn. Bây giờ tớ nghe nói cô ta càng trắng trợn hơn, giống như ngay lập tức sẽ gả vào Hạ gia vậy." Trương Vũ Hân vì chị em nhà mình mà tức giận.
Mạc Nhiên nhắc nhở cô ấy: "Tớ không thích Hạ Thừa Diễn nữa, bây giờ đã không còn quan hệ gì với anh ta hết."
"A đúng" Trương Vũ Hân phản ứng lại, nhanh chóng che mặt mình: "Nhưng cô ta là nữ chính, nếu biết hai chúng ta ở đây làm diễn viên quần chúng, nhất định sẽ đối phó với chúng ta."
Hơn nữa có khi còn mượn thân phận làm khó dễ các cô đấy, đặc biệt là với Nhiên Nhiên, dù sao cũng là "Tình địch" gặp nhau tất nhiên là nhìn nhau đến đỏ cả con mắt rồi.
"Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể vì cô ta mà bỏ đi không làm nữa." Mạc Nhiên cũng không vì thế mà ý chí lùi bước.
Biết khó mà lui cũng không phải tác phong của cô.