Lời của Hạ Hàn rất khẽ, nhưng phân lượng lại cực nặng.
Trong lòng Diệp Phạm bỗng dưng giật mình, cô biết, Hạ Hàn đây là đang cùng với cô cam đoan, một cái tương lai.
Cô rất nhanh liền che dấu nỗi lòng, để cho mình bình tĩnh trở lại.
Giọng điệu Diệp Phạm rất bình tĩnh: "Nếu như anh đã quyết định, như vậy tôi sẽ không can thiệp nữa."
Hạ Hàn giống như luôn chờ đợi câu trả lời này của Diệp Phạm, giờ đây thân thể buông lỏng. Anh trầm thấp mở miệng: "Cám ơn em có thể thấu hiểu."
Diệp Phạm mím môi, lại nói: "Đô Đô có phản ứng thế nào, anh cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Hạ Hàn không chút do dự: "Được."
Bọn họ giống như đạt thành một sự ăn ý, muốn đem bí mật này nói cho đứa bé của hai người. Diệp Phạm do dự vài giây, bỗng nhiên nói: "Còn có, tôi chỉ là đem anh trở thành ba của Đô Đô..."
Cô muốn nói cho Hạ Hàn chính là, mình và anh hiện tại cũng không có tình cảm, bọn họ trước mắt phải làm cho tốt trách nhiệm của cha mẹ đối với Đô Đô, hết thảy đều là vì Đô Đô mà cân nhắc.
Nhưng là hôn nhân, cô còn không có nghĩ qua chuyện này.
Diệp Phạm cũng không phải là ở một gia đình hoàn chỉnh lớn lên, cô không biết nên xử lý chuyện trước mắt như thế nào, tất cả chuyện cùng Đô Đô có liên quan cô đều đang tìm tòi. Nếu như Hạ Hàn đưa ra phương pháp này đối với Đô Đô tốt hơn, cô sẽ thử thay đổi.
Hạ Hàn đánh gãy lời của Diệp Phạm, anh thẳng thắn nói: "Anh biết. Hiện tại, anh chỉ muốn làm một người cha danh chính ngôn thuận của Đô Đô." Hạ Hàn nói, "Những chuyện khác, anh sẽ không cưỡng cầu em."
Quan hệ cùng với Diệp Phạm, Hạ Hàn cũng không vội vã.
Việc hàng đầu trước mắt là để Đô Đô tiếp nhận anh, chỉ cần Đô Đô nguyện ý, còn lại, hai cha con sẽ ở cùng một chỗ giải quyết.
Ánh mắt của Hạ Hàn lóe lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Trước khi em đồng ý cùng anh kết giao, chúng ta có thể cùng nhau nuôi dưỡng Đô Đô."
Cùng nuôi dưỡng Đô Đô? Hạ Hàn có lẽ đã không tự chủ được đem mình trở thành một phần tử của gia đình này.
Diệp Phạm vô thức phát giác được câu nói này có chút không đúng, cô hơi híp mắt, nghiêng đầu sang nhìn Hạ Hàn.
Giờ phút này, Diệp Phạm vừa lúc đối diện với con mắt của Hạ Hàn, ánh mắt của anh cực kỳ chuyên chú, giống như lời mới vừa nói mỗi một chữ đều là thật lòng.
Diệp Phạm đột nhiên ngơ ngác, cô cùng Hạ Hàn đối mặt, chỉ có thể trông thấy con ngươi kiên định rõ ràng của anh.
Trong lúc nhất thời, cô lại mất khả năng ngôn ngữ.
Thấy Diệp Phạm không có phản bác, khóe môi Hạ Hàn khẽ cong, đáy mắt hiện lên ý cười.
Diệp Phạm tỉnh táo lại, không nhìn Hạ Hàn nữa, cũng không nói thêm. Bầu không khí trong xe tựa hồ không đông cứng lại như lúc trước nữa.
Hạ Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: "Buổi chiều anh còn phải chạy trở về quay phim."
Diệp Phạm sửng sốt: "Anh từ Ảnh Thị Thành tới đây?"
Ảnh Thị Thành cách sân bãi quay chụp này có gần một tiếng lái xe, Hạ Hàn từ địa phương xa như vậy tới, chỉ vì muốn nói với cô vài phút.
Hạ Hàn nhàn nhạt lên tiếng: "Ân."
Phản ứng của anh rất bình thường, nhìn qua giống như bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng cô cùng đứa bé.
"Rất nhiều chuyện, gọi điện thoại nói chuyện sẽ không rõ ràng." Hạ Hàn hời hợt giải thích nguyên nhân, "Anh muốn cùng em gặp mặt nói rõ."
Lời của anh dù nhạt, nhưng hành vi lại nói rõ anh rất để ý. Hạ Hàn mở miệng, cường điệu nói: "Đặc biệt là em cùng Đô Đô, với anh mà nói, đều là trọng yếu nhất."
Diệp Phạm rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn xem vạt áo khoác, không nói gì.
Hạ Hàn gọi một cú điện thoại cho Đới Cận Sơn, nói vài câu liền cúp.
Diệp Phạm ngồi ở bên cạnh, trông thấy Hạ Hàn hướng cô nhìn qua. Hạ Hàn không nhanh không chậm nghiêng người một chút: "Đới Cận Sơn nói phụ cận không có cẩu tử, nơi này rất an toàn, em yên tâm."
Một giây sau, Hạ Hàn nhàn nhạt nhìn lướt qua Diệp Phạm một chút, thanh âm cực thấp: "Anh phải đi tồi."
Diệp Phạm gật đầu: "Được."
Hạ Hàn mở cửa xe rời đi, trong xe trống rỗng, chỉ để lại tiếng gió yên tĩnh. Diệp Phạm ngồi ở chỗ đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, người đại diện cùng trợ lý tiến đến, ô tô khởi động.
Đới Cận Sơn từ trong kính chiếu hậu giữa nhìn Diệp Phạm một chút, anh ta cái gì đều không hỏi. Mặc dù như thế, từ biểu lộ vừa rồi của Hạ Hàn đến xem, việc giữa hai người họ đại khái đã được giải quyết.
Hai người này rất thân cận, bọn họ lại là nhân vật công chúng, về sau muốn nhiều lần gặp mặt, cũng cần anh ta cùng Quan Duệ đến xử lý vấn đề.
Ô tô rất nhanh chóng rời công ty Dior, hướng phía phòng làm việc thiết kế mà đi.
Buổi tối hôm nay, Dior có một tiệc tối tư nhân, mời đông đảo các khách hàng cao cấp, còn có những người phát ngôn trọng yếu. Bọn họ gửi cho Diệp Phạm thư mời, đã nói lên về sau muốn hợp tác giao lưu càng sâu hơn.
Đây là một cơ hội tốt vô cùng, tuyệt đối không thể bỏ qua. Cho dù sáng mai Diệp Phạm muốn trở về tham gia tiết mục, tiệc tối nay nhất định phải có mặt.
Đoàn đội đã thay Diệp Phạm chuẩn bị xong lễ phục, phối hợp trang dung cũng rất khiêm tốn, đây là tiệc tối tư nhân, không cần quá long trọng, đoạt danh tiếng của khách mời khác.
Lúc chạng vạng tối, trước một toà biệt thự to như vậy đã đậu đầy ô tô, đều là Dior mời tới các khách hàng trọng yếu.
Diệp Phạm đi vào biệt thự, dưới sự hướng dẫn của phục vụ tìm tới chỗ ngồi của chính mình.
Ngày hôm nay tiệc tối được tổ chức ở đại sảnh của biệt thự, nhìn như thiết kế gọn gàng đơn giản, nhưng có thể nhìn ra sự xa hoa. Loại cảm giác tinh xảo này thể hiện mỗi một chỗ một góc của nơi này.
Diệp Phạm ban đêm còn muốn về nhà gặp Đô Đô, sáng mai muốn đi ghi hình « Kế hoạch Cự Tinh», cô không uống rượu.
Trước mặt đặt một cốc rượu punch* độ cồn không cao, tay của cô nghiêng nghiêng chạm lên một bên mặt, hững hờ nhìn về phía trước.
Diệp Phạm không nghĩ tới, tiệc tối ngày hôm nay, lại gặp được một người.
(*Rượu Punch: một loại cocktail, có cồn và không cồn, thường bao gồm trái cây và nước ép trái cây. Thức uống này được truyền từ Ấn Độ sang Anh vào đầu thế kỷ XVII, từ đó lan rộng ra. Nguồn: dịch từ Wikipedia tiếng anh)
...
Chạng vạng tối.
Ánh sáng mặt trời đã ảm đạm, sắc trời lờ mờ dần dần bị bóng đêm bao phủ xuống, đêm tối tới gần.
Giản Lan ngồi trong phòng, bà đang trang điểm, chuẩn bị cho tiệc tối đêm nay của Dior. Bà là khách hàng cao cấp của Dior, định rất nhiều quần áo cao cấp của nhãn hiệu này, bởi vậy, lần này tiệc rượu tư nhân của Dior cũng mời bà.
Cho dù là trong nhà, trong phòng cũng chỉ có một người, Giản Lan vẫn như cũ ngồi thẳng tắp, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
Dáng vẻ rất tốt, ưu nhã đến cực điểm.
Giản Lan bảo dưỡng ngũ quan rất tốt, hiện tại qua nhiều năm như vậy, Giản Lan đã không còn trẻ nữa, nhưng năm tháng ở trên mặt của bà cũng cơ hồ không để lại dấu vết gì.
Thời gian lặng yên trôi đi, cuối cùng chỉ còn lắng đọng lại thành mỹ lệ đặc biệt.
Giản Lan mặc lễ phục, trang điểm hoàn thành, bà chậm rãi cầm lấy một đôi khuyên tai. Bà giơ tay lên, khuyên tai chuyển đến bên tai, bà đem khuyên tai đeo lên. Khuyên tai trắng noãn, tính chất cao cấp, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ. Lúc này, ở cửa truyền đến thanh âm của quản gia: "Phu nhân, người đã chuẩn bị xong chưa? Lái xe đang ở dưới lầu đợi người."
Giản Lan cuối cùng nhìn thoáng qua tấm gương, bà nhẹ khẽ vuốt tóc, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Được rồi."
Ngoài cửa khôi phục yên tĩnh. Giản Lan đứng lên, bà cầm lấy một chiếc áo choàng dài, khoác ở trên thân. Bà mở cửa, đi ra ngoài. Đi xuống cầu thang, Giản Lan đi ra khỏi đại trạch.
Bên ngoài sắc trời càng thêm đen, gió lạnh mùa đông ban đêm lạnh thấu xương, lãnh ý thổi tới. Giản Lan ngồi lên xe, xe ở trên đường đi tới biệt thự. Cửa biệt thự đã có đầy xe đang đỗ, làm cho đêm đen như mực này tăng thêm một chút huyên náo.
Giản Lan đi vào biệt thự, trong biệt thự ánh đèn sáng tỏ, phảng phất giống như ban ngày. Đây là Dior tổ chức tiệc rượu tư nhân, các tân khách tự nhiên đều có thân phận. Giới thượng lưu nổi danh, cũng có minh tinh, bọn họ đều mặc lễ phục cao cấp, cùng nhau trò chuyện.
Giản Lan tính tình lạnh nhạt, bà kỳ thực cũng không thích xã giao. Nhưng bởi vì gia đình cùng công việc cần có chút quan hệ, bà nhất định phải học được điểm này, dần dần, bà đã quen thuộc với những trường hợp như thế này.
Có mấy phu nhân quen biết tiến lại đây, cùng Giản Lan nói chuyện, Giản Lan mang ý cười vừa vặn, cùng họ trò chuyện. Giản Lan đang định nói chuyện, lúc này, ánh mắt của bà rơi ở phía trước trên người một người.
Ánh mắt của Giản Lan dừng lại. Một người đứng cách đó không xa, lưng của cô ấy quay về phía bà, chỉ lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng. Nhưng cảm giác không khỏi quen thuộc kia lại lần nữa ập tới.
Giản Lan thẳng tắp nhìn qua người kia. Lúc này, người kia có chút nghiêng người sang, một bên mặt rõ ràng lọt vào trong mắt Giản Lan. Ngũ quan của cô ấy xinh đẹp, khí chất thanh lãnh.
Diệp Phạm.
Giản Lan chớp mắt. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Phạm, trong lòng bà lại có loại cảm giác khác thường không nói được lên lời. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phạm, hoặc là thời điểm ở trên TV nhìn thấy Diệp Phạm, loại cảm giác này từ đầu đến cuối đều tồn tại.
Người bên cạnh còn đang cùng Giản Lan nói chuyện, sắc mặt của Giản Lan không biến, ánh mắt liếc qua nhưng vẫn vô tình hoặc cố ý nhìn về hướng Diệp Phạm.
Cùng những người khác nói chuyện xong, Giản Lan tiếp tục nhìn chăm chú Diệp Phạm. Một lát sau, Giản Lan chú ý tới bên người Diệp Phạm không có ai, lúc này bà mới cất bước, hướng Diệp Phạm đi đến.
Diệp Phạm cầm chén rượu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên trên chén rượu. Rõ ràng chỉ là động tác thật đơn giản, nhưng Diệp Phạm làm, lại phá lệ ưu nhã, khiến cho người khác sinh lòng hảo cảm.
Giản Lan đi đến cạnh Diệp Phạm, ngừng bước chân. Diệp Phạm phát giác được bên cạnh có người, cô nhìn qua, nao nao.
Là bà ấy.
Giản Lan mở miệng trước: "Cô chính là Diệp Phạm." Trên mặt của bà mang theo nụ cười thản nhiên: "Chúng ta trước đó có gặp qua một lần."
Ngày đó bà đi tìm Đường Cẩm, ngoài ý muốn bị trật chân, kết quả ᴆụng phải Diệp Phạm. Lần kia là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt.
Diệp Phạm lễ phép chào hỏi: "Xin chào, Đường phu nhân." Thái độ xa cách lại không thất lễ.
Giản Lan cười: "Ngày đó cám ơn cô."
Diệp Phạm lắc đầu, cô lo lắng hỏi một câu: "Chân của người đã lành chưa?"
Diệp Phạm nhìn qua Giản Lan, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp. Đây là mẹ ruột của cô, mà Giản Lan lại không biết chuyện này. Bọn họ là người thân, lúc này lại giống như người xa lạ.
Trong lòng Giản Lan ấm áp: "Đã không sao rồi." Bà nghĩ tới một chuyện, nói: "Ta đã xem qua « Kế hoạch Cự Tinh », cô cùng Đường Cẩm đều tham gia."
Diệp Phạm cũng không biết, Giản Lan chưa từng nhìn tiết mục cùng Đường Cẩm có quan hệ, bởi vì cô, Giản Lan lần đầu tiên nhấn mở cái tiết mục này. Một giây sau, Giản Lan còn nói thêm: "Bên trong nhiều người như vậy, biểu hiện của cô là ưu tú nhất."
Diệp Phạm ngơ ngẩn, Giản Lan vì sao lại nói như vậy. Giản Lan nhìn qua Diệp Phạm, ánh mắt lướt qua cặp mắt tương tự như đôi mắt của bà kia, bà thần xui quỷ khiến hỏi một câu.
"Cô có thể cùng ta nói một chút, cô lúc nào thì bắt đầu học đàn violon không?"
Diệp Phạm sửng sốt, nhưng cô vẫn mở miệng: "Tôi rất thích âm nhạc, từ lúc nhỏ..." Thanh âm Diệp Phạm nhẹ nhàng vang lên, rơi vào trong tai của Giản Lan.
Giản Lan nói không nên lời vì cái gì, Diệp Phạm cùng bà kỳ thật chỉ mới gặp qua hai lần, nhưng bà lại thực sự muốn biết tất cả việc cùng Diệp Phạm có quan hệ, loại cảm giác từng chút thấu hiểu Diệp Phạm như thế này, bà rất thích.
Mỗi lần nói chuyện với Diệp Phạm, bà đều không tự giác mang theo ý cười. Giống như trong nội tâm bà có một nơi thiếu thốn hẻo lánh, đều được chậm rãi lấp đầy. Giản Lan hỏi Diệp Phạm một vài vấn đề, Diệp Phạm đều kiên nhẫn nghiêm túc trả lời.
Giản Lan nhìn chăm chú Diệp Phạm, nhất cử nhất động của Diệp Phạm mười phần ưu nhã, khí chất cực kỳ xuất chúng, nhìn ra được, cô được giáo dưỡng rất tốt.
Giản Lan bỗng nhiên có một cái ý niệm trong đầu.
Bà có chút hiếu kỳ, bà muốn biết, cha mẹ của Diệp Phạm là người như thế nào, có thể bồi dưỡng được cô con gái như Diệp Phạm. Ý nghĩ này thoáng một cái đã qua, vẻn vẹn chỉ để lại dấu vết mờ mờ.
Nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Giản Lan cảm thấy có chút chát, trong lòng hốt hoảng. Phảng phất như có sự tình gì ngoài ý liệu phát sinh, mà bà cũng không biết rõ tình hình.
Giản Lan dằn xuống cảm xúc. Thời gian không còn sớm, Giản Lan còn có việc, bà cười nói: "Hai chúng ta rất có duyên."
Đêm nay cuộc nói chuyện này, là chuyện bà cao hứng nhất.
Diệp Phạm nhàn nhạt cười.
Giản Lan: "Chúng ta về sau có thời gian lại gặp."
Diệp Phạm: "Hẹn gặp lại, Đường phu nhân."
Giản Lan quay người rời đi, Diệp Phạm nhìn chăm chú lên bóng lưng của Giản Lan. Một lát sau, Diệp Phạm cũng đi.
Diệp Phạm cũng muộn mới rời đi, cô ngồi lên xe bảo mẫu của công ty, trở về nhà.
Dưới ánh trăng ௱ôЛƓ lung, mùa đông gió đêm phảng phất thổi qua phố dài, bởi vì đến buổi tối, không có ánh nắng, nhiệt độ hạ xuống thấp, ngay cả hô hấp đều lập tức hóa thành làn khói trắng.
Xe dừng lại, Diệp Phạm chuẩn bị xuống xe, cô hướng lái xe nói tiếng cám ơn: "Ngày hôm nay làm phiền anh rồi, thời tiết lạnh, anh cũng về nhà sớm đi."
Diệp Phạm mở cửa xe xuống xe, xe chậm rãi chạy đi xa.
Diệp Phạm vừa muốn đi vào cao ốc, tầm mắt của cô đột nhiên rơi vào một chiếc xe cách đó không xa. Chiếc xe này Diệp Phạm đã từng thấy qua.
Hạ Hàn vì muốn gặp Đô Đô, đặc biệt đổi xe mới, anh không muốn bị cẩu tử chụp tới hành động của anh.
Lòng Diệp Phạm trầm xuống, hóa ra Hạ Hàn đã tới, rõ ràng chuyện kế tiếp xảy ra chắc chắn sẽ làm cho cô khẩn trương vạn phần. Diệp Phạm cố gắng ổn định tâm thần, đi vào thang máy. Diệp Phạm mở cửa tiến vào nhà, trước cửa có một đôi giày kiểu nam. Cô cấp tốc quét mắt một vòng phòng khách, trong phòng khách không có ai.
Lúc này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở, Hạ Hàn ôm Đô Đô đi ra. Hạ Hàn đối diện với con mắt của Diệp Phạm, mắt của anh chớp chớp: "Em đã trở về." Giọng điệu của Hạ Hàn rất bình tĩnh, giống như chỉ là một câu chào hỏi bình thường.
Nhưng Diệp Phạm lại nghe được sự khẩn trương trong giọng Hạ Hàn, giọng anh có chút căng thẳng, có thể thấy được đối với chuyện kế tiếp anh cũng không có yên lòng. Diệp Phạm không muốn để cho Đô Đô nhìn ra sự khẩn trương của mình, cũng ổn định thanh âm: "Lý mẹ đâu?" Vừa rồi động tĩnh vang dội như thế, Lý mẹ một mực không có xuất hiện.
Hạ Hàn đã ôm Đô Đô đi tới: "Cháu của Lý mẹ ở nhà một mình, cho nên anh bảo bà đêm nay hãy về nhà."
Diệp Phạm nghe được Lý mẹ không ở đây, thở dài một hơi. Đêm nay Hạ Hàn và cô sẽ cùng Đô Đô nói chuyện thẳng thắn, nếu Lý mẹ ở đây, cô không biết nên làm sao để che giấu. Lúc này bầu không khí có chút yên lặng, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đồng loạt trầm mặc, đến thời khắc mấu chốt này, bọn họ không biết tìm chủ đề gì dỗ cho Đô Đô buông lỏng.
Đô Đô uốn tại trong иgự¢ Hạ Hàn, bé chỉ chỉ quần áo của Diệp Phạm. "Mẹ, người làm sao không ϲởí áօ khoác ra?" Thanh âm Đô Đô hơi nghi hoặc một chút.
Diệp Phạm lúc này mới phát giác được hơi nóng, lòng của cô một mực đang căng lên, căn bản quên đem áo khoác cởi ra, cô kéo khóa kéo, đem áo khoác treo ở một bên. Diệp Phạm hướng phía Đô Đô đi tới, Hạ Hàn đem Đô Đô thả trên mặt đất.
Đô Đô một tay dắt tay Hạ Hàn, một cái tay kéo Diệp Phạm qua, tay nhỏ mập mạp đem ba người vòng lại với nhau, Đô Đô vui vẻ lôi kéo tay của hai người hướng ghế sô pha đi đến. Hạ Hàn trước hết tỉnh táo lại, anh đầu tiên là nhìn thoáng qua Diệp Phạm, lập tức gọi tên Đô Đô một tiếng.
"Đô Đô."
Thanh âm của anh nặng nề rơi xuống, Diệp Phạm biết chuyện anh phải nói tiếp tới, trong lòng bàn tay lập tức toát mồ hôi, cô trầm mặc nắm chặt tay. Đô Đô không có chút nào phát hiện ngửa đầu nhìn Hạ Hàn: "Thúc thúc, người phải bồi Đô Đô chơi. Đợi chút nữa thúc thúc liền phải rời khỏi nhà Đô Đô rồi."
Bởi vì mỗi lần đến thời gian, Diệp Phạm đều để Hạ Hàn về nhà, sẽ không để cho anh lưu lại quá lâu. Đô Đô sợ Hạ Hàn lập tức sẽ phải về nhà, muốn cùng anh ở chung nhiều một chút.
Hạ Hàn ngưng lại, mềm lòng mấy phần, anh sờ lên đầu Đô Đô: "Đô Đô không phải nói muốn một người ba sao?"
Đô Đô chớp chớp con mắt, bé nhanh chóng nhìn lén Diệp Phạm một chút, tranh thủ thời gian che miệng của Hạ Hàn.
"Thúc thúc, người không phải bảo Đô Đô đừng nói cho mẹ biết sao?"
Trước đó, bé cùng thúc thúc cam đoan, thúc thúc nói muốn làm ba của bé, nhưng trước hết không nên đem chuyện này nói cho mẹ biết, làm sao hiện tại thúc thúc lại nói ra trước rồi.
Hạ Hàn nhẹ nhàng kéo xuống tay nhỏ của Đô Đô: "Không sao, mẹ có thể nghe được." Hạ Hàn tiếp tục mở miệng, giọng anh nặng nề: "Đô Đô không phải còn hi vọng có một người cha ruột sao?"
Đô Đô hoang mang chớp chớp mắt, bé giang tay ra, tựa hồ đã sớm tiếp nhận sự thật này, nãi âm nhỏ của bé nhấn mạnh.
"Thế nhưng là Đô Đô không có ba a. Mẹ nói cho Đô Đô biết ba đi chỗ rất xa, sẽ không trở về."
Trái tim của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đồng thời co lại, bọn họ biết sự thật tiếp tới đây nhất định sẽ làm cho Đô Đô khó mà tiếp nhận. Bọn họ phải làm sao hướng Đô Đô tuổi nhỏ như vậy giải thích, một người sẽ không trở về lại đột nhiên xuất hiện.
Khóe miệng của Hạ Hàn mím thành thẳng tắp, mắt sắc sâu hơn, câu nói này tựa hồ có sức nặng ngàn cân, anh vẫn như cũ nói rõ từng câu từng chữ.
"Đô Đô, ta muốn nói cho con biết, ta chính là cha ruột của con."
Lúc Hạ Hàn nói ra câu nói này, Diệp Phạm cùng Hạ Hàn đều không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, khí lực toàn thân của bọn họ giống như đều bị rút hết đi.
Sự thật bị che đậy đã lâu rốt cục đã bị nói ra.
Đô Đô mở to một đôi con mắt tròn vo, bé giống như không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Lúc căng thẳng, bé liền không nhịn được cắn ngón tay mập mạp của mình. Đô Đô nghiêng đầu một chút, trong mắt đầy là thuần túy trong trẻo, thanh âm nãi thanh nãi khí vang lên trong phòng khách.
"Thúc thúc, người là đang dỗ Đô Đô sao?"
Đô Đô căn bản không có tin tưởng lời Hạ Hàn nói, bé chỉ cho là Hạ Hàn muốn chiều theo ý nghĩ của bé, cho nên mới cố ý nói ra lời như vậy. Yết hầu của Hạ Hàn căng lên, thanh âm mang theo một tia khàn khàn.
"Đô Đô, ta không có lừa con, ta không phải ngươi Hạ thúc thúc, ta là cha ruột của con." Hạ Hàn lặp lại một lần nữa, bởi vì anh chỉ có thể để Đô Đô tiếp nhận sự thật này, tất cả cũng không phải là nói dối.
Đô Đô ngây ngốc, hốc mắt của bé đột nhiên đỏ lên, trong con mắt tròn tròn đầu tiên là rơi xuống một giọt nước mắt, ngay sau đó nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn nổi, lạch cạch rơi không ngừng. Càng ngày càng nhiều nước mắt đọng ở trên cằm Đô Đô, từng giọt rơi xuống bên trên áo len in hình hoạt hình của bé.
Diệp Phạm bị nước mắt của Đô Đô làm cho đau lòng, cô ngồi vào bên cạnh Đô Đô, nhẹ nhàng vỗ lưng của bé, muốn trấn an tâm tình của bé. Đô Đô thút tha thút thít nhìn xem Hạ Hàn: "Thúc thúc, người có phải hay không tuyệt đối không thích Đô Đô?"
Thanh âm Hạ Hàn khàn khàn: "Ta rất thích Đô Đô..."
"Vậy người vì cái gì đều không xuất hiện? Vì cái gì không cùng mẹ và Đô Đô ở cùng một chỗ? Tại sao muốn Đô Đô gọi người là thúc thúc?"
Đô Đô khóc đến kịch liệt, thanh âm đứt quãng, từng câu từng câu nhỏ giọng lên án, rất ủy khuất. Đô Đô ngửa đầu nhìn Diệp Phạm: "Mẹ, người biết thúc thúc là ba của Đô Đô sao?"
Con mắt của Diệp Phạm đỏ lên, cô không có phủ nhận, mà là nhẹ gật đầu: "Mẹ đã biết rồi."
Đô Đô mở hai mắt thật to, bé cảm thấy bị phản bội, mẹ cùng thúc thúc mà bé yêu nhất đều lừa bé. Đô Đô từ trên ghế salon nhảy xuống dưới, lập tức hướng trong phòng chạy tới.
Đô Đô trước đó cùng Hạ Hàn đề cập qua, bé muốn một người ba, nhưng bé lại không có cách nào lập tức tiếp nhận sự thật này. Trước đó bé cảm thấy cuộc sống cùng mẹ và bé hai người liền đã rất tốt rồi. Nhưng Đô Đô chưa từng có chờ mong người ba chưa từng tồn tại trong thế giới của bọn họ kia.
Hiện tại Đô Đô biết Hạ Hàn lại là cha ruột của mình, bé cho rằng Hạ Hàn nhiều năm như vậy chưa từng xuất hiện, là bởi vì Hạ Hàn không thích bọn họ, Hạ Hàn vứt bỏ bé cùng mụ mụ. Ý nghĩ muốn có ba của Đô Đô, là bởi vì Hạ Hàn xuất hiện mang cho bé rất nhiều niềm vui, bé phát hiện có một người ba là một chuyện phi thường vui vẻ.Sự lo lắng của Diệp Phạm không phải dư thừa, cô làm mẹ của Đô Đô lâu như vậy, là người hiểu rõ bé nhất. Tâm tư của Đô Đô so với những đứa trẻ khác tinh tế hơn.
Hiện tại lo lắng của cô từ trước tới nay đã thành sự thật.
Đô Đô có thể tiếp nhận Hạ Hàn trở thành ba của bé, nhưng điều bé không thể tiếp nhận là Hạ Hàn chính là cha ruột từ trước cho tới giờ chưa từng xuất hiện kia.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn liếc nhau một cái, tranh thủ thời gian đứng dậy bước nhanh đi vào phòng. Trong phòng trống rỗng, chỉ có trong tủ treo quần áo truyền ra tiếng khóc mơ hồ.
Lúc này, bánh bao nhỏ trắng mập mạp ở trong tủ quần áo cuộn mình thành một chiếc bánh nhỏ, phi thường ủy khuất mà chảy nước mắt.
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai là tết Trung Thu, Hạ ảnh đế, nếu như cậu muốn một nhà ba người đoàn tụ, nhanh lên dỗ cho tốt bánh bao mũm mĩm nhà cậu đi.