Gào thét!
Đường Đường có chút hưng phấn.
Lúc trước cô đã tính toán, nếu Đường Hân còn tiếp tục gây chuyện, cô sẽ tìm cơ hội trực tiếp nói chuyện này cho Phong Khinh Dương. Chẳng qua nếu nói trực tiếp việc này cho Phong Khinh Dương khá là rắc rối nên cô đang tìm cơ hội.
Kết quả, nhờ nghe lén mà thu hoạch vượt quá mong đợi sao???
Khuôn mặt nhỏ của Đường Hân trắng bệch.
"Cậu vừa rồi có ý gì", Phong Khinh Dương hỏi.
Đường Hân luống cuống, cô sao có thể nghĩ tới Phong Khinh Dương sẽ đột nhiên xuống đây, trong lúc nhất thời vừa hối vừa hận. Đều do Đường Đường, vì sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này!
Đường Hân nhìn Phong Khinh Dương, vành mắt lập tức đỏ bừng, vô cùng đáng thương kêu một tiếng, "Khinh Dương..."
"Đừng gọi tớ", Phong Khinh Dương đánh gãy lời cô, "Tớ hỏi cậu, vừa rồi lời nói kia là có ý gì?"
Trong lòng Đường Hân run lên sợ hãi.
Tính tình của Phong Khinh Dương một chút cũng không tốt, chỉ có đối với những người thân thiết cô ấy mới cho sắc mặt tốt, còn với những người khác thì vĩnh viễn đều là một bộ tính tình tiểu thư lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên Phong Khinh Dương dùng bộ dáng như vậy để chất vấn cô. Trong lòng sợ hãi, Đường Hân theo bản năng liền biện giải, "Khinh Dương, tớ không có..."
"Cô không có cái gì?", Đường Đường cất điện thoại, "Cô không có nói cho tôi việc tham gia chương trình này, hay là cô không hề xúi giục tôi tham gia?"
Lúc này Đường Hân mới nhớ Đường Đường vẫn chưa đi, lập tức thù hận quay đầu rống với Đường Đường một tiếng, "Cô câm miệng."
Đường Đường vui vẻ, "Tôi dựa vào cái gì mà phải câm miệng, trường học là của nhà cô?"
"Cô!", Đường Hân không thể nào nghĩ ra, mới rời khỏi nhà ba tháng mà thôi tại sao tính tình của Đường Đường lại thay đổi 180 độ như vậy. Trước kia khi ở nhà cô ta căn bản không dám tranh luận với cô và mẹ.
Đường Hân chỉ cần nhìn thấy Đường Đường thì lý trí sẽ bị ném một nửa. Sau khi tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn Đường Đường cô mới giật mình nhớ tới đây không phải là lúc để cãi nhau với Đường Đường. Vì thể trong nháy mắt Đường Hân lại khôi phục bộ dáng đáng thương.
Phong Khinh Dương nhìn Đường Hân, sau một lúc mới nặng nề nói, "Lúc trước tớ hỏi cậu Đường Đường vì sao lại biết chuyện tuyển chọn, cậu đã nói Đường Đường vì theo dõi cậu mà biết, lại nói bởi vì quan hệ của tớ với cậu tốt nên cố ý đoạt vị trí của tớ. Cho nên, tất cả những gì cậu nói đều là lừa gạt?"
Ánh mắt Đường Hân run lên, cô không nghĩ tới Khinh Dương lại nói ra trước mặt Đường Đường như vậy, một chút cũng không chừa lại mặt mũi cho cô.
Chuyện này so với tưởng tượng của cô còn muốn nghiêm trọng hơn.
Phong Khinh Dương là thật sự tức giận... Bởi vì cô ấy từng nói cô ấy ghét nhất là những kẻ nói dối...
Đường Hân rốt cuộc cũng bình tĩnh.
Khinh Dương ghét nhất là bị lừa, vì thế hiện tại nếu tiếp tục lừa dối sẽ khiến Phong Khinh Dương càng thêm tức giận. Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Hân không hề báo trước rơi nước mắt, thút tha thút thít khóc nức nở, "Khinh Dương, thật xin lỗi."
"Vì thế đúng là cậu vẫn luôn gạt tớ?"
"Tớ không cố ý!" Đường Hân vội vàng ngẩng đầu muốn khóc lóc giải thích, nhưng lại vì Đường Đường vẫn đứng bên cạnh nên trong lúc nhất thời cảm thấy khó có thể mở miệng, oán giận trừng mắt nhìn Đường Đường, "Tôi và Khinh Dương nói chuyện, cô không thể đi lên sao?"
"Tôi đi lên để cô tiếp tục tính kế tôi?"
Đường Hân hận không thể nhào lên xé rách miệng Đường Đường, trong lòng nảy sinh ác độc, chờ sau khi giải quyết xong Phong Khinh Dương cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Đường Đường. Hít một hơi vào thật sâu sau đó nắm chặt tay tiếp tục nói với Phong Khinh Dương, "Khinh Dương, thật sự xin lỗi, tớ không hề muốn cô ta đoạt vị trí của cậu, tớ chỉ là... Chỉ là... Ngày đó cãi nhau với cô ta, nhớ tới mọi người vẫn luôn khen cô ta xinh đẹp, nói cô ta sau này sẽ làm minh tinh, lúc đấy tớ nhất thời tức giận nói lỡ miệng..."
"Không đúng, không nói lỡ miệng", Đường Hân nói xong lại sợ Đường Đường phá đám, lập tức sửa lời, "... Là tớ cố ý muốn làm cô ta tức giận, muốn mỉa mai cô ta, cho nên..."
Đường Đường gật đầu, "Cho nên lấy Phong Khinh Dương làm mồi nhử?"
Đường Hân:....... Cô thật sự muốn tìm đường ૮ɦếƭ sao?
Đường Đường xem náo nhiệt đủ rồi, những gì Đường Hân nên nói cũng đã nói, vì thế vẫy vẫy tay, "Được rồi, hai người các cậu chậm rãi nói chuyện, tớ đi lên trước."
Đường Hân rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, kết quả không đợi mọi thứ hòa hoãn xuống Phong Khinh Dương cũng xoay người đi lên, "Tớ cũng đi lên."
"Khinh Dương!"
Đường Hân lại rơi nước mắt, vội vàng muốn bắt lấy tay áo Phong Khinh Dương, kết quả đám người Đổng Ngọc thấy các cô chậm chạp không lên, vì thế cũng xuống dưới tìm người. Đường Hân lập tức ngậm chặt miệng, xoay người sang chỗ khác gạt nước mắt.
Đổng Ngọc phát giác mọi người không thích hợp, "Đây là làm sao vậy?", Đường Đường và Phong Khinh Dương còn tốt nhưng Đường Hân sao lại khóc thành ra như vậy.
"Không có việc gì", Đường Hân cúi đầu, sợ Đường Đường và Phong Khinh Dương đem chuyện này nói cho những người khác. Đám người Đổng Ngọc tuy rằng có quan hệ không tệ với cô nhưng thật ra họ vẫn luôn nhìn sắc mặt của Phong Khinh Dương.
Đường Hân chưa từ bỏ ý định lại nhìn Phong Khinh Dương một cái, thấp giọng nói, "Khinh Dương... Tớ đi trước."
Phong Khinh Dương vẫn luôn không nhìn cô, nước mắt Đường Hân lại rơi xuống, trong lòng vừa vội lại vừa sợ, nhanh chóng lau nước mắt chật vật rời khỏi tòa chung cư.
Đổng Ngọc ở lại liên tiếp hỏi Đường Đường và Phong Khinh Dương sao lại thế này. Phong Khinh Dương ngậm miệng không nói, Đường Đường không khỏi nhìn cô gái này nhiều thêm một chút.
Một khi đã như vậy, Đường Đường cười cười, trả lời câu hỏi qua loa cho có lệ.
Phong Khinh Dương ở một bên chơi điện thoại, thấy thế kinh ngạc nhìn Đường Đường một cái, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vài phần cân nhắc và do dự.
Một lát sau, Phong Khinh Dương làm bộ vô tình ngồi bên cạnh Đường Đường, lấy điện thoại ra đưa cô, "Thêm Wechat đi."
Đường Đường nhìn bộ dáng chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng của Phong Khinh Dương, đột nhiên có chút buồn cười, đến ૮ɦếƭ vẫn sĩ diện, nhưng rất đáng yêu.
Lấy điện thoại ra quét mã của Phong Khinh Dương, Đổng Ngọc đã sớm thêm Wechat của Đường Đường, bây giờ lại thấy quan hệ giữa Đường Đường và Phong Khinh Dương đã hòa hoãn, tâm tình vô cùng tốt nhìn qua, "Chúng ta lập một nhóm phòng ngủ đi."
Phong Khinh Dương theo bản năng từ chối, "Đều có Wechat hết rồi còn lập nhóm làm gì nữa."
"Tớ cảm thấy lập nhóm rất tốt", đến Dương Đào ngày thường ít nói cũng lên tiếng, "Nói chuyện một với một rất nhàm chán, hơn nữa phòng chúng ta có bốn người mà, về sau có đặt cơm thì cũng thuận tiện."
"Đúng đúng đúng", Đổng Ngọc gật đầu, quẹt quẹt hai ba cái liền kéo mọi người vào nhóm.
Đường Đường nhìn tên nhóm -- Nhóm trò chuyện trực tuyến của nữ sinh cao trung thanh thuần.
"Tên hay", Đường Đường đột nhiên muốn cười, cười không dứt miệng. Đổng Ngọc thấy Đường Đường nể tình như vậy rất vừa lòng, một cánh tay đặt trên vai Đường Đường, mèo khen mèo dài đuôi, "Đừng nói giỡn, nói đến đặt tên thì không ai có thể đặt tên tao nhã hơn tớ đâu..."
Vừa nói vừa nhìn điện thoại Đường Đường, dường như nhớ tới gì đó mà hiếu kỳ hỏi, "Hình nền của cậu vậy mà không phải Bách Thần?"
Vì sao hình nền điện thoại của cô phải là Bách Thần??
Đường Đường ngẩn người sau đó mới từ trong kho ký ức đào ra cái tình tiết Đường Đường điên cuồng theo đuổi Bách Thần.
Là một người theo đuổi thần tượng, hình nền điện thoại hay các loại avatar khác đều phải để ảnh chụp của thần tượng, đây chính là biểu hiện cơ bản nhất.
Dương Đào và Phong Khinh Dương cũng nhìn cô chằm chằm, xem ra vấn đề này đối với họ vô cùng có hứng thú, Đường Đường trầm mặc hai giây sau đó thay đổi sắc mặt, thở dài, "Bởi vì có thích cũng vô dụng."
m thanh Đường Đường nhẹ nhàng, trên mặt mang theo một tia khổ sở khiến người ta vừa thấy liền đau lòng, "Tớ thích anh ấy như vậy, nhưng trong lòng anh ấy chỉ có một người. Cho dù tớ có làm gì đi nữa anh ấy cũng sẽ không thích, chẳng những không thích còn cảm thấy phiền phức."
Ba người Đổng Ngọc nghe được, lại nhìn thần sắc bi thương của Đường Đường... Nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Đổng Ngọc theo bản năng muốn nói chỉ bằng vẻ ngoài này của cậu, Bách Thần chướng mắt thì anh ta là kẻ mù, nhưng lại nhớ đến trên mạng nói người Bách Thần thích chính là ảnh hậu vừa mới nhận giải ảnh hậu quốc tế Nhan Nghiên, vì thế lời sắp nói ra lại nghẹn trở về.
Dù không phải là fan Nhan Nghiên cũng không thể không thừa nhận, Nhan Nghiên nhất định là diễn viên vô cùng tài giỏi, tuy rằng không đẹp bằng Đường Đường nhưng thật sự cô ấy rất có thực lực và mị lực.
Nghĩ đến chuyện đó lại cảm thấy Đường Đường càng ủy khuất, vỗ vỗ bả vai Đường Đường an ủi, "Vẫn là câu nói kia, thiên nhai hà xứ vô phương thảo [1], đàn ông tốt hơn so với Bách Thần còn rất nhiều."
"Kỳ thật tớ vẫn luôn không thấy Bách Thần đẹp trai", Dương Đào đột nhiên mở miệng, "fans nhà bọn họ mỗi ngày đều thổi phồng vẻ đẹp của anh ta, có điều về mảng ca hát anh ta thật sự lợi hại."
Đường Đường thầm nghĩ, thật ra cô cũng nghĩ như vậy, nhưng lời nói không thể nói ra, miễn cho OOC [2], "Thật ra tớ cảm thấy tớ cũng không thích Bách Thần đến như vậy", Đường Đường cảm thấy mình vẫn nên tìm cách phủi sạch quan hệ với Bách Thần, "Trường học lúc trước của tớ không tốt lắm, vì thế xung quanh có rất ít nam sinh tài giỏi. Vào đoạn thời gian đó... Tớ thật sự quá khó khăn nên rất dễ bị cảm động. Sau này tớ tham gia chương trình, Bách Thần lại là huấn luyện viên của chúng tớ, anh ấy thấy nền tảng của tớ kém nên thường xuyên phụ đạo tớ, khi đó tớ cảm thấy anh ấy rất tốt."
Tốt cái gì mà tốt, Phong Khinh Dương cười lạnh.
Nhà cô và giới giải trí có chút liên quan, hơn nữa bởi vì vẫn luôn chú ý đến chương trình nên cô có biết một ít nội tình.
Lúc Bách Thần mới quen Đường Đường cũng đối với cô rất có hảo cảm, không hề có thái độ giống như sau này mà luôn dung túng Đường Đường, thậm chí đối xử với cô ấy rất tốt. Khi đó cũng xuất hiện một đống fans couple, nhưng sau này Bách Thần cảm thấy lợi dụng đủ rồi liền không chút lưu tình đạp Đường Đường xuống.
Đúng là ngu ngốc, Phong Khinh Dương kéo kéo khóe môi, thình lình mở miệng, "Ngã một lần khôn hơn một chút, sau này cách xa Bách Thần một chút."
Rõ ràng lời nói ra rất hay nhưng tại sao lại nghe thấy kỳ lạ như vậy, nếu không phải biết tính cách của Phong Khinh Dương, Đường Đường cảm thấy nhất định cô sẽ hiểu lầm.
"Đương nhiên", Đường Đường làm bộ như lòng còn sợ hãi mà gật gật đầu, "Một lần như vậy là đủ lắm rồi, hơn nữa bây giờ tớ đã hết thích anh ấy rồi."
"Nên sớm như vậy", Đổng Ngọc hét lớn một tiếng, "Ai quay đầu lại người đó làm con cẩu."
Bốn người đều cười, vì thế đề tài này liền dừng lại, Đổng Ngọc hưng phấn thay đổi tên nhóm một lần nữa -- Thôn quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp.
Khóe mắt Đường Đường giật giật theo bản năng quay đầu nhỏ giọng hỏi Phong Khinh Dương, "Cô ấy trước đây gặp phải tra nam sao?"
Phong Khinh Dương lắc đầu, "Không phải chỉ gặp một tra nam, mà là tất cả đều là tra nam."
Đường Đường:.......
Đây là cái vận khí ma quỷ gì vậy?
Trách không được mong muốn tất cả bạn trai cũ đều ૮ɦếƭ hết.
Như có gì đó tác động, Đường Đường đột nhiên nhớ hình như cô vẫn còn lưu Wechat Bách Thần, vì thế lấy điện thoại ra quyết đoán xóa đi, sau đó thuận tiện xóa luôn những người mà cô không biết khác.
Xóa xong vừa lòng lên giường ngủ.
Cùng lúc đó, ở một phía khác của thành phố S, người đàn ông có vẻ ngoài hơi nữ tính khó hiểu nhìn cây rụng tiền của mình, "Bộ phim này thật sự không tệ, em xác định không đi thử vai?"
Cô đương nhiên biết bộ phim này không tệ, trong mắt Nhan Nghiên buồn bã, kịch bản tốt, đạo diễn tốt, còn đặc biệt tìm cô đóng vai nữ chính.
Cô cũng muốn diễn nhưng lại không dám.
Nghĩ như vậy Nhan Nghiên đột nhiên có chút oán hận tác giả viết truyện, vốn Nhan Nghiên trong thế giới thật cũng không quá xuất sắc vì sao khi viết truyện lại viết thành một người phi nhân loại như vậy.
Tinh thông mười hai ngôn ngữ, kỹ thuật diễn hoàn mỹ, kỹ thuật diễn của cô ta thật sự hoàn mỹ như vậy sao?
Bây giờ cô làm sao mà diễn, cô vừa mới xuyên thành Nhan Nghiên còn chưa đầy hai tháng.
Sợ bị người đại diện phát hiện, Nhan Nghiên chỉ có thể dùng ngữ khí bình tĩnh nói, "Một bộ phim phải quay chụp rất lâu, em muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian."
Người đại diện muốn hộc máu, "Bảo bối nhỏ, chúng ta còn chưa nổi tiếng đến vậy đâu, cần phải xuất hiện trước công chúng nhiều hơn!"
"Vậy nhận một chương trình giải trí nào đó đi", Nhan Nghiên rũ lông mi nói.
Người đại diện sửng sốt, "Em không phải nói em sẽ không bao giờ nhận chương trình giải trí sao?"
"Gần đây xem xét một chút cảm thấy rất có ý tứ."
Người đại diện an tĩnh nhìn xuống, anh lúc trước vẫn luôn muốn Nhan Nghiên tham gia chương trình giải trí. Lấy một thân bản lĩnh của Nhan Nghiên, tham gia chương trình giải trí nhất định sẽ có thêm một lượng lớn fans, hơn nữa đầu năm nay, giá cả khi tham gia chương trình giải trí còn cao hơn phim điện ảnh không biết bao nhiêu lần. Ngày thường khuyên cô đều không có kết quả, không nghĩ tới lần này Nhan Nghiên lại chủ động nhắc tới, vì thế anh cũng không tức giận chuyện kịch bản nữa.
"Vậy nhận cái chương trình giải trí đi, gần đây chương trình tìm đến chúng ta thật sự không ít."
"Ừm", Nhan Nghiên gật đầu.
Nhan Nghiên trong truyện tinh thông mười hai ngôn ngữ, đàn dương cầm hay violon đều biết, hình như còn biết nhảy ba lê, loại người này cũng chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết, căn bản không có trong hiện thực. Cô tin rằng so với minh tinh trong giới giải trí cô nhất định cũng đủ ưu tú.
Nhận một cái chương trình giải trí, không chỉ có thể hút thêm fans mà còn có thể kéo dài thời gian. Cô gần đầy đều luôn lén học tập diễn xuất, vị giáo viên kia còn nói cô tiếp thu rất tốt. Cô nhớ lần đầu tiên hợp tác với Bách Thần là nửa năm sau, bộ phim kia Bách Thần còn bởi vì cô mà nhận.
Nhớ đến mấy hôm trước Bách Thần nhận được giải thưởng, cô gửi thư chúc mừng cho Bách Thần. Bộ dáng vui sướng của cậu ấy khiến mặt Nhan Nghiên nóng lên.
Bách Thần vì cô mà có thể đóng phim, vậy nếu cô nhận chương trình giải trí thì Bách Thần có thể cũng tới tham gia hay không.
Hẳn là sẽ đi, nói như vậy... Bọn họ có thể sớm gặp mặt rồi.