Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản - Chương 22

Tác giả: Dạ Nguyệt Dao Ca

Mạc Nhiên xuất hiện so với tưởng tượng của Tần Thâm còn nhanh hơn, Hứa Diệu mới vừa nói mình ở tầng mấy không bao lâu, liền thấy Mạc Nhiên chạy chậm về phía bọn họ ở bên này.
"Mẹ, mẹ hôm nay thật sự đem con dọa đến sợ rồi, vốn là muốn đi đón mẹ tan làm." Mạc Nhiên đánh giá Hứa Diệu từ trên xuống dưới mấy lần, không phát hiện có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Là mẹ không tốt, làm cho con lo lắng." Hứa Diệu biết con gái lo lắng cho mình trong lòng bỗng cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, quả nhiên con gái mới là áo bông nhỏ tri tri kỉ.
Mạc Nhiên rất nhanh liền chú ý đến bên cạnh còn có hai người khác, Tần Thâm thì cô biết, như vậy người còn lại hẳn là Tần phu nhân.
"Hôm nay thật là thực sự cảm ơn dì cùng Tần tổng." Mạc Nhiên chân thành cảm ơn hai người.
Hôm nay, Chung Hân Ý rốt cuộc cũng nhìn thấy Mạc Nhiên khôi phục bình thường, trong lòng đã sớm không ngăn được sự kinh ngạc mà cảm thán, bà đã từng nghe nói con gái của Mạc gia không biết bị bệnh gì mà nhìn cứ ngu ngơ. Nhưng không nghĩ tới bây giờ thật sự rất giống người bình thường.
Hơn nữa không thể không nói, Mạc Nhiên tuyệt đối chính là kiểu con gái mà Chung Hân Ý cực kì thích, xinh đẹp, có khi chất lại vô cùng lễ phép, ánh mắt thanh tịnh không chứa những tâm tư làm người khác chán ghét.
Thấy Mạc Nhiên cũng không nhìn về phía chính mình, Tần Thâm lại vừa rối rắm lại vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tâm lý khó tránh khỏi vẫn sẽ để ý, cô thân thiết mà kêu mẹ anh là dì, vậy mà lại lãnh đạm xưng hô với anh là Tần tổng, cái này chính là đãi ngộ khác nhau cực kì lớn.
Chung Hân Ý không phát hiện tâm tư nhỏ của con trai, gặp vãn bối có cảm tình tốt, bà hoàn toàn không lấy thân phận là phu nhân để đối đãi, mà giống như bạn bè bình thường nói chuyện: "Chuyện này có gì đâu mà phải cảm ơn, mẹ cháu bị thương là do dì, dì phải cảm ơn mới đúng."
Hứa Diệu lúc này nghĩ đến đề tài lúc nãy còn chưa nói xong, sau đó lấy di động ở trong tay, lật đến tấm ảnh trước kia của Mạc Nhiên, đưa cho Chung Hân Ý xem nói: "Bà xem, khối ngọc này có phải giống hệt cái của Taanf tổng không?
Chung Hân Ý cúi đầu nhìn thấy, kinh ngạc nói: "Vậy mà thật sự giống nhau như đúc! Chỉ là màu sắc một cái đen một cái trắng mà thôi. "
Mạc Nhiên có chút mơ hồ, không rõ hai vị phụ huynh đang nói chuyện về cái gì: "Cái gì giống nhau như đúc?"
Tần Thâm rất ít khi nhìn thấy người trong lòng có biểu tình sinh động như vậy, không khỏi từ trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ, nhưng rất nhanh liền thu lại độ cong của khóe miệng, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Chung Hân ý đột nhiên nhìn liếc qua một màn này còn tưởng mình bị hoa mắt.
Con trai của bà thật sự vừa mới cười hả? Hay là bà bị hoa mắt!
Hứa Diệu nhanh chóng giải thích cho cô: "Con xem trên cổ Tần tổng cũng đeo khối ngọc màu đen, có phải giống như đúc khối ngọc đã bị vỡ của con không?
Mạc Nhiên lúc này mới nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chú ý đến khối ngọc màu đen ở trên cổ đối phương, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cái này không phải của Hạ......"
Khối ngọc màu đen này không phải Hạ Thừa Diễn sao? Như thế nào lại xuất hiện trên cổ Tần Thâm vậy?
Mạc Nhiên còn nhớ rõ nguyên thân vô cùng cố chấp với khối ngọc đen này. Những hôm, Hạ Thừa Diễn không chịu đeo lên, cô vẫn luôn quấn lấy hắn đòi hắn phải đeo lên cổ. Thậm chí lúc trước khi từ hôn, làm ra một trò hề cũng là vì muốn xem khối ngọc này, chọc đến Hạ Thừa Diễn không kiên nhẫn, nên đã đẩy cô ngã xuống đất. Nhưng vì sao nguyên thân lại cố chấp với khối ngọc này thì Mạc Nhiên cũng không suy nghĩ cẩn thận. Chẳng lẽ vì cô cũng có một cái giống vậy nên muốn cùng Hạ Thừa Diễn hợp thành một đôi?
Câu nói kế tiếp miệng Mạc Nhiên kịp thời đã ngừng lại, nơi này hiển nhiên không thích hợp để nói ra câu nói kia.
Cẩn thận nghĩ lại cũng có thể đoán được chuyện này không có khả năng là Hạ Thừa Diễn chủ động đưa cho Tần Thâm, Tần Thâm cũng không đến mức coi trọng một khối ngọc của Hạ Thừa Diễn. Vậy chỉ còn lại khả năng là trên đời có ba khối ngọc giống nhau như đúc, hay là nguyên nhân gì khác?
Lúc này vừa vặn đến phiên Hứa Diệu vào khám bệnh, Hứa Diệu thấy thời gian không còn sớm, liền ngượng ngùng cũng không dám làm chậm trễ thời gian của hai mẹ con Tần gia nữa, nên nói: "Mọi người đi về trước đi, ở đây có Nhiên Nhiên giúp tôi là được rồi, hôm nay đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của mọi người."
"Làm thế thật là không biết xấu hổ, việc này cũng không mất nhiều thời gian, nếu không chờ bà kiểm tra xong, chúng ta cùng đi ăn cơm." Chung Hân Ý không thích nợ ân tình của người khác.
Ánh mắt Tần Thâm cũng lóe lên, không ủng hộ cũng không phản đối. Nhưng phải biết rằng trước kia nếu có người khác mời anh đi tham gia tiệc tối anh đều là một mực từ chối, sẽ không tạo một chút cơ hội nào để những người phụ nữ khác có thể tiếp cận anh. Chung Hân Ý nhất thời cũng không chú ý tới điểm này.
Hứa Diệu định không cự tuyệt ý tốt của người ta, Mạc Nhiên thấy vậy liền thay bà tiếp lời nói: "Hôm nay đã hơi muộn, hơn nữa nếu là cháu và mẹ đi ra ngoài ăn tiệc lớn, đoán chừng ba cháu chỉ có thể ở nhà đói bụng mà kêu khổ chờ mẹ trở về nấu cơm cho ông ấy, hay là để hôm khác đi."
Tuy rằng Mạc Vân Nam biết nấu cơm, nhưng lúc này nói dối đối phương một chút cũng không quá tổn thương phép lịch sự.
Hình tượng của ba bị cô miêu tả đến chọc cười, Chung Hân Ý nghĩ cũng đúng, bà thấy hình như rất ít đàn ông tự mình vào bếp nấu cơm, đừng nói đến người đã từng làm tổng giám đốc.
"Vậy cũng được, chúng ta để lần sau đi ăn vậy ". Chung Hân Ý cùng Hứa Diệu trao đổi số điện thoại, sau đó nói vài câu liền cùng Tần Thâm rời khỏi bệnh viện.
Đi xa, Chung Hân Ý mới hỏi con trai mình: " Con cảm thấy Nhiên Nhiên như thế nào?"
Tần Thâm trong lòng rơi lộp bộp một tiếng, cho rằng mẹ nhìn ra cái gì, đành phải nhàn nhạt mà nói câu: "Khá tốt".
Chung Hân Ý cũng đã sớm quen với phong cách này của con trai, cũng không trông cậy vào anh có thể cho ra đáp án nào khác, vì vậy liền cảm khái mà nói: "Mẹ thật ra cảm thấy lần này dì nhỏ và em họ con bị lỗ rồi."
Cô em gái ruột của bà lại từ bỏ một người con dâu như vậy, đây cũng coi như chuyện may mắn của Mạc gia đi.
Tần Thâm "Ừ" một tiếng, nhưng thật ra đối với điểm này trong lòng lại ngầm đồng ý, nhưng nếu hôn ước này không giải trừ..... nghĩ đến khả năng này ánh mắt Tần Thâm lại sâu thêm một phần, mơ hồ lộ ra vài phần sắc bén.
Vậy thì anh sẽ không để hôn ước này có bất kì khả năng thực hiện nào!
Nói đến hôn nhân gia đình, Chung Hân Ý lại giận trừng mắt nhìn con trai không biết cố gắng nhà mình, liếc mắt một cái: "Aiz, mẹ cũng không nên bàn luận về nhà người ta, không chừng đến ngày tóc mẹ bạc hết cũng không nhìn thấy có con dâu."
Nói xong Chung Hân Ý cam chịu mà âm thầm thở dài một hơi, bà cũng đã tiếp nhận khả năng là con trai mình sẽ không có kết hôn, đừng nói đến con gái, ngay cả con trai bà cũng không thấy con trai mang về cho mình xem qua.
Bây giờ mỗi khi thấy em gái mình đối với con dâu còn kén cá chọn canh. Chung Hân Ý lại âm thầm cảm thán. Nếu là bà, chỉ cần thấy con trai bà nói thích cô gái nào, bà đều có thể kích động mà khóc, tuyệt đối không nói hai lời lập tức đi tìm người lớn trong nhà cô gái kia để cầu hôn.
Ai, bà thấy Nhiên Nhiên cũng không tệ, em gái của bà lại ghét bỏ, nếu Nhiên Nhiên có thể làm con dâu của bà thì thật là tốt.
*
Ban đêm, Mạc Nhiên nhận ra mình đi vào trong một giấc mơ.
Là giấc mơ của chính mình.
Ở trong mơ, cô biến thành dáng vẻ của một đứa bé tầm bốn năm tuổi, ôm một bé thỏ con, đứng ở hoa viên nhỏ vắng vẻ lớn tiếng khóc lóc.
Bốn phía không khí xung quanh còn thoang thoảng mùi nước sát trùng của bệnh viện, khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, Mạc Nhiên cũng không thể làm chủ được giấc mơ của chính mình, chỉ có thể giống như linh hồn của đứa bé mà tiếp tục cảnh trong mơ.
Đây không phải là cảnh tượng trong trí nhớ của cô, cho nên Mạc Nhiên có thể khẳng định đây là ký ức của thân thể này. Nhưng tại sao cô lại mơ thấy ký ức của nguyên chủ khi còn nhỏ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc