Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản - Chương 14

Tác giả: Dạ Nguyệt Dao Ca

Lúc Mạc Nhiên cùng Mạc Quân Nam ngồi ở phòng chờ, hiếm khi có được trạng thái khẩn trương. Nếu cẩn thận quan sát, liền có thể nhìn thấy góc tay áo của cô đã tạo ra những nếp gấp.
Trước kia đều là cô cố gắng tránh ở một chỗ với Tần Thâm, hôm nay có khả năng được nhìn thấy anh lần nữa, nhưng người luống cuống tay chân lại là cô. Mạc Nhiên không khỏi sinh ra cảm giác tự giễu đối với chính bản thân mình.
Nhưng không ai biết tâm trạng của Nhiên Nhiên và Tần Thâm là hai thái cực đối nhau.
Biết hôm sau có thể gặp Mạc Nhiên, vào buổi tối trước đấy Tần Thâm về đến nhà liền đứng trước tủ quần áo của mình nhìn hơn mười bộ cùng màu sắc, áo sơ mi trắng, tây trang đen mà trầm mặc một lúc lâu. Mặc dù anh biết ở thế giới này, chính mình giống như con người bị bệnh thiếu hụt tình cảm, nhưng không nghĩ phong cách quần áo cũng quá mức đơn giản.
Đúng vậy, ngay cái ngày máy bay gặp tai nạn, con người bên trong thân thể này đã thay đổi, trùng hợp người này cũng tên là Tần Thâm.
Tần Thâm cũng không biết tại sao mình lại đến cái thế giới song song này. Sau khi Mạc Nhiên gặp tai nạn xe mà qua đời, đêm nào anh cũng uống say. Một lần cuối cùng sau khi anh tỉnh thì đã đến thế giới này.
Mặc dù Tần Thâm không tin vào năng lực siêu nhiên, nhưng vẫn tin tưởng luôn có hai thế giới song song cùng tồn tại. Có lẽ, nơi này tồn tại ở một không gian khác với thế giới kia của bọn họ.
Bỏ ra ít thời gian tiếp thu sự thật, cùng tiêu hóa ký ức của nguyên thân, Tần Thâm liền để ý đến một chuyện khác. Nếu anh có thể đến nơi này, vậy Mạc Nhiên có phải cũng ở đây không?
Mạc Nhiên là do anh gọi ra ngoài, sau đó lúc trên đường trở về xảy tai nạn xe cộ. Vì vậy Tần Thâm vô cùng hối hận, hôm đó anh không nên gọi cô ra ngoài, nếu không anh cũng sẽ vĩnh viễn không đánh mất cô.
Vì thế khi đến thế giới này, việc đầu tiên anh làm phái người đi tìm hiểu về Mạc Nhiên, biết Mạc Nhiên bị xô đẩy mà ngã xuống đất, mà trùng hợp lúc đấy cô từ một người bị bệnh về trí lực lại khôi phục bình thường. Tần Thâm nghe vậy liền nắm chắc tới 90% là cô cũng đến nơi này, còn lại 10%, hiện tại anh cần tự mình đi kiểm chứng.
Tần Thâm đứng ở ngoài cửa phòng, chỉ cách người bên trong có một bức tường, nhưng đến đây lại dừng chân.
Anh không dám xác định có phải Mạc Nhiên muốn gặp anh hay không, càng cảm thấy sợ hãi hơn khi nhìn thấy trong mắt cô có cảm xúc chán ghét. Nếu không phải tại anh, cô cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, mỗi lần nghĩ như vậy, Tần Thâm lại cảm thấy tự trách nhiều hơn.
Nếu để cho những đối thủ cạnh tranh biết Tần Thâm trên thương trường rung trời chuyển đất mà lại có một ngày phải sợ sệt như vậy, sẽ làm cho đám người kia kinh ngạc đến rớt cằm.
Trong tình cảm, ai động tâm trước người đó sẽ thua. Từ khi Tần Thâm ý thức mình thích Mạc Nhiên, anh biết anh đã thua thảm hại.
Thư kí đi theo bên cạnh làm sao biết rằng tổng giám đốc nhà mình lại cất giấu nhiều tâm sự trong lòng như vậy, chỉ làm theo chức trách của một thư ký mà nhắc nhở: "Tổng giám đốc, Mạc tiên sinh và Mạc tiểu thư đang chờ ngài ở trong."
Tần Thâm liếc mắt nhìn chính mình trong bức tường thủy tinh, xác định hình tượng không có gì vấn đề, hít sâu một hơi rồi mới đi vào.
Cuối cùng.... vẫn muốn nhìn thấy em.
"Tần tổng đến rồi!" Mạc Quân Nam đi lên trước tiếp đón, Mạc Nhiên nghe thấy âm thanh liền nhìn về phía cửa, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tần Thâm.
Đường nét rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú giống như kiệt tác tỉ mỉ của thượng đế, mắt tinh mày kiếm là cái cô quen thuộc nhất, hai tròng mắt đen nháy từng vô số lần tràn ngập tình ý nhìn cô...... Đúng là anh ấy!
Mạc Nhiên khi*p sợ nhưng đồng thời có chút nghi hoặc. Không đúng.... mặc dù hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng lúc anh nhìn cô sẽ không như bây giờ, tình cảm của hai người từng mãnh liệt như vậy. Mà bây giờ, anh chỉ nhìn cô trong giây lát liền dời tầm mắt đi, giống như nhìn thấy một người xa lạ.
Chẳng lẽ là cô đoán sai rồi, Tần Thâm này không phải là người mà cô biết? Mà chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên cùng họ với anh?
Mạc Nhiên lại lặng lẽ đánh giá người đàn ông trước mặt vài lần, xác định trong mắt đối phương chỉ có lạnh nhạt hờ hững mới dần dần bỏ đi nghi ngờ. Thở dài một hơi nhẹ nhõm, không hiểu sao cô lại có chút thất vọng, xem ra thật sự không phải anh.....
Cũng đúng, anh nên ở thế giới của mình, chú tâm mà quản lý Tần thị. Lúc này Mạc Nhiên không nhịn được muốn mắng người viết ra quyển sách quỷ quái này là thiếu đạo đức, sao lại dùng tên cô và Tần Thâm đặt cho hai nhân vật có số phận bi thảm nhất trong sách chứ.
Cô thì sớm tan cửa nát nhà còn Tần Thâm cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuổi còn trẻ lại bị ૮ɦếƭ trong sự cố máy bay, Tần thị cuối cùng lại rơi vào tay Hạ Thừa Diễn trở thành hòn đá cho hắn kê chân.
Ở chùa Hạc Linh cách xa chỗ này, một vị đại sư đột nhiên hắt xì một cái.
Tiểu đồ đệ bên cạnh bị dọa sợ giật mình: "Sư phụ người bị cảm?!" Sự phụ luôn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt vẻ bề ngoài cũng không thay đổi, chứ đừng nói giống người bình thường phát sốt cảm mạo.
Đại sư Vân Hạc giống như tính toán thấy cái gì, lắc đầu cười từ chối đồ đề lo lắng quá mức: " Không sao, chỉ là bị một người bạn cũ nhớ thương mà thôi."
Dù sao ông vì đạt được mục đích đó mà đã sử dụng một ít phương pháp đặc biệt.
"Sư phụ còn có bạn cũ? Là đại sư ở miếu nào đó sao? Nhưng hình như chưa bao giờ nghe ngài nhắc tới." Đồ đệ lục lọi trong đầu một lúc lâu cũng không nghĩ ra người bạn nào của sư phụ, phải biết rằng nhiều năm như vậy cậu ta chưa thấy sư phụ ra khỏi chùa Hạc Linh được mấy lần, thì đừng nói là đi gặp bạn bè.
Ánh mắt của đại sư Vân Hạc nhìn về nơi xa lay động trong chốc lát, mới nói: "Là người bạn trước kia đã lâu chưa gặp lại, cũng không phải đại sư gì cả , đứa nhỏ cũng đừng đoán mò nữa, bài tập hôm nay con đã làm xong chưa?"
Vừa nhắc đến bài tập, tiểu đồ đệ lập tức liền kinh sợ: "Còn...... Còn chưa xong, nhưng mà sư phụ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi vì sao còn bắt con giống một đứa bé ngồi làm bài tập!"
Cậu là một cô nhi, từ khi còn quấn tã đã được sư phụ nhặt được ở bên ngoài mà đem về nuôi dưỡng, cậu vì báo ơn, luôn mong muốn được ở bên cạnh sư phụ để giúp người trông giữ cái miếu đạo sĩ này.
Vân Hạc đại sư duỗi ngón trỏ về phía đồ đệ gõ nhẹ hai cái lên trán: "Con đấy, không chịu học hành thì sao sau này ta có thể yên tâm giao nơi này lại cho con."
Tiểu đồ đệ theo trí nhớ nhớ lại bề ngoài của sư phụ suốt nhiều năm nay không có thay đổi gì liền cảm thán:"Sư phụ còn trẻ lắm, nơi này còn lâu mới đến lượt con tiếp quản."
Cậu từng kinh ngạc, khi nhìn thấy sư phụ nhà mình sống vài chục năm cũng chỉ như mới một ngày, nhìn dáng vẻ như mới ba mươi mấy tuổi. Nhưng sau này cậu cũng thấy bình thường trở lại, đại khái trên đời này chính là có một số người được trời cao chiếu cố, được hưởng số phận mãi không già như trong thần thoại.
Nhưng cậu cũng tin là dù sao thì sư phụ cũng không vượt qua 60 tuổi, nếu không thì thật là nghịch thiên.
Căn cứ vào xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, hơn 50 tuổi cũng mới chỉ sống một nửa cuộc đời, hơn nữa sư phụ chú trọng sức khoẻ như vậy, mỗi ngày đều là ngủ sớm dậy sớm, lại không hề ăn đồ ăn ở bên ngoài, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.
Như đoán được suy nghĩ của tiểu đồ đệ, Vân Hạc đại sư đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, nhìn về một hướng khác phát ra một tiếng thở dài: "Ngốc, tuổi tác của ta so với tưởng tượng của con lớn hơn rất nhiều."
*
Biết đây không phải là người đàn ông mà cô quen, Mạc Nhiên lập tức đối với vị tổng giám đốc của Tần thị này không có hứng thú. Vì vậy toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh cha làm cảnh nền, không nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn lung tung.
Nhận thấy ánh mắt của cô cuối cùng cũng từ trên người mình dời đi, thần kinh của Tần Thâm vẫn luôn căng thẳng, rốt cuộc cũng thả lỏng một lát. Có trời mới biết anh đã bỏ ra bao nhiêu nghị lực mới khống chế được ánh mắt nóng bỏng của mình, cố tỏ ra là một người hoàn toàn xa lạ.
Anh đã xác định được đây là cô như vậy đã đủ rồi. Quan trọng nhất là cô vẫn còn sống. Ở thời điểm mấu chốt, anh vẫn sợ, không dám cùng cô tỏ ra quen biết .
Nghĩ đến vô số lần cô từ chối anh, ánh mắt Tần Thâm ảm đạm mà rũ xuống. Có lẽ Mạc Nhiên cũng không hy vọng anh lại quấy rầy cuộc sống của cô lần nữa. Nếu như vậy, anh sẽ yên lặng đứng ở phía sau mà bảo vệ cô thật tốt là được rồi.
Bây giờ cô có cha mẹ, anh cũng không để cho Hạ Thừa Diễn lại đi quấy rối Mạc gia. Cuộc sống như vậy chính là thứ mà cô mong muốn nhất, anh có tồn tại hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Quyết định như vậy, Tần Thâm liền kiềm chế chính mình không nhìn về hướng Mạc Nhiên, nghiêm túc nói chuyện với Mạc Quân Nam.
"Tần tổng, lần này chúng tôi vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. Chỉ là có thể cho phép tôi mạo muội hỏi nguyên nhân được không?"
Mạc Quân Nam không chú ý tới người đàn ông trước mặt có chút tâm tư với con gái bảo bối nhà mình, chân thành biết ơn với anh ta, sau đó hỏi ra nghi ngờ của chính mình.
Chỉ cần không đối mặt với Mạc Nhiên, thì từ trước đến nay Tần Thâm vẫn luôn là vị Tần tổng bình tĩnh như trước kia.
"Mạc tổng là do tôi vẫn luôn kính nể ông, tôi luôn mong được hợp tác với Mạc tổng, chỉ là vẫn không có cơ hội. Mà chuyện lần này tôi tin tưởng Mạc tổng không phải người như vậy. Trên thương trường tuyệt đối không có kẻ địch, Tần thị luôn luôn duy trì quan điểm chỉ kết giao thành bạn bè chứ không tạo ra kẻ thù, bạn bè gặp nạn, tôi đương nhiên muốn giúp đỡ."
"Hơn nữa mẹ tôi cũng rất cảm ơn Mạc phu nhân hôm trước ở chùa Hạc Linh đã an ủi bà, nên dặn dò tôi nhất định phải làm chút gì đấy giúp đỡ."
Sau khi con trai trở về, Chung Hân Ý cũng dựa theo ý nghĩ lúc trước của mình mà nói với con trai chuyện lần đó, muốn Tần Thâm để ý xem có thể giúp Mạc thị cái gì không.
Nhung cuối cùng có giúp đỡ hay không thì quyền quyết định nằm trên tay Tần Thâm, Chung Hân Ý sẽ không nhúng tay vào chuyện ở công ty, càng không đem ý nguyện của mình áp đặt trên người con trai.
Mạc Quân Nam lập tức cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh*, tuy nói dựa theo số tuổi thì ông mới là trưởng bối, nhưng với sự phát triển bây giờ của Tần thị, thì nhân tài mới xuất hiện Tần Thâm này hoàn toàn không thua bất kì một lão già nào trong giới kinh doanh hiện bay cả.
*thụ sủng nhược kinh: được khen ngợi mà lo sợ.
Đôi khi đối thủ mạnh không đáng sợ, mà đáng sợ nhất vẫn là kiểu người như Tần Thâm vừa có thực lực vừa có EQ vô cùng thấp, ánh mắt lạnh lẽo vô tình khiến cho đối phương không lạnh mà run, không thể đoán được anh đang suy nghĩ cái gì, cũng khó trách Tần thị ở trong tay anh có thể phát triển mạnh đến trình độ như bây giờ.
"Tần tổng thật ra đã quá đề cao tôi rồi, chỉ là 200 vạn này cũng không phải số tiền nhỏ, Tần tổng cứ cho tôi một thời hạn, dựa theo số tiền lời lãi của ngân hàng, tôi bảo đảm đúng hạn sẽ trả lại hết cho ngài."
Mạc Quân Nam nói ra loại này lời này cũng không sợ Tần Thâm khó chịu mà bắt ông ngày hôm sau phải trả tiền. Qua thời gian dài tích lũy, hảo cảm của ông đối với Tần thị ngày càng tăng, cũng làm ông tin tưởng vào nhân phẩm của Tần Thâm.
Trước mătk là bố của người trong lòng, tâm Tần Thâm sớm đã lệch về một bên: " Chỉ là 200 vạn mà thôi Mạc tổng cũng không cần quá mức để ý, cũng không cần tiền lãi, chỉ cần trong vòng 5 năm trả hết nợ là tốt rồi."
Thật ra, Tần Thâm muốn nói là không cần trả, nhưng mà nếu nói vậy nhất định Mạc Nhiên sẽ không nhận.
Biết Mạc Quân Nam bây giờ còn chưa tìm được công việc phù hợp, Tần Thâm lại nói: "Nếu Mạc tổng bằng lòng, Tần thị cũng còn một vị trí cho ông, ông có thể trực tiếp dùng một phần tiền lương để trả nợ."
Trước nay Tần thị đối xử với nhân viên vô cùng tốt, có thể nói là một trong những công ty có đãi ngộ bậc nhất. Có bao nhiêu người liều mạng muốn vào Tần thị làm việc, bởi vì đãi ngộ tốt, tiền lương lại cao, đương nhiên, đãi ngộ cao là dùng năng lực của mình mầ đổi lấy.
"Chuyện này không làm phiền đến Tần tổng, ngài cũng biết danh tiếng của tôi bây giờ, nếu tôi vào làm chỉ sợ công ty bị ảnh gưởng. Tâm ý của Tần tổng tôi xin nhận, tiền tôi nhất định sẽ trả đúng hạn."
Mạc Quân Nam cũng có tính toán của chính mình, đương nhiên ông không thể nào cả đời đều ở công trường chuyển gạch. Cố gắng vượt qua thời gian này, ông định tìm những nguyên lão trong công ty, sẵn lòng cùng nhau đông sơn tái khởi bắt đầu lại lần nữa. Về phần Tần thị, với tình huống hiện tại của ông đương nhiên không thể làm hại đến danh tiếng của công ty.
Tần Thâm suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng tốt, nên không có giữ lại, gật đầu. Đồng thời cũng nghĩ đến, cùng lắm thì lúc đấy anh lại âm thầm giúp đỡ một ít. Hơn nữa anh rất tin tưởng thực lực của Mạc Quân Nam, nhất định có thể trở về thương trường lần nữa.
Nói chuyện đến đây liền kết thúc, Mạc Quân Nam cũng biết công việc của Tần Thâm nhất định rất bận rộn nên không quấy rầy nhiều, vì thế dẫn đầu đứng dậy nói: "Cảm ơn Tần tổng trong lúc bận rộn còn bỏ ra ít thời gian đến gặp tôi, Mạc mỗ không quấy rầy nữa, xin phép đi về trước."
Thấy cha rời đi, Mạc Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc không nói gì cũng đứng lên đi theo phía sau cha, lễ phép mang kèm theo cảm kích mà nói cảm ơn với người đàn ông.
"Vậy lần sau gặp lại, chúc Mạc tổng mọi việc đều thuận lợi."
Mạc Nhiên không biết là khi cô vừa bước vào thang máy đưa lưng về phía người đàn ông kia, ánh mắt Tần Thâm cực nóng tràn ngập yêu thương. Sau khi cửa thang máy đóng lại, ngăn cách hai người hai thế giới.
"Gặp lại...... Nhiên nhiên."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc