Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 11

Tác giả: Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Diệp Phạm vươn hai tay, vòng qua người Hạ Hàn. Động tác của cô hơi kì lạ nhưng vừa vặn biểu hiện được sự vụng về của nữ chính trong chuyện giường chiếu của bộ phim.
Tiếng cười cực thấp cực nhẹ, Hạ Hàn đè thấp giọng nói: "Gấp cái gì?"
Bốn phía mê man, giọng anh vốn trầm lại càng trầm đến mê người.
Tay Hạ Hàn vòng lấy kéo Diệp Phạm vào иgự¢.
Cách một lớp áo lót cực mỏng, tay Hạ Hàn vẫn che chắn trên người cô. Lòng bàn tay anh mang vết chai mỏng, có vẻ hơi thô ráp.
Không khí thật sự quá yên tĩnh. Diệp Phạm dựa vào иgự¢ Hạ Hàn, nghe được tiếng tim đập của anh như sấm rền ngày mùa hè, từng tiếng từng tiếng.
Hạ Hàn ôm Diệp Phạm, hai người cùng nhau nằm xuống.
Đệm dưới giường mềm mại vô cùng, Hạ Hàn thản nhiên cong môi, trong mắt anh mang theo ý cười như có như không, cúi người về phía Diệp Phạm.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, một tay khác mò đến chiếc bàn ở đầu giường. Chỗ đó có một chiếc đèn, ngón tay thon dài của anh chạm vào công tắc, tắt đèn trong phòng.
Ánh đèn đột nhiên biến mất, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
"Cắt." Đạo diễn hô một tiếng. Ông dường như vô cùng hài lòng trước hiệu quả của đoạn diễn này, vỗ tay mấy lần.
Mặc dù Hạ Hàn và Diệp Phạm đều là lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu nhưng biểu hiện của hai người thật sự đáp ứng đượcp điều đạo diễn chờ mong.
Diệp Phạm có thể cảm giác được, bàn tay ấm áp của Hạ Hàn nhanh chóng rời khỏi người cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu mà ảnh đế cũng có thể chuyên nghiệp như thế, khó trách Hạ Hàn có thể giành được nhiều giải thưởng cả trong nước lẫn ngoài nước như vậy.
Ánh sáng trong phòng lại sáng lên.
Hạ Hàn đứng lên, ngồi ở mép giường, lúc anh chuẩn bị đứng dậy rời đi thì thấy Diệp Phạm đang muốn rời khỏi giường.
Hạ Hàn suy tư vài giây, đưa tay đến trước mặt Diệp Phạm.
Ánh mắt anh hạ xuống, nhìn vào đôi mắt Diệp Phạm.
Diệp Phạm sửng sốt, cô mượn lực ngồi dậy, nói cám ơn.
Có lẽ vừa rồi nhập diễn, trong mắt Hạ Hàn còn ẩn chứa một chút cảm xúc như có như không.
Nhưng chỉ nửa phút đồng hồ thì anh lập tức khôi phục, ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt.
Giống hệt với lời nói của mọi người trong đoàn làm phim, cảm xúc của Hạ Hàn không hề lộ ra, trong lòng anh đang suy nghĩ gì, không một ai có thể nhìn thấu.
Hạ Hàn quay người rời đi, đạo diễn tìm anh nói chuyện.
Mặc dù là mùa hè, nhưng quay vào ban đêm, Diệp Phạm chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, diễn lâu như vậy, đương nhiên sẽ thấy có chút lạnh.
Một diễn viên quần chúng có quan hệ không tệ với cô - Tống Mạn đến, choàng áo khoác cho Diệp Phạm: "Có lạnh lắm không?"
Diệp Phạm lắc đầu: "Cám ơn cô."
Hạ Hàn đứng cách đó không xa dừng động tác lại, ánh mắt anh nhìn qua.
Diệp Phạm yên tĩnh đứng trong studio.
Trong yếu đuối lộ ra kiên cường, một loại khí chất rât khó có được.
Hạ Hàn không tự chủ vuốt nhẹ đầu ngón tay một chút.
...
Ngày hôm sau, Diệp Phạm đến phòng trang điểm sớm, thợ trang điểm hóa trang cho Diệp Phạm.
Diệp Phạm trầm ngâm, hôm nay cô là cảnh cuối cùng của cô, phải đối diễn với Đường Cẩm. Cảnh này nói về sự giằng co giữa nữ chính và vũ nữ.
Vũ nữ Cẩm Đàm thật ra là con gái riêng của Thẩm gia, mà vai diễn của Đường Cẩm lại là đại tiểu thư của Thẩm gia. Về sau tiểu thư Thẩm gia trở thành đặc công mà Cẩm Đàm lại làm việc cho người Nhật.
Lúc Cẩm Đàm nhìn thấy nữ chính thì đã nhận ra cô ấy là tiểu thư Thẩm gia. Hai người rõ ràng là chung một dòng máu nhưng một người là thiên kim tiểu thư, một người lại là vũ nữ.
Vì để người Nhật tín nhiệm mình hơn, Cẩm Đàm muốn vạch trần thân phận đặc công của nữ chính.
Diệp Phạm rũ mắt, đáy mắt xuất hiện lãnh ý.
Nguyên chủ vốn là con gái của đại tài phiệt. Nhi*p Vi Như đánh tráo con gái ruột của mình Đường Cẩm với nguyên chủ, kết quả Đường Cẩm hưởng thụ cuộc sống giàu sang vốn không thuộc về cô ta còn nguyên chủ lại chịu đủ tra tấn.
Cảnh ngộ khác biệt tạo ra cuộc sống khác nhau.
Cảnh này như đang châm chọc hiện thực.
Đường Cẩm hóa trang xong, ngồi tại chỗ. Cô nhìn gương mặt Diệp Phạm, không biết vì điều gì mà huyệt Thái Dương của cô ta lại nhảy lên thình thịch.
Trong lòng cô ta luôn cảm thấy rất bất an.
Lúc này, âm thanh của người đại diện đánh gãy suy nghĩ của Đường Cẩm.
Người đại diện đã gọi Đường Cẩm nhiều lần nhưng Đường Cẩm luôn ngẩn người. Anh ta lo lắng thúc giục: "Đường Cẩm, cô đang suy nghĩ gì vậy? Đạo diễn đang gọi cô kìa."
Đường Cẩm lúc này mới nhớ tới, cảnh tiếp theo là cảnh cô ta và Diệp Phạm đối diễn.
Đường Cẩm đành phải ép cảm xúc của mình xuống: "Tôi sẽ ra ngay."
Diệp Phạm và Đường Cẩm đứng dưới ánh đèn.
Diệp Phạm mặc một bộ quần áo cũ, trên đầu cũng không có bất kỳ đồ trang trí gì, lại khiến cô có vẻ thanh lệ lạnh nhạt, khí chất không tầm thường.
Đáy mắt Đường Cẩm hiện lên một tia ghen ghét.
Nhưng cô ta không thể không thừa nhận, cho dù mặc trang phục như vậy cũng không áp xuống được vẻ đẹp của Diệp Phạm.
Mọi người nhìn hai người này, bọn họ nghĩ thầm, rõ ràng Đường Cẩm diễn đại tiểu thư nhà giàu nhưng lúc Đường Cẩm đứng trước mặt Diệp Phạm lại bị Diệp Phạm cường ngạnh ςướק đoạt khí chất.
Ánh đèn, máy quay vào chỗ.
Dưới cơn mưa, lưng Diệp Phạm thẳng tắp với sự quật cường và kiêu ngạo.
"Tôi và cô đều là con gái Thẩm gia. Rõ ràng chúng ta có thể có cuộc sống như nhau."
"Nếu như người ở lại Thẩm gia lúc đó là tôi, tôi cũng không lưu lạc như bây giờ."
Giọng nói của Diệp Phạm không ngừng vọng vào tai Đường Cẩm, trong đầu cô ta lập tức trở nên trống rỗng.
Đây rõ ràng chỉ là lời kịch nhưng lại khiến Đường Cẩm nghĩ đến khi cô ta còn bé ngoài ý muốn biết được mình không mang dòng của Đường gia, lúc ấy cô ta còn vô cùng sợ hãi.
Trong suốt nhiều năm, cô ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với người khác. Cô ta luôn lo lắng rằng không biết lúc nào thì bí mật này sẽ bị người ta vạch trần.
Trong lòng Đường Cẩm bối rối.
Cô ta há to miệng nhưng lại không nói một câu nào trong lời kịch.
"Cắt!" Đường Cẩm mắc lỗi nên đạo diễn hô dừng lại.
Đường Cẩm lấy lại tinh thần, nhìn thấy gương mặt cười như không cười của Diệp Phạm. Nhưng khi cô ta nhìn lại, biểu cảm Diệp Phạm thản nhiên như thể vừa nãy chỉ là ảo giác của cô ta.
Đạo diễn cau mày: "Đường Cẩm, sao cô không nói lời kịch?"
"Lần sau tôi sẽ chú ý." Đường Cẩm miễn cưỡng tìm lý do.
Diệp Phạm nhìn cô ta, ánh mắt đầy thâm ý.
Đạo diễn mở miệng: "Diễn lại lần nữa."
Diệp Phạm đứng trong mưa, nước mưa từ trên cằm cô chậm rãi lăn xuống, quần áo cũng thấm ướt.
Cô nhìn qua có chút chật vật nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, thậm chí thêm mấy phần tái nhợt yếu đuối, càng khiến người khác không thể dời mắt.
Giọng điệu Diệp Phạm đầy ý vị sâu xa, dường như mang theo mê hoặc.
"Nếu như tôi tráo đổi thân phận với cô, tôi là tiểu thư Thẩm gia, mà cô lại là vũ nữ lưu lạc phong trần."
"Nếu chúng ta sống cuộc sống của chính mình thì kết cục sẽ khác nhau sao?"
Đường Cẩm giương mắt thì thấy được gương mặt lạnh lùng của Diệp Phạm.
Trái tim cô ta thắt lại.
Mỗi chữ, mỗi câu trong lời kịch đều đâm vào tim Đường Cẩm. Thân phận bị tráo đổi, cuộc đời khác nhau...
Tay Đường Cẩm run nhè nhẹ.
Nếu như cô ta không được tráo đổi thân phận với con gái ruột của Đường gia, người ở lại Đường gia biến thành cô ta thì cô ta cũng không được hưởng thụ sự giàu sang trong nhiều năm như vậy.
Nếu như con gái ruột của Đường gia tìm tới cửa thì cô ta nên làm gì?
Đường Cẩm hoàn toàn quên mất cô ta còn đang diễn, cô ta không nhìn vào ống kính, đáy mắt đầy bất an.
Lúc này, đạo diễn lại hô một tiếng: "Cắt!"
Đạo diễn ngại Đường gia quyền thế lớn nên thái độ đối với Đường Cẩm luôn rất tốt, nhưng mà Đường Cẩm lại liên tiếp mắc lỗi khiến giọng điệu của ông nặng nề hơn vài phần.
"Đường Cẩm, tại sao vừa nãy cô không nhìn ống kính? Hôm nay có chuyện gì xảy ra với cô?"
Qua mấy cảnh vừa rồi, Đường Cẩm đã bị dày vò không ít, sắc mặt cô ta tái nhợt, không nói gì.
Người đại diện hoà giải: "Đường Cẩm không được nghỉ ngơi tốt, cảnh này tí nữa hãng quay."
Đường Cẩm trở lại vị trí của mình, người đại diện Lý lo lắng đến hỏi thăm: "Cô không thoải mái à?" Đường Cẩm chỉ có thể mỉm cười.
Đường Cẩm quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Phạm.
Vẻ mặt Diệp Phạm bình tĩnh, đôi mắt như có thể nhìn thấu tất cả, khiến lòng người phát run.
Một lát sau, Đường Cẩm miễn cưỡng khôi phục trạng thái, diễn xong cảnh này. Nhưng cảm xúc của Đường Cẩm bị ảnh hưởng rất lớn nên diễn xong thì cô ta lập tức rời khỏi studio.
Cảnh vừa rồi là cảnh cuối của Diệp Phạm trong bộ phim. Trước khi rời đi, cô gọi Tống Mạn một tiếng. Trước đó, lúc mấy diễn viên quần chúng kia nói xấu cô thì Tống Mạn đã nói giúp cô.
Diệp Phạm sẽ nhanh chóng phải rời khỏi đoàn làm phim, cũng không biết đến lúc nào mới gặp lại Tống Mạn. Vì thế cô quyết định mời Tống Mạn ăn cơm.
Tống Mạn không từ chối được ý tốt của Diệp Phạm, cô ấy suy nghĩ, nói: "Tôi dẫn cậu đến một cửa tiệm."
Hai người rời khỏi đoàn làm phim, đi đến đường phố gần đó. Trên đường phố có rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ, lúc này đã là hoàng hôn, trên đường phố mọi người đi lại nhiều hơn.
Diệp Phạm chưa từng đến chỗ này, Tống Mạn giới thiệu: "Bọn diễn viên quần chúng chúng tôi, thường xuyên đến con đường này để ăn cơm."
"Tôi dẫn cậu đến một cửa tiệm, đồ ăn chỗ đó giá cả phải chăng mà ăn lại ngon, ông chủ cũng là người rất tốt."
Hai người đi vào cửa hàng, ngồi xuống. Tống Mạn đề cử cho Diệp Phạm hai bát mì đặc sản ở đây.
Tống Mạn: "Tôi từng làm việc ở chỗ này."
Diệp Phạm giương mắt nhìn cô ấy.
Tống Mạn mỉm cười: "Loại diễn viên quần chúng giống như tôi, rất khó có tác phẩm tìm đến để diễn. Vì đê duy trì kế sinh nhai nên tôi chỉ có thể kiếm tiền trước."
Diệp Phạm suy nghĩ, an ủi: "Nhiều khi chỉ là thiếu một cơ hội. Nếu như cậu kiên trì, tôi tin tưởng cố gắng của cậu sẽ không uổng phí."
Diệp Phạm từng thấy Tống Mạn diễn kịch. Cô ấy diễn khá tốt, thái độ cũng rất nghiêm túc. Diệp Phạm thưởng thức những người làm việc nghiêm túc như thế.
Giọng điệu Tống Mạn có chút ghen tị: "Cậu cũng chẳng dễ dàng gì, bây giờ có thể nắm được một nhân vật được lộ mặt, cũng coi như đã có thành tựu ban đầu."
"Đã nghĩ kỹ về sau như thế nào chưa?"
Diệp Phạm lắc đầu: "Còn chưa nghĩ ra. Chẳng qua, nếu như tôi xác định mục tiêu thì tôi nhất định sẽ kiên trì."
Tống Mạn nhìn Diệp Phạm, vẻ mặt Diệp Phạm nghiêm túc và kiên định.
Tống Mạn cười: "Chà, tôi cũng sẽ cố gắng."
Cô ấy không nghĩ xa như vậy. Nếu có một ngày cô ấy có thể nhận được một nhân vật lộ mặt như Diệp Phạm thì đã là tốt rồi.
Lúc này, mì được đem lên, bởi vì Tống Mạn từng làm việc ở đây nên ông chủ cho rất nhiều mì.
Hai người ăn hết mì, Diệp Phạm tạm biệt Tống Mạn rồi trở về nhà.
...
Diệp Phạm ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tình trạng cơ thể đã hồi phục.
Sáng sớm, Diệp Phạm từ trong giấc ngủ mở mắt ra. Cô duỗi lưng một cái, quay đầu lại nhìn về phía giường nhỏ bên cạnh.
Đô Đô đã tỉnh, tay bé nắm lấy lan can của chiếc giường nhỏ, đôi mắt to tròn đen lúng liếng nhìn chằm chằm Diệp Phạm.
Lúc Đô Đô tỉnh, nhìn thấy Diệp Phạm còn ngủ, cũng không khóc không nháo, chờ lấy mẹ tỉnh dậy.
Bé nhìn Diệp Phạm mở mắt nhìn chỗ bé thì lập tức cười toe toét, lộ ra một hàng răng sữa trắng tinh.
Đô Đô sờ lan can trên giường, chân nhỏ đạp ra hai bên, làm cử chỉ ôm: "Mẹ ôm."
Diệp Phạm cười ngồi dậy, bế cơ thể nhỏ xíu của Đô Đô lên, đặt trên người mình: "Đô Đô dậy sớm như vậy, tại sao không gọi mẹ?"
Đô Đô đưa ngón tay ra đặt trước miệng mình: "Xuỵt, phải im lặng, mẹ đang ngủ."
Diệp Phạm nhéo thịt trên gương mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, mệt mỏi toàn thân bỗng tan biến hết: "Hôm nay mẹ dẫn con đi mua quần áo mới."
Phim quay xong, số tiền còn lại đã được gửi vào tài khoản của Diệp Phạm, cô chuẩn bị mang Đô Đô đi mua mấy bộ quần áo mới.
Đối với Diệp Phạm mà nói, cô ăn ở chỉ cần thoải mái dễ chịu là được rồi, nhưng cô không nỡ để Bảo Bảo chịu ủy khuất dù chỉ một chút, ước gì có thể cho bé mọi thứ tốt nhất.
Vừa nghĩ đến đó, Diệp Phạm lập tức ôm Đô Đô trên giường dậy, cô không hề trì hoãn, sau khi chuẩn bị xong thì ra khỏi nhà.
Thời tiết có hơi nóng. Trước khi ra khỏi nhà, Diệp Phạm đội một chiếc mũ màu xanh đậm cho Đô Đô. Mặc dù đã như vậy nhưng sau khi đến trung tâm thương mại thì mặt Đô Đô cũng bị phơi đỏ rực.
Còn may hơi lạnh của điều hoa trong trung tâm thương mại khá thích hợp, không phải lo Bảo Bảo sinh bệnh.
"Đây là con cô sao?" Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn thấy Diệp Phạm nắm tay Đô Đô, một mặt ngạc nhiên nói. Cô ấy chưa từng thấy một đứa bé vừa xinh đẹp mà cũng ngoan ngoãn như thế.
Diệp Phạm gật đầu cười: "Con trai của tôi gần được ba tuổi, không biết quần áo phù hợp cho cậu bé ở tuổi này ở chỗ nào?"
Nhân viên hướng dẫn mua sắm dẫn Diệp Phạm đi đến khu trẻ em: "Hôm qua có mấy bộ quần áo mới nhập kiểu dáng đều rất đẹp."
Diệp Phạm cầm quần áo trên kệ, ướm từng bộ lên người Đô Đô. Theo cô thấy, Đô Đô mặc bộ nào cũng đẹp.
Trước kia cô không có hứng thú đối với việc mua sắm, nhưng cô chợt phát hiện là lúc cô đi mua đồ cho Đô Đô đặc biệt vui vẻ.
"Mẹ, mẹ có mua quần áo mới không?" Đô Đô mở to hai mắt hỏi.
Diệp Phạm không nghĩ sẽ mua cho mình: "Mẹ đã có rất nhiều quần áo, hôm nay chỉ mua cho Bảo Bảo."
Đô Đô mím môi, tay bé vòng trước иgự¢, quay đầu sang một bên, hừ một tiếng: "Nếu mẹ không mua thì Bảo Bảo sẽ không mua."
Diệp Phạm giật mình, Bảo Bảo hiểu chuyện đến mức khiến cô đau lòng.
Diệp Phạm cúi đầu, hôn Bảo Bảo mấy cái, nhìn bộ dạng này của Bảo Bảo, cô đành phải thỏa hiệp: "Bởi vì quần áo của Bảo Bảo nhỏ nên Bảo Bảo mua ba bộ thì mẹ mua một bộ, có được không?"
Đô Đô không đồng ý, bé giơ ngón tay cái ra: "Bảo Bảo một bộ."
Diệp Phạm đánh phải thương lượng: "Vậy mẹ hai bộ."
Đô Đô nghĩ một lát, mới bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy được rồi."
Bị Bảo Bảo nhà mình "Nghiêm khắc" trông coi nên Diệp Phạm chỉ có thể chọn hai bộ mình hài lòng nhất, đem đến quầy thu ngân trả tiền.
Đô Đô sợ Diệp Phạm đổi ý, luôn cầm tay cô, đến khi Diệp Phạm mua xong quần áo mới bỏ ra.
Sau khi ra khỏi tiệm bán quần áo, Đô Đô dừng lại, bé vẫy vẫy tay với Diệp Phạm, Diệp Phạm ngồi xổm xuống trước mặt bé, giọng nói dịu dàng: "Sao vậy?"
Đô Đô đột nhiên ôm lấy cổ Diệp Phạm, khuôn mặt nhỏ béo múp míp cọ vào má Diệp Phạm. Diệp Phạm không biết Đô Đô muốn làm gì, một giây sau, cô lại sững sờ.
Đô Đô dán vào tai Diệp Phạm, âm thanh nãi thanh nãi khí vang lên.
"Mẹ, con yêu mẹ."
Nhời của editor:
Chúc các tiểu thiên thần nhà mình năm mới bình an, hạnh phúc, tiền vô như nước, sức khỏe dồi dào, tình cảm thuận lợi và đặc biệt luôn vui vẻ, yêu thương mị ♡\( ̄▽ ̄)/♡.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc