Diệp Phạm vừa đặt tay ở trên tủ quần áo, nước mắt của cô liền chảy xuống. Động tác của cô thật nhẹ, kéo tủ quần áo ra, sợ quấy nhiễu đến Đô Đô. Cửa tủ quần áo đóng chặt chậm rãi kéo ra, ánh đèn từ khe hở bên trong xuyên vào, vẻn vẹn chiếu sáng nơi hẻo lánh.
Thân thể nho nhỏ của Đô Đô chỉ chiếm cứ một góc tủ quần áo, bé ủy khuất lau nước mắt.
Diệp Phạm đem cửa tủ quần áo hoàn toàn rộng mở, cô cẩn thận từng li từng tí ôm chặt thân thể của Đô Đô, đem bé ôm vào trong иgự¢.
Đô Đô còn đang giận Diệp phạm, cả người bé kéo căng, tay mập mạp nhỏ nắm chặt, thân thể co co lại.
Động tác của Diệp Phạm càng ôn nhu hơn, cô chạm vào cánh tay của Đô Đô xoa từng chút từng chút, để Đô Đô trầm tĩnh lại.
Diệp Phạm hôn một chút lên đầu Đô Đô, đem Đô Đô đặt ở trên đùi của mình. Cô ấm giọng thì thầm cùng Đô Đô nói chuyện: "Mẹ muốn cùng Đô Đô xin lỗi."
Nghe được Diệp Phạm nói chuyện, Đô Đô khẽ nâng đầu lên, xuyên thấu qua khe hở nhìn cô. Lúc này mắt to của bé ướt sũng, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ rừng rực.
"Mẹ không nên giấu diếm Đô Đô chuyện về ba, bởi vì ba trước đó không có xuất hiện, nên mẹ liền không nói với Đô Đô."
"Đô Đô biết sao không, ba của Đô Đô kỳ thật một mực rất thích Đô Đô, trước đó là vì không biết Đô Đô tồn tại, cho nên mới chưa từng xuất hiện."
Diệp Phạm tới gần bên tai Đô Đô, nhẹ nói. thân thể nhỏ của Đô Đô giật giật, thân thể lúc đầu đang thút tha thút thít cũng chầm chậm bình tĩnh lại, bé hướng trong иgự¢ Diệp Phạm chui chui.
Đô Đô học bộ dáng của Diệp Phạm, cũng nhỏ giọng mở miệng, thanh âm của bé mang theo nồng đậm nghẹn ngào.
"Thế nhưng là người ấy không thích Đô Đô a." Đô Đô lung lay đầu.
Diệp Phạm đem thân thể của Đô Đô bế lên: "Đô Đô tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, ba làm sao lại không thích Đô Đô a, mọi người đều rất thích Đô Đô."
Thanh âm của Hạ Hàn nặng nề rơi xuống: "Ta gần đây mới biết được có sự tồn tại của Đô Đô, ta cũng vừa biết ta chính là ba của Đô Đô."
"Cho nên ta mới có thể cùng Đô Đô ước định, muốn nhanh chóng trở thành ba của Đô Đô."
Tay nhỏ của Đô Đô nắm chặt, Diệp Phạm đem nắm đấm của bé mở ra, nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay.
Diệp Phạm nhìn về phía Hạ Hàn đang đứng ở một bên, cho anh một cái liếc mắt, để anh ngồi ở bên người Đô Đô. Hạ Hàn lập tức xem hiểu ý tứ trong đáy mắt của Diệp Phạm.
Hạ Hàn đi về phía trước mấy bước, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn hai người đem Đô Đô ôm ở giữa.
Đô Đô phát giác được Hạ Hàn tới gần, hướng trong иgự¢ Diệp Phạm chui chui.
Diệp Phạm nhẹ nhàng an ủi Đô Đô: "Mẹ hôm nay mới biết, hoá ra Đô Đô muốn một người ba giống như Hạ thúc thúc."
"Hiện tại ba xuất hiện rồi, ba muốn được cùng bồi Đô Đô lớn lên, bồi Đô Đô làm bất luận chuyện gì Đô Đô muốn làm, cũng có thể làm được chuyện mà mẹ không có cách nào làm được."
"Ba có thể mang theo Đô Đô biến thành một nam tử hán đội trời đạp đất."
Mắt Hạ Hàn sâu hơn mấy phần: "Ta cũng giống như mẹ của Đô Đô, đều là người yêu Đô Đô nhất trên thế giới."
Diệp Phạm một mực dẫn dắt Đô Đô, muốn để Đô Đô tiếp nhận Hạ Hàn.
Cho dù đầu của Đô Đô uốn tại trong иgự¢ Diệp Phạm, nhưng Diệp Phạm biết bé vẫn đang lắng nghe.
"Đô Đô không nói lời nào, là muốn mãi mãi cũng không để ý tới ba sao?"
Vừa dứt lời, thân thể của Đô Đô bỗng nhúc nhích, Diệp Phạm lại khuyên: "Đô Đô nhìn ba một chút có được hay không a."
"Ba ba thật sự rất muốn cùng Đô Đô làm lành."
Qua một hồi lâu, Đô Đô mới đem đầu đưa ra ngoài, nhanh chóng liếc qua Hạ Hàn, lại nhanh chóng chuyển đầu, vùi vào cổ Diệp Phạm.
Diệp Phạm kéo tay nhỏ của Đô Đô, hướng Hạ Hàn đưa tới.
Hạ Hàn vươn tay, đem tay nhỏ của Đô Đô nắm vào trong lòng bàn tay, động tác của anh rất cẩn thận, tựa hồ nắm chặt vật trân quý nhất trên thế giới.
"Đô Đô giữ chặt tay của ba ba được không? Ba ba đêm nay sẽ lưu lại bồi Đô Đô, dỗ Đô Đô ngủ, lại bồi Đô Đô tỉnh lại."
Một giây sau, Hạ Hàn phát giác được xúc cảm trên tay, Đô Đô vươn ngón tay mập mạp, cầm một ngón tay của Hạ Hàn.
Đô Đô mặc dù vẫn đưa lưng về phía Hạ Hàn, nhưng lại rất chuẩn xác bắt lấy tay Hạ Hàn, giống như sợ Hạ Hàn đi mất.
Cho dù Đô Đô trong lòng còn đang khó chịu, nhưng là bé tuyệt đối không muốn Hạ Hàn rời đi. Diệp Phạm cúi đầu xuống, ở bên mặt Đô Đô hôn một cái.
"Ba ba ôm Đô Đô có được hay không? Hiện tại dỗ Đô Đô đi ngủ." Diệp Phạm thương lượng với Đô Đô.
Qua vài giây, Đô Đô lắc lắc đầu. Diệp Phạm lại cùng Đô Đô nói: "Vậy mẹ bồi Đô Đô đi ngủ được không?"
Đô Đô cũng không có đáp ứng, đầu cọ xát ở trên cổ Diệp Phạm.
Diệp Phạm: "Vậy mẹ cùng ba cùng dỗ dành Đô Đô, có thể chứ?"
Đô Đô lúc này mới nhẹ gật đầu, đáp ứng đề nghị của Diệp Phạm. Diệp Phạm ôm Đô Đô từ trong tủ quần áo đứng dậy, Đô Đô vẫn như cũ nắm lấy tay Hạ Hàn không buông ra. Bọn họ cũng không trái ý của Đô Đô, thế là duy trì tư thế như vậy hướng phòng tắm đi tới.
"Giúp tôi vắt một chiếc khăn ấm, được không?" Diệp Phạm ôm Đô Đô, không thể bỏ tay ra. Một tay của Hạ Hàn cũng bị Đô Đô lôi kéo.
Hạ Hàn một tay cầm chậu rửa mặt, lấy nước ấm, đem khăn mặt bỏ vào. Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô: "Ba giúp Đô Đô lau mặt có được hay không?" Nghe được thanh âm của Hạ Hàn, Đô Đô chậm rãi buông tay nhỏ.
Hạ Hàn vắt sạch khăn lông, cẩn thận lau sạch nước mắt che kín trên mặt Đô Đô, anh chưa từng làm qua chuyện như vậy, cho nên động tác rất thận trọng. Những điều này đối với Diệp Phạm cùng Hạ Hàn mà nói, đều là việc hoàn toàn mới lạ, nhưng bọn họ sẽ ở cùng một chỗ tiến lên, chiếu cố tốt cho Đô Đô.
Đô Đô ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, rất phối hợp để Hạ Hàn giúp bé rửa mặt, khăn mặt vừa mới lấy ra, bé liền lập tức đem mặt chôn trở về cổ của Diệp Phạm. Diệp Phạm ôm Đô Đô đi tới một bên giường nhỏ, Hạ Hàn ngồi cạnh một bên khác, chủ động kéo tay nhỏ của Đô Đô.
Một cái tay nhỏ khác của Đô Đô nắm chặt Diệp Phạm, ánh mắt của bé khó chịu nhắm chặt lại, cũng không mở ra, nhưng tay lại kéo rất chặt. Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đồng thời mở miệng, nói với Đô Đô một tiếng.
"Ngủ ngon, Đô Đô."
Dựa theo bình thường giữa Diệp Phạm cùng Đô Đô, bọn họ sẽ nói chúc ngủ ngon. Đô Đô nhắm mắt lại, hướng phía Diệp Phạm: "Mẹ, ngủ ngon."
Một lát sau, Đô Đô đem cái đầu nhỏ di chuyển một chút xíu đến phía Hạ Hàn. "Ngủ ngon, hừ hừ." Hai chữ đằng sau Đô Đô là dùng giọng mũi phát ra, bé cố ý xưng hô mơ hồ đối với Hạ Hàn, phát ra hai âm điệu lẩm bẩm.
Lông mi dài của Đô Đô đóng chặt lại, lại hơi khẽ run. Bé rõ ràng còn mang theo điểm tức giận, còn không chịu lập tức gọi Hạ Hàn là ba.
Đáy mắt Hạ Hàn lại hiện lên mỉm cười: "Ngủ ngon, Đô Đô của ba."
Đô Đô vốn đã khóc mệt, tăng thêm Đô Đô đồng thời lôi kéo tay của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, làm cho bé tràn đầy cảm giác an toàn, hô hấp của bé rất nhanh liền trở nên nhẹ nhàng, dần dần ngủ thi*p đi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Đô Đô trong lòng suy nghĩ, ba cùng mẹ mặc dù giấu diếm bé lâu như vậy, nhưng là bé vẫn rất thích bọn họ. Hiện tại bé hẳn là bảo bảo hạnh phúc nhất trên thế giới.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ, ngay cả ánh trăng cũng đều trở nên yên tĩnh trở lại.
Hạ Hàn cùng Đô Đô lưu tại gian phòng của cô ngủ, Diệp Phạm rời phòng. Diệp Phạm sửa sang lại phòng khách một chút, lấy ra một chiếc chăn mới. Thời điểm cô nằm ở trên giường, bóng đêm đã rất sâu.
Màn cửa không có kéo lên, trong đêm đông rét lạnh, ánh trăng lạnh lẽo vắng vẻ chiếu xuống.
Dưới màn đêm sắc lạnh, cả phòng càng thêm lộ ra băng lãnh. Diệp Phạm không có chìm vào giấc ngủ, cô giương mắt lên, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh sáng duy nhất trong màn đêm u ám.
Không biết tại sao, hồi ức đột nhiên bay xa, trước mắt Diệp Phạm hiện lên một vài hình ảnh. Cô lại hồi tưởng lại kiếp trước.
Lúc Diệp Phạm gặp trận biến cô lớn trong đời đến nay, đảo mắt đã qua mười năm.
Thời điểm còn đang học sơ trung, trong nhà Diệp Phạm xảy ra chuyện, ba mẹ đều mất đi. Công ty của Diệp gia bị họ hàng thân thích phân chia. Mấy tháng sau đó, bà ngoại chịu không được tra tấn về tinh thần, bởi vì vậy mà bệnh qua đời.
Chỉ còn lại Diệp Phạm một người.
Cô nhất định phải kiên cường, chỉ có thể một mình đứng lên.
Ở thời điểm sinh mệnh tối tăm nhất, đã từng có một người hảo tâm nặc danh quyên tiền giúp đỡ Diệp Phạm. Dưới sự giúp đỡ của người kia, cô hoàn thành việc học trung học, cũng không hề từ bỏ đàn violon.
Tính tình Diệp Phạm vốn lạnh nhạt, cô cũng không hiểu làm thế nào cùng người khác giao lưu. Trừ không ngừng ở trong thế giới âm nhạc tự mình tiến bộ, những việc khác cô đều không biết. Bởi vì phát sinh quá nhiều chuyện, Diệp Phạm đối với thế giới có phòng bị cực sâu. Người bạn duy nhất của cô là người đã giúp đỡ cô.
Đối với người H đó, Diệp Phạm chỉ biết một địa chỉ email của anh. Diệp Phạm sẽ đem tình hình gần nhất của mình thông qua email gửi cho anh. H tựa hồ bề bộn nhiều việc, anh luôn luôn trả lời rất ngắn gọn.
Nhưng thời điểm Diệp Phạm thống khổ nhất cô độc nhất, H sẽ trả lời bằng một đoạn thư dài. Lúc Diệp Phạm mê mang, cô chỉ biết hỏi H, mà H sẽ nói cho cô nên làm như thế nào. Bởi vì có H tồn tại, đối với Diệp Phạm mà nói, những thời gian rất gian nan kia, cũng không có khó khăn vượt qua như vậy nữa.
Có thể nói, ở trong thế giới cũ, đáy lòng băng lãnh của Diệp Phạm chỉ có một nơi mềm mại hẻo lánh duy nhất, để lại cho H.
Hai năm trước, Diệp Phạm đột nhiên mất đi tin tức của H, anh không còn phản hồi bất kỳ email gì, giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Diệp Phạm chỉ có một địa chỉ email, không thể liên lạc với anh.
Diệp Phạm không có bạn bè, không có người thân, thế giới của cô lại lần nữa đóng kín lại, chỉ có âm nhạc. Thẳng đến khi cô gặp Đô Đô.
Đô Đô ỷ lại cùng tới gần cô, một lần nữa mở ra tâm của Diệp Phạm. Thời điểm vừa tới thế giới này, Diệp Phạm trải qua rất gian nan. Cô đứng trước chính là vấn đề khó mà nguyên chủ lưu lại. Tiền tiết kiệm cơ bản là không có trong thẻ ngân hàng, miễn cưỡng có thể sinh hoạt ấm no, nhưng không trả nổi tiền thuê phòng... Còn có một đứa bé gào khóc đòi ăn, cái nhà này nhất định phải dựa vào Diệp Phạm.
Diệp Phạm là đã ký hợp đồng làm diễn viên thế thân, bất kể là treo dây trên không trung, hay là cảnh tiến vào biển lửa, cô đều cần thay thế người khác làm. Cô không sợ khổ, cho tới bây giờ đều không sợ. Cô chỉ biết mình muốn đem hết toàn lực nuôi lớn đứa bé này.
Cho dù tiếp tục làm diễn viên quần chúng, Diệp Phạm cũng muốn kiếm được một phân tiền, nuôi lớn Đô Đô của cô. Về sau bởi vì phong ba thế thân mà đỏ lên ngược lại lại ngoài ý muốn. Nhưng mà như vậy, cô liền có thể cung cấp cho Đô Đô một cuộc sống tốt hơn.
Diệp Phạm không hiểu gì về đạo lí đối nhân xử thế, cũng không có bạn bè, trừ cố gắng, những cái khác tựa hồ cũng không biết. Cô liều mạng làm việc, chiếu cố Đô Đô, nghiêm túc làm bạn với Bảo Bảo của cô, nhưng là một chút ngoài ý muốn, lại vượt ra khỏi phạm vi xử lý của cô.
Những việc phát sinh gần đây, cô cũng không biết nên xử lý như thế nào. Trời lộ ra ánh sáng nhạt, màn trời u ám dần sáng lên. Trong đầu Diệp Phạm bỗng nhiên lóe lên người đã từng chiếu sáng sinh mệnh của cô.
Nếu như H ở đây, có lẽ có thể nói cho cô biết cô nên làm thế nào. Nhưng bây giờ đã khác biệt, Diệp Phạm là một người mẹ. Cô chỉ biết, ý nghĩ của Đô Đô là quan trọng nhất.
Đô Đô có thể hay không tiếp nhận Hạ Hàn, tương lai sẽ phát triển như thế nào. Hết thảy đều để thuận theo tự nhiên đi.
Trời dần sáng, Diệp Phạm lăn lộn suy nghĩ mới dần dần bình tĩnh trở lại. Cô thức trắng đêm chưa hề ngủ, đến sáng sớm hơn bảy giờ, liền mở cửa phòng, đi ra ngoài. Lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra, Hạ Hàn đi tới, hai người nhìn nhau một giây, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hạ Hàn tựa hồ cũng một đêm không ngủ, bọn họ rất ăn ý im lặng. Đô Đô khóc mệt, bé bây giờ còn chưa có tỉnh, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn cũng không muốn quấy rầy đến Đô Đô. Diệp Phạm cất bước, Hạ Hàn đi theo, hai người tiến vào thư phòng, đóng cửa lại.
Bọn họ trầm mặc vài giây, Diệp Phạm mở miệng trước: "Đô Đô ngủ có ngon không?"
Hạ Hàn gật đầu: "Con ngủ rất ngon."
Không khí lại ngưng lại trong chốc lát, một lát sau, bọn họ đồng thời mở miệng: "Chúng ta..." Hai người lại ăn ý mười phần nói: "Anh/Em nói trước đi."
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn lại sửng sốt một chút, bọn họ bốn mắt chạm nhau.
"Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nói một chút, nên xử lý như thế nào quan hệ giữa chúng ta." Diệp Phạm nhìn thẳng vào trong mắt Hạ Hàn. Ánh mắt của cô trong trẻo, con mắt phân minh sạch sẽ như nước.
Hạ Hàn đạm mạc lên tiếng: "Ân."
Ý nghĩ của bọn họ không hẹn mà gặp, Hạ Hàn cũng suy tư cả đêm. Anh nghĩ trước tiên nghe một chút, Diệp Phạm có ý nghĩ như thế nào.
Diệp Phạm mấp máy môi, mở miệng: "Tôi là mẹ của Đô Đô, anh là ba của Đô Đô." Thái độ của cô rất chân thành: "Chúng ta cần chịu trách nhiệm chiếu cố Đô Đô cho tốt."
"Nếu như Đô Đô đã biết chân tướng." Diệp Phạm nói, "Như vậy, từ hôm nay trở đi, chúng ta ở cùng một chỗ nuôi dưỡng Đô Đô, đồng thời ở trước mặt công chúng, bảo hộ Đô Đô."
Hạ Hàn trầm giọng nói: "Anh hiểu."
Mỗi một câu Diệp Phạm nói đều giống suy nghĩ trong lòng của anh. Còn có, bọn họ đều rõ ràng một sự kiện, nếu như Đô Đô bị bại lộ trước mặt công chúng, điều này đối với đứa bé mà nói, sẽ là tổn thương cực lớn.
"Tôi sẽ giúp anh điều hòa quan hệ giữa anh cùng Đô Đô." Diệp Phạm nói, "Bé sẽ từ từ tiếp nhận sự tồn tại của anh."
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, tròng mắt anh đen nhánh, ánh mắt cực sâu. Anh biết câu nói này hàm nghĩa là, Diệp Phạm cũng sẽ thử tiếp nhận anh, để anh dần dần dung nhập vào gia đình này.
"Bởi vì chúng ta là cha mẹ của Đô Đô." Diệp Phạm trầm mặc một hồi, lại mở miệng nói, " Tôi cảm thấy có một việc, nhất định tôi phải nói cho anh."
Hạ Hàn đối với tâm tư của cô, hai người cũng đã hết sức rõ ràng. Diệp Phạm hít sâu một hơi, thẳng thắn nói cho Hạ Hàn biết: "Tôi thực ra có thích một người."
H ở trong sinh mệnh của Diệp Phạm đóng vai rất quan trọng, kỳ thực, cô càng cảm kích cùng sùng bái nhiều hơn là thích. Cho tới bây giờ cô đều chưa từng gặp qua H, chỉ là thông qua email liên hệ với anh ấy. Thông qua câu trả lời ngắn gọn của anh, cô thậm chí còn không hiểu rõ anh ấy đến cùng là ai.
Mặc dù như thế, cô vẫn là không thể trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận một người khác. Cho nên trải qua một buổi tối suy tư, Diệp Phạm quyết định. Nếu như Hạ Hàn là cha của Đô Đô, anh có quyền lợi biết chuyện này.
Lời vừa nói ra, đáy mắt Hạ Hàn trầm xuống. Anh không có mở miệng. Vì để tăng cường độ tin cậy của chuyện này, Diệp Phạm không có giữ lại gì, cũng không có giấu diếm. Giọng cô thanh lãnh: "Tôi biết anh ấy đã mười năm."
Trong mười năm, Diệp Phạm vốn là muốn đợi đến khi cô trở thành ưu tú người hơn, sau đó sẽ cùng H đưa ra yêu cầu gặp mặt, nhưng bởi vì hai năm trước cùng H mất đi liên hệ về sau, cũng không có cơ hội đó nữa.
Hạ Hàn run lên nửa giây, rất nhanh kịp phản ứng. Sắc mặt anh ngưng lại, trầm mặc phun ra hai chữ: "Thật sao?"
Anh nhận biết Diệp Phạm cũng đã mười năm.
Từ lúc nhân sinh của Diệp Phạm phát sinh biến đổi lớn bắt đầu, cô ương ngạnh hướng một phương hướng khác mà đi. Trong thời kỳ hắc ám nhất, anh hướng cô đưa ra giúp đỡ.
Diệp Phạm đối diện với đôi mắt của Hạ Hàn, con mắt của cô trong trẻo. Ngữ khí của cô rất chân thành, bày tỏ một sự thật: "Người này với tôi mà nói, rất trọng yếu."
Hạ Hàn đột nhiên cong môi, bất động thanh sắc cong lên một nụ cười. Ánh mắt anh dần dần sâu, ý vị thâm trường nhìn Diệp Phạm một chút. Môi mỏng của Hạ Hàn khẽ mở, bên trong thanh âm cực thấp mang theo một tia kinh hỉ không dễ dàng phát giác.
"Như vậy à."
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Ân, là Diệp Phạm tỏ tình trước.