"Cậu nói gì cơ!" Hạ Thừa Diễn cũng không khống chế được kinh sợ trong giọng nói.
Mạc Nhiên cũng ngoài ý muốn mà giật mình. Hai chữ quen thuộc đã làm phân tán suy nghĩ của cô.
Trước khi xuyên sách, ở hiện thực cũng có một Tần thị ở bên cạnh cô, cùng cô có quan hệ mật thiết. Cho nên khi đọc tiểu thuyết cũng phải cảm thán một câu, vậy mà trong sách cũng có Tần thị.
Chỉ có điều ở trong sách Tần thị mạnh hơn Hạ thị rất nhiều, nhưng tác giả cũng chỉ miêu tả sơ qua Tần thị trong một chương ngắn ngọn. Trong sách ngay cả tên đầy đủ của người nắm quyền Tần thị cũng không có.
Lúc trước đã xem qua nhiều chương và nội dung quyển sách, Mạc Nhiên biết vị Tần tổng này là anh em bà con có quan hệ thân thích với nam chính.
Tiếc là Tần thị tồn tại chỉ làm bàn đạp cho Hạ thị. Ở trong sách, người thừa kế Tần thị ૮ɦếƭ trong một sự cố máy bay, Tần thị không có người thừa kế rất nhanh đã bị Hạ thị thừa cơ chiếm lấy.
Hạ Thừa Diễn lấy thân phận em họ thuận lợi mua lại Tần thị với giá thấp, đem Tần thị to lớn trở thành vật nắm trong lòng bàn tay, từ đây giúp cho Hạ thị thuận lợi tiến ra thị trường cao cấp của nước ngoài, từng bước trở thành xí nghiệp nổi danh toàn cầu.
Nhưng mà Mạc thị và Tần thị không có quan hệ gì với nhau thì tại sao lại giúp bọn họ trả món nợ 200 vạn kia? Tuy nói hai trăm vạn kia đối với Tần thị chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng cũng có đạo lý vô duyên vô cớ lãng phí như thế.
Mạc Nhiên không nghĩ ra nguyên nhân, không nhịn được liền nghĩ tới một người khác. Là anh sao? Không, không có khả năng này. Bây giờ có lẽ người đàn ông kia đang sống rất tốt ở thế giới thật, làm sao có thể xuyên vào trong sách được.
Chỉ là chữ Tần thị rất mẫn cảm, dễ làm cho cô suy nghĩ nhiều.
Bên kia mặc dù Hạ Thừa Diễn không tắt điện thoại, nhưng cũng nhanh chóng tắt loa ngoài để tránh bị Mạc Nhiên nghe được thông tin. Nhưng với mấy chữ vừa nghe được cũng đủ để Mạc Nhiên quyết định bước tiếp theo.
"Nếu như Hạ tổng đang bận thì tôi xin phép về trước, hôm nay đúng là nên cảm ơn Hạ tổng đã mang đến cho tôi một kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) lớn như vậy." Mạc Nhiên đầy sâu xa mà nói lời "cảm ơn". Nếu như đã biết chuyện này đã được giải quyết thì cô cũng không cần thiết phải ở đây nói chuyện với Hạ Thừa Diễn.
Có thể nhanh chóng nghe được tin này, vừa nãy cô lãng phí chút thời gian cũng không đáng là gì. Nói xong Mạc Nhiên lập tức ra khỏi văn phòng, Hạ Thừa Diễn còn không kịp nói một câu ngăn cản.
"Người phụ nữ này!" Hạ Thừa Diễn tức giận tắt luôn điện thoại trong tay. Cô ta coi hắn là cái gì? Không còn giá trị lợi dụng liền ném đi sao!
Chỉ muốn đi với tốc độ nhanh nhất để về nhà, Mạc Nhiên không chú ý đến lúc cô ra khỏi giải trí Thanh Bình, môi người đàn ông ngồi trong chiếc xe cách đó không xa hơi cong lên, trong đôi mắt sâu thẳm cũng chứa đầy vui vẻ.
Chỉ là tài xế từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy tình hình phía sau đã bị dọa không nhẹ. Anh làm tài xế cho tổng giám đốc đã được ba năm, đây là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc cười?!
*
Lúc Mạc Nhiên về đến nhà Hứa Diệu và Mạc Quân Nam cũng đang ở nhà. Hứa Diệu thấy con gái về sớm liền kinh ngạc một lúc: "Nhiên Nhiên sao hôm nay về sớm thế, ở bên ngoài chơi không vui sao?"
"Bên ngoài nóng quá, con đi dạo một lúc liền về nhà." Mạc Nhiên tùy tiện tìm một cái cớ. "Đúng rồi ba ba, con vừa nghe được một tin bảo là Tần thị đã giúp chúng ta trả hết 200 vạn kia. Có thật không ạ?"
Mạc Nhiên không tin tự nhiên sẽ có bất ngờ xuất hiện. Dù sao cũng nên hỏi cho rõ ràng chuyện này thì mới có thể yên tâm được. Nói cho cùng thì bọn họ và Tần thị cũng không quen biết, món nợ 200 vạn này cũng là một chuyện khó giải quyết.
"Con cũng nghe nói đến việc này?" Mạc Quân Nam không ngờ con gái cũng biết chuyện này liền giải thích: "Cụ thể thì ba cũng không rõ, tự nhiên vừa nãy thư ký của Tần tổng gọi điện đến đây, nói là Tần tổng muốn giúp chúng ta trả hết món nợ 200 vạn, còn mời ba đến Tần thị làm việc."
"Tại sao tự nhiên lại như thế này? Trước kia chúng ta và Tần thị cũng không có nhiều giao tình." Hứa Diệu ở bên cạnh lo lắng nói, không phải bà muốn nghĩ mọi người ai cũng xấu xa, nhưng không thể không đề phòng.
Mạc Quân Nam cũng nghĩ không ra mà lắc đầu: "Trước kia anh và Tần tổng cũng có tiếp xúc qua, người có chút cao lãnh không dễ gần. Nhưng giới thương nghiệp đánh giá anh ta trừ tính cách bên ngoài lãnh đạm thì không có khuyết điểm gì. Anh cũng hỏi vị thư ký kia nhưng cậu ta không tiết lộ lí do, chỉ nói đây là tấm lòng của Tần tổng. Bây giờ tạm thời chỉ có thể đến Tần thị làm để trả hết món nợ kia."
Nghe thấy còn phải trả tiền cho người kia, Hứa Diệu mới thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt là còn có yêu cầu như vậy. Nếu như cái gì cũng không muốn mới làm người ta lo lắng anh ta có ý gì: "Đúng rồi, hôm trước em còn tình cờ gặp được mẹ Tần tổng, bà ấy đúng là Tần phu nhân. Khi ấy chuyến bay của Tần tổng xảy ra sự cố, em còn an ủi bà ấy vài câu. Không lẽ Tần phu nhân có lòng muốn giúp đỡ chúng ta?"
Mạc Quân Nam cảm thấy có khả năng là lý do này: "Nếu thật là như vậy thì vị Tần phu nhân kia đúng là người lương thiện. Vừa lúc ngày mai anh hẹn Tần tổng, muốn đến nhà cảm ơn người ta, cũng định tìm hiểu tốt tình huống bây giờ."
Chỉ là Mạc Nhiên nghe lời mẹ nói đột nhiên bắt được trọng điểm: "Mẹ, mẹ vừa nói Tần tổng anh ta xảy ra sự cố máy bay?"
"Đúng vậy, chuyện xảy ra cách đây không lâu. Nghe nói nhà họ phái không ít đội cứu hộ đi tìm, cũng may người đã trở về an toàn. Nếu không Tần thị to lớn như vậy chỉ có một mình Tần phu nhân chống đỡ lại còn là đàn bà con gái, thật sự là không tốt...."
Mạc Nhiên ૮ɦếƭ lặng tại chỗ, nhưng rõ ràng trong sách nói người thừa kế Tần thị ૮ɦếƭ trong một sự cố máy bay. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy! Chẳng lẽ không phải sự cố lần này? Nhưng dựa theo trong sách thì hình như chính là khoảng thời gian này.
Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng? Là do cô đến đây nên cốt truyện xảy ra hiệu ứng bươm bướm hay là vị Tần tổng kia cũng xuyên sách giống cô?
Nhắc đến họ Tần lòng Mạc Nhiên liền căng như dây cung, không biết dùng tâm tình gì để hỏi: "Vị... vị Tần tổng kia, tên anh ta là gì?"
Mạc Quân Nam biết nên nhanh chóng nói: "Tần Thâm, tên của Tần tổng chỉ có một chữ Thâm, Tần Thâm."
Đây là lần đầu tiên Hứa Diệu nghe thấy tên của người này, đột nhiên nghĩ đến điều gì liền cười nói: "Tên của người kia với tên của Nhiên Nhiên nhà chúng ta thật có duyên, kết hợp với nhau không phải sẽ thành \'bỗng nhiên tình thâm hài âm\' sao?"
Không nghe thấy câu nói kia của Hứa Diệu, lúc nghe thấy cha Mạc nói ra cái tên kia, chiếc ô mặt trời Mạc Nhiên đang cầm lập tức rơi xuống đất, ở trên nền gạch men phát ra tiếng vang không nhỏ.
Đúng là anh?!
Bị tiếng động này làm cho hoảng sợ, Hứa Diệu quay đầu nhìn con gái bằng ánh mắt kỳ quái: "Con sao vậy Nhiên Nhiên?"
Mạc Nhiên lập tức phản ứng kịp, xoay người che giấu sự thất thố của mình, nhặt cái ô ở trên mặt đất lên: "Không sao ạ, con cầm không chắc cái ô nên bị trượt tay thôi."
Hai vợ chồng cũng không nghi ngờ giải thích của con gái, vẫn tiếp tục suy đoán ý đồ của Tần thị, liền nghe con gái nói:
"Ba ba, mai con có thể cùng người đi gặp mặt Tần tổng không? Tần tổng giúp nhà chúng ta nhiều như vậy, con cũng muốn tự mình cảm ơn anh ta."