Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 26

Tác giả: Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Ảnh Thị Thành.
Hạ Hàn đang quay phim, anh không biết mấy chuyện xảy ra ở Austria.
Hạ Hàn đóng vai cảnh sát đang truy đuổi tội phạm.
Hai người cầm súng, dưới địa hình quanh co che lấp, Hạ Hàn Ϧóþ cò, tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua không khí lạnh lẽo.
Trong lúc truy đuổi, đạn của họ đều đã dùng hết.
Lúc này, tội phạm chạy đã chạy đến cuối hẻm nhỏ, cảnh sát theo sát phía sau, khiến hắn ta không thể tránh.
Hai người gặp chính diện, muốn ςướק khẩu súng trong tay đối phương.
Khẩu súng rơi xuống đất tạo một tiếng vang nặng nề.
Ánh mắt Hạ Hàn khẽ di chuyển, bỗng nhiên ra tay, đánh thẳng vào tội phạm. Người kia giơ tay ra đỡ, bắt đầu đánh trả.
Mặt anh không thay đổi, từng chiêu đánh vào chỗ hiểm, động tác dứt khoát.
Bọn họ một tiến một lùi, phản ứng cực nhanh, động tác cũng nhanh.
Động tác của họ vô cùng rõ ràng, cũng cực kỳ chính xác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cho đến khi tay Hạ Hàn siết chặt cổ tội phạm.
Đạo diễn hô "cut" một tiếng: "Cảnh rất tuyệt."
"Hạ Hàn, vất vả rồi."
Người trong đoàn phim ai cũng biết, cảnh quay vừa rồi là đánh thật, cho nên hiệu ứng trong phim sẽ tốt hơn.
Mà Hạ Hàn luôn là người chuyên nghiệp nhất. Cảnh quay nào cũng không cần diễn viên đóng thế, tất cả do anh tự thân lên trận.
Hạ Hàn từng nói, diễn viên đóng thế cũng là diễn viên, bọn họ cũng đam mê điện ảnh.
Anh tôn trọng bất cứ ai theo đuổi điện ảnh.
Như thường lệ, Hạ Hàn rời khỏi studio sau khi tạm biệt diễn viên đối diễn với mình.
Người đại diện và trợ lý đi theo Hạ Hàn vào chiếc xe màu đen.
Liên tục quay cảnh hành động trong mấy ngày, Hạ Hàn chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi ngồi vào xe, anh dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Vẻ mặt Hạ Hàn lạnh lùng, áp suất cả người vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này, bên Austria, tổ tiết mục của « Đi du lịch nào » đang phát sóng trực tiếp hai tổ.
Trên Weibo đang rất hot, trợ lý của Hạ Hàn có chú ý đến chương trình thực tế này.
Trợ lý mở điện thoại, ngồi bên cạnh Hạ Hàn. Vì anh ta không muốn làm phiền Hạ Hàn nên đeo tai nghe xem phát sóng trực tiếp của Diệp Phạm.
Trong màn hình điện thoại đã xuất hiện đến đoạn Diệp Phạm đến cửa hàng nhạc cụ mượn đàn violon.
Trợ lý nhìn màn hình, nhìn quần chúng đang kinh ngạc và ca ngợi, không nhịn được kinh ngạc.
"Sao thế?" Đột nhiên Hạ Hàn mở mắt, nhìn sang.
Anh nghe thấy giọng nói của trợ lý nên cất tiếng hỏi.
Trợ lý tháo tai nghe, giải thích với Hạ Hàn: Chương trình « Đi du lịch nào » đang ghi hình ở Austria, bây giờ nhóm khách mời đang phát sóng trực tiếp một đoạn ngắn."
Tầm mắt Hạ Hàn rơi vào màn hình điện thoại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo T-shirt trắng và quần jean trong đám người, khí chất thanh lãnh, đặc biệt thu hút.
Rõ ràng cô mặc rất đơn giản sạch sẽ, nhưng ánh nắng rơi trên người cô lại bất ngờ làm nổi bật vẻ đẹp vô song của cô.
Người đó là Diệp Phạm.
Không biết vì sao, Hạ Hàn lại vô thức xem phát sóng trực tiếp.
Diệp Phạm luôn im lặng, cô đặt đàn violon lên vai, cần cổ thon dài trắng nõn, làn da trong suốt.
Cô đứng ở đó, bắt đầu kéo đàn violon.
Một giây sau.
Âm nhạc vang lên, từ dây đàn kéo căng tuôn ra.
Vẻ mặt Diệp Phạm chuyên chú và nghiêm túc, mỗi một nốt nhạc đều đi vào lòng người, giống như tiếng trời.
Ngay lúc đó.
Hạ Hàn bỗng dưng thẳng lưng, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.
Anh nhìn thẳng vào bóng hình Diệp Phạm, khẽ cau mày.
Bài Diệp Phạm chơi là một bản nhạc cổ điển, trong mắt người khác có lẽ chỉ là dễ nghe và êm tai.
Bản nhạc này đã có rất nhiều người từng chơi.
Đương nhiên, những người thích nghe nhạc cổ điển đều biết, âm nhạc không chỉ thể hiện ở âm thanh mà còn thể hiện qua cảm xúc.
Mà cảm xúc của người trình diễn sẽ biểu hiện hết qua một bản nhạc.
Tiếng đàn của Diệp Phạm trong suốt và sạch sẽ.
Hạ Hàn càng nghe càng thấy loại cảm giác từng quen dữ dộ hơn.
Âm thanh này dường như đến từ hồi ức xa xôi của anh.
Hạ Hàn mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Phạm.
Nhưng sự thờ ơ trong mắt trước kia dần biến thành hứng thú, giống như băng tuyết dần dần tan đi dưới ánh mặt trời.
Anh nhìn cô, nở nụ cười nhẹ không dễ phát hiện.
...
Ánh mặt trời lấp lánh trên đường phố Austria.
Diệp Phạm đứng đó, tay cô cầm đàn violon, nghiêm túc và chuyên chú kéo đàn.
Tay Diệp Phạm nhẹ nhàng đặt lên đàn, ngón tay tinh tế thon dài, đầu ngón tay nhuộm ánh sáng trắng.
Cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Diệp Phạm kéo đàn violon, giờ phút này, cô quên mình vẫn đang ở đường phố Austria, giống như đã trở về thế giới cũ.
Để sáng tác một bài hát, Diệp Phạm đã sửa chữa, gạch bỏ vô số lần. Trong trái tim lạnh nhạt của cô thì âm nhạc chính là tất cả.
Từ khi Diệp Phạm đến thế giới này, lần đầu tiên cô gần âm nhạc đến thế, cũng là lần đầu tiên tận hưởng âm nhạc như vậy.
Trong lòng Diệp Phạm không vướng bận điều gì. Cô kéo đàn violon, biểu diễn lần này không liên quan đến chương trình, cũng không liên quan đến bất cứ chuyện gì.
Tiếng đàn du dương tràn ngập khắp đường phố rộng lớn, mang đến màu sắc mới cho thiên đường của âm nhạc này.
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, khiến mọi người chìm đắm trong đó.
Bây giờ rõ ràng là ban ngày nhưng lại yên tĩnh như ban đêm. Mọi người cứ như vậy chìm đắm vào thế giới mộng ảo thật sâu.
Một lúc sau, tiếng bước chân nườm nượp mà đến, một số người ngoại quốc lần theo tiếng đàn đến chỗ này. Bọn họ vô cùng tò mò. Rốt cuộc ai có thể kéo được tiếng đàn tuyệt vời như vậy?
Lúc bọn họ thấy Diệp Phạm, ánh mắt dừng một chút.
Bọn họ vốn vì tiếng đàn tuyệt vời này mà đến, nhưng không ngờ lại bị cô gái trước mắt này hấp dẫn.
Cô gái trước mắt mặc áo T-shirt trắng với quần jean. Kiểu dáng vô cùng đơn giản, tự nhiên phóng khoáng, nhưng vẻ đẹp của cô vẫn chói mắt.
Vẻ đẹp này, nếu thêm một chút thì quá đẹp đẽ, giảm một chút lại quá đơn giản, không hơn không kém, mọi thứ đều vừa đủ.
Khí chất của cô rất đặc biệt, khiến người khác hoàn toàn không thể rời mắt. Họ đang thưởng thức âm nhạc nhưng cũng là thưởng thức cái đẹp.
Mọi người xung quanh ngày càng nhiều, đường phố vốn im ắng bỗng có rất nhiều người.
Có du học sinh Trung Quốc, cũng có bạn bè nước ngoài. Có người vừa từ chỗ Đường Cẩm đến, có người lần đầu tiên thấy Diệp Phạm.
Bọn họ không khỏi dừng lại, nhìn chăm chú cô gái trước mắt.
Kết thúc khúc nhạc, Diệp Phạm buông tay, đặt đàn xuống.
Tiếng đàn dừng lại nhưng bầu không khí dường như vẫn quanh quẩn xung quanh. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có ai mở miệng, sợ phá vỡ sự yên tĩnh tốt đẹp này.
Mọi người đều say mê, nhưng cũng thất vọng mất mát, loại âm thanh tuyệt vời như vậy đã kết thúc.
Diệp Phạm mở mắt ra, sững sờ. Xung quanh cô đã có đầy người. Vừa nãy cô kéo đàn violon quá chuyên chú nên không để ý.
Diệp Phạm nhếch môi, cười dịu dàng. Cô cúi người.
Một lúc sau, trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, bỗng nhiên có người vỗ tay.
Một giây sau, tiếng vỗ tay dày đặc vang lên, ngày càng có nhiều người vỗ tay.
Tiếng vỗ tay tràn ngập đường phố, từng trận từng trận. Tiếng vỗ tay là sự khen ngợi tốt nhất với người trình diễn, cũng khẳng định thực lực của Diệp Phạm.
Mà Diệp Phạm xứng đáng được khen ngợi như vậy.
Bọn họ nhìn Diệp Phạm, trên mặt tràn ngập ý cười.
Không chỉ người trên đường phố Austria, khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng đang điên cuồng, mưa đạn bùng nổ trong nháy mắt.
Làn đạn bình luận xẹt nhanh trên màn hình.
"Loại người vừa xinh đẹp vừa có thực lực như Diệp Phạm hóa ra vẫn còn, tôi muốn trở thành fan trung thành của chị gái Diệp Phạm a a a!"
"Trời ạ, tôi cũng không biết phải hình dung tiếng đàn Diệp Phạm thế nào, tôi còn tưởng đó là bậc thầy nào đó đang biểu diễn đó."
"Người vừa nói Diệp Phạm chỉ biết kéo một bài đứng ra cho tôi, xem trình độ trình diễn của người ta kìa. Đây thật sự chỉ là người biết kéo một bài? Cười đến rụng răng mất!"
"Tôi là fan qua đường của Diệp Phạm. Vừa nãy tôi luôn chịu đựng không nói gì, vì muốn antifan của Diệp Phạm biết cái gì là dùng thực lực nói chuyện. Cuối cùng tôi đã đợi được, cái vả mặt này quả thật vừa nhanh vừa chuẩn."
Mưa đạn bay rất nhanh, nhưng vẫn có một số người đưa ra cách nhìn không tốt.
"Dù Diệp Phạm kéo đàn tốt, nhưng cũng không thể trong chốc lát đã có nhiều người xem như vậy. Chắc hẳn những người này được giao phó rồi."
"Tôi cũng thấy kỳ lạ, không chừng cô ta giở trò gì."
Bình luận vừa xuất hiện, fan hâm mộ của Diệp Phạm toàn lực phản bác.
"Trợn to mắt của cô mà nhìn đi, trong đám người đó có mấy người từ chỗ Đường Cẩm đến đấy, vậy mà gọi là giao phó??? Cô là fans Đường Cẩm chứ gì, đến đây tìm cảm giác tồn tại làm gì!"
"Cô cho răng fans Diệp Phạm dễ ức Hi*p à? Tại sao cô không nói Đường Cẩm giao phó họ? Chỉ bằng chất giọng phổ thông của cô ta mà còn có nhiều người vây xem như vậy. Đó mới là gặp quỷ đấy."
Mưa đạn bình luận rất nhanh trở thành cuộc đại chiến giữa fans Diệp Phạm và fans Đường Cẩm.
Trên đường lớn, Diệp Phạm cười nhìn mọi người: "Tôi đang ghi hình một chương trình, trong khoảng thời gian ngắn phải kiếm được tiền."
"Mọi người muốn nghe bài nào, tôi sẽ tiếp tục trình diễn."
Có một người trong đám người nói: "Chỉ cần bài hát do cô kéo, chúng tôi đều thích."
Người nói chuyện là một du học sinh Trung Quốc, cô ấy nhìn Diệp Phạm, phấn khích nói một câu.
Mọi người cũng phụ họa.
Diệp Phạm cười: "Được."
Giờ phút này, tất cả âm thanh xung quanh được nghỉ ngơi, đường phố ồn ào lại trở về yên tĩnh.
Mọi người mong chờ nhìn Diệp Phạm.
Diệp Phạm lại cầm đàn lên. Lần này, Diệp Phạm đổi bài hát có phong cách khác.
Bài vừa rồi là bài trữ tình, lần này, giai điệu lại rất vui vẻ. Tốc độ kéo đàn của Diệp Phạm nhanh hơn rất nhiều, nhưng không hề bị chệch nhịp.
Diệp Phạm bình tĩnh và lạnh nhạt kéo đàn violon, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt Diệp Phạm, dường như ánh sáng này cũng trở nên dịu dàng.
Không ngoại lệ, những người đi ngang qua chỗ này đều sẽ dừng lại vì Diệp Phạm.
Tiếng đàn của cô, mang theo sự sạch sẽ và mát dịu hiếm có.
Diệp Phạm giống như một tờ giấy trắng, cho dù bôi vẽ thế nào thì cũng miêu tả được màu sắc đẹp nhất.
Dưới mưa đạn, mọi người đều khen ngợi Diệp Phạm, chỉ cần một bình luận không hài hòa xuất hiện thì đám fan hâm mộ lập tức đè xuống.
"Dáng người chị gái đẹp như vậy, kéo đàn lại dễ nghe, thật không cho người khác con đường sống."
"Tôi học đàn violon rất nhiều năm, tôi thấy, chắc chắn Diệp Phạm đã khổ luyện nhiều năm. Động tác kéo đàn của cô ấy vô cùng chuyên nghiệp."
Trên đường lớn, mọi người nhìn chăm chú Diệp Phạm. Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra, quay lại hình ảnh Diệp Phạm kéo đàn.
Bên kia.
Đường Cẩm hát hơi mệt, cô ta vốn không phải ca sĩ chuyên nghiệp, hát lâu như vậy, khó tránh khỏi giọng sẽ khàn đi.
Đường Cẩm nghiêng đầu sang chỗ khác, đúng lúc trông thấy Cố Nhã Thần không có việc gì làm bên cạnh.
Cô ta cực khổ như vậy, ả ta thì tốt rồi, dính ánh sáng của cô ta, đương nhiên cũng kiếm được nhiều tiền.
Tuy Đường Cẩm biết số tiền cô ta kiếm được phần lớn là của tổ tiết mục.
Nhưng cô ta cũng cố gắng ca hát. Dù sao chỉ cần khiến Diệp Phạm kinh ngạc là được rồi.
Lúc nghỉ ngơi, Cố Nhã Thần nhìn Đường Cẩm: "Đường Cẩm, cô có cảm thấy người xem thiếu đi không?"
Đường Cẩm lơ đãng: "Chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền."
Cố Nhã Thần: "Nhưng tôi phát hiện có rất nhiều người đi về cùng một phía."
Vừa nãy khi Đường Cẩm đang hát, không phát hiện điều này. Cố Nhã Thần vừa nói ra, cô ta mới phát hiện không đúng, người xem cô hát ngày càng ít đi.
Cách đó không xa, có mấy cô gái Trung Quốc phấn khích thảo luận: "Bên kia có người đang kéo đàn violon, chúng ta đến xem đi, cô ấy kéo rất tốt."
Đường Cẩm cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn cười: "Các cô nói đến ai thế?"
Mấy cô gái Trung Quốc kiên nhẫn mở miệng: "Có cô gái đang kéo đàn violon, cô ấy giống các cô, đều đang ghi chương trình."
Trái tim Đường Cẩm run lên.
Trong lòng cô ta có linh cảm xấu, ghi chương trình?
Đường Cẩm kềm chế cảm xúc, hỏi tiếp: "Cô gái các cô nhắc đến là ai?"
Cô gái nói: "Cô ấy đến từ Trung Quốc, rất xinh đẹp, kéo đàn cũng tốt, rất nhiều người chạy đến xem cô ấy kéo đàn violon."
Nói xong câu đó, cô gái rời đi cùng bạn mình.
Đường Cẩm rất tức giận, quả nhiên là Diệp Phạm. Cô ta ca hát, Diệp Phạm lại kéo đàn violon, Diệp Phạm đang cố ý đối nghịch với cô ta sao?
Lúc này, cố tình Cố Nhã Thần lại hỏi một câu, ả ta hơi lo lắng: "Người mấy cô ấy nói không phải là Diệp Phạm chứ?"
Đường Cẩm tức nghẹn, nếu là ngày thường, cô ta đã nổi giận với nhân viên công tác. Nhưng bây giờ đang trực tiếp, cô ta đành phải kiềm chế sự tức giận của mình.
Đường Cẩm miễn cưỡng duy trì vẻ mặt: "Ừ."
Cố Nhã Thần không để trong lòng: "Chẳng qua, chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn Diệp Phạm sẽ không vượt qua tổ mình đâu."
Đường Cẩm nhìn qua số tiền kiếm được, lại trở nên tự tin.
Đúng vậy, cô ta kiếm nhiều tiền như vậy. Dù Diệp Phạm lợi hại ra sao, cũng không thể vượt qua cô ta trong thời gian ngắn như vậy.
Đường Cẩm nở nụ cười, yên tâm ngồi xuống.
...
Sau khi Diệp Phạm chơi xong một bài nữa, có người tiến lên muốn chụp chung với Diệp Phạm, Diệp Phạm đồng ý. Bọn họ chụp hình rồi hài lòng rời đi.
Có vài người lên nói chuyện với Diệp Phạm, hỏi cô một số vấn đề. Diệp Phạm cũng không mất kiên nhẫn, mỗi một vấn đề đều được cô bình tĩnh trả lời.
Một màn này rơi vào mắt khán giả, mưa đạn từng cái bay ra, trong màn đạn ngoại trừ khen ngợi Diệp Phạm thì còn có người đưa ra nghi vấn.
"Từ khi chương trình bắt đầu, tôi đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Diệp Phạm biết rõ cô ấy phải giữ tiền, cô ấy sẽ không có lý do làm mất tiền."
"Chị gái có thể kéo ra tiếng đàn sạch sẽ như thế, lúc diễn kịch cũng rất nghiêm túc, tôi cũng không tin chị gái làm mất khoản tiền kia."
"Thật ra, tôi cảm thấy, tổ tiết mục chỉ đăng lên mấy chỗ vụn vặt, không cho chúng ta thấy tất cả, không chừng do tổ tiết mục chỉnh sửa ác ý."
Lần cạnh tranh này, người đến xem Diệp Phạm rõ ràng nhiều hơn Đường Cẩm. Cư dân mạng cũng luôn chú ý tiền họ kiếm được lúc phát sóng trực tiếp.
Xem ra, Diệp Phạm tất thắng!
Cuối cùng cũng có người chất vấn, Diệp Phạm và Đường Cẩm cùng tham gia chương trình thực tế này, sau đó cô làm mất tiền, bị cư dân mạng chửi rủa.
Sau đó, Diệp Phạm với Đường Cẩm lại chia thành hai tổ, cạnh tranh với nhau. Tổ tiết mục cố tình lấy độ hot của các cô, để hai người đối lập nhau...
Một lần rồi lại một lần, từ khi vừa bắt đầu, hay đây là một trận lăng xê?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc