Lâm Y Y vẫn vén tay áo lên, xuống bếp làm hai món đồ ăn.
Tuy rằng vừa rồi trên đường ăn chút que nướng BBQ, nhưng cũng không phải đứng đắn ăn một bữa cơm như bình thường.
Mấy đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển thân thể, đặc biệt là hai thiếu niên, sức ăn của tụi nó còn lớn hơn trong tưởng tượng nhiều, giữa trưa ăn có mấy thứ đó chỉ đủ tụi nó ăn qua loa, buổi tối mà không ăn no, nửa đêm sẽ đói bụng......
Cô mới không phải làm vì Lục Tầm!
Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh liếc nhau, ăn ý không đem chuyện nhà còn chừa đồ ăn nói cho cô.
Chẳng qua, chờ đến khi cô sắp làm xong đồ ăn, đi tủ lạnh lấy nước chấm vẫn thấy được.
Lục Tầm chờ Lâm Y Y vào trong phòng bếp, mới không kiên nhẫn mà liếc mắt một cái thâm sâu nhìn Lục Minh Triết.
"Mày vừa nãy dẫm chú làm gì?"
Hắn cũng ấm ức nãy giờ mà chưa nói ra đâu!
Hắn nhưng cũng biết đây là đang ở nhà người ta, nên giữ chút thể diện, nên khi chuyện thanh âm liền tự nhiên hạ thấp xuống rất nhiều.
Nhưng Lục Minh Triết không để ý đến hắn......
Tùy ý hắn "họa từ ở miệng mà ra", nó còn đang lo lắng cho mình cùng tên ngốc này cùng bị người ta quăng ra ngoài.
Rốt cuộc, xe nhà bọn họ còn đậu trong bãi đậu xe công viên trò chơi nga......
Mấy chiếc khác lại đều ở nhà, nước xa không cứu được lửa gần.
Nó còn tính toán để ông chú này của hắn biểu hiện hảo một chút, bọn họ còn có thể mặt dày mượn xe đi về nhà.
Lục Minh Triết đưa tay ngắt ngắt túi liền, đi về hướng sô pha.
Sau đó bị Lâm Bình nữ sĩ lôi kéo lại trò chuyện.
Cơ bản là Lâm Bình nữ sĩ hỏi thì nhiều, nó ngẫu nhiên đáp vài câu, nhưng không khí giữa hai người gian vẫn rất hòa hợp.
Mạnh Dục Nhiên dặn trước với thím Trương, cơm làm xong thì lên lầu kêu nó, sau đó liền lên lầu đi tắm rửa thay quần áo.
Còn thuận tiện xách Mạnh San San theo lên.
Lục Tầm ngó trái ngó phải, Lâm Bình nữ sĩ cùng Lục Minh Triết nói chuyện, Cố Thừa Di tiên sinh tự mình ôm con mèo tên ngốc cẩu kia chơi, nói chuyện phiếm với nó, mọi người đều có không gian riêng nhỏ hẹp của mình, nên hắn lại thành người cô đơn......
Vì thế, hắn cũng tung tăng mà đi theo phòng bếp.
Lâm Y Y nấu ăn rất thuần thục, bàn tay xắc rau giơ lên chém xuống thập phần nhanh nhẹn, tư thế bỏ vào nồi xào cũng thật xinh đẹp.
Lục Tầm tựa vào cạnh cửa xem, nhìn nhìn liền mê mẩn dõi theo bóng dáng của nàng.
Đôi khi con người cũng giống nhau, đối với người mình có cảm tình, thì bất luận cô ấy làm cái gì cũng cảm thấy hấp dẫn, có khuyết điểm gì cũng sẽ trở thành ưu điểm, mà ưu điểm lại được vô hạn phóng đại......
Hắn giờ phút này liền cảm thấy, chỉ đứng xem cô nấu ăn thôi đều giống như đang xem một tác phẩm nghệ thuật.
Cái tầm mắt nóng rực chăm chú này cho dù là người mù cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Lâm Y Y thị lực mười trên mười.
Liếc nhìn cái bàn trống không, cô bớt thời giờ trắng mắt nhìn cái tên đang đứng xem náo nhiệt: "Chỉ biết đứng đó nhìn, ngoài nhìn ra anh còn có thể làm cái gì nữa ? Còn không qua giúp một tay!"
Nghe thấy cô triệu hoán, Lục tổng trong một giây liền biến thành triệu hoán thú, nhanh chóng phóng về phía cô.
Một bên cầm mâm cho cô, ngoài miệng còn không dừng: "Anh còn biết ăn."
Lâm Y Y sửng sốt một chút, mới biết được hắn đang đáp lại lời cô, tức khắc lại có một xúc động muốn trợn mắt tiếp.
"Vậy lát ăn rau thôi cũng thực vui vẻ nhỉ?"
Là rất vui vẻ!
Lúc này hắn không dám nói nữa, bưng dĩa gà xào ớt ra, trong lòng ấm dào dạt.
Nếu không phải quan tâm hắn, sao có thể xào riêng cho hắn hai món đồ ăn nóng hổi vậy chứ, hơn nữa còn là món hắn thích ăn......
Lâm Y Y vừa bắt đầu làm món thịt hầm tương, cũng không quay đầu lại, vừa phân phó nói: "Đây là món A Triết thích ăn, anh đi kêu nó đi, để cho lũ nhỏ ăn cơm trước."
Lục tổng mới vừa rồi còn vẻ mặt cảm động, giờ cả người cứng đờ, cõi lòng tan nát thành từng mảnh......
Đi quan tâm nó!
Đi làm món thằng nhãi đó thích ăn!
Lục Tầm ôm trái tim tan nát đi ra ngoài, Lâm Y Y mới phẩy phẩy lỗ tai có hơi chút nóng lên.
Tổng cộng chỉ làm thêm có hai món đồ ăn, trước sau không tốn bao nhiêu thời gian.
Hơn nữa thím Trương cũng đi hâm mấy món lúc nãy chừa phần bỏ trong tủ lạnh, miễn cưỡng cũng xem như đủ ăn.
Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San cũng đã tắm xong, từ trên lầu đi xuống dưới, mọi người đã ngồi xuống quanh bàn ăn.
Du cho lúc nãy trên đường về đã ăn mấy xâu xiên nướng BBQ lót dạ, lúc này ngửi được mùi thịt hầm cùng gà xào ớt đang toả ra hương vị mê người khắp bốn phía, con sâu tham ăn trong bụng cũng bắt đầu rụt rịt, nhịn không được muốn động đậy ngón trỏ.
Mấy người khác còn như thế, càng đừng nói đến Lục tổng thành thành thật thật đói bụng cả một đường.
Cả một bàn đồ ăn, ăn đến thấy đáy rồi bọn họ mới sôi nổi dừng đũa.
Cơm nước xong mới phát hiện, ngoài hiên không biết khi nào mưa đã rơi, ướt đầy đất.
Hơn nữa trời vừa tối lại vừa mưa, làm người thật muốn ở luôn trong căn biệt thự ấm áp sáng ngời.
Lục Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán một chút, trở lại phòng khách, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trước mắt sáng ngời, quay đầu hỏi Cố Thừa Di tiên sinh: "Lão cố, nhà mọi người có phòng cho khách không."
Cố Thừa Di tiên sinh: "......"
Ý đồ của tên này thật sự quá rõ ràng đi!
Ngay cả Lục Minh Triết cũng xoay đầu đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn ông chú đang sốt ruột này của mình.
"Phòng cho khách thù không có, xe thì có một chiếc, muốn hay không?"
Lâm Y Y đi theo vào phòng khách, đem chìa khoá chiếc Bentley đưa ra trước mặt hắn.
Siêu xe của Lâm gia không phải là quá nhiều, nhưng trong gara ít nhất cũng có sẵn năm sáu chiếc, cho bọn hắn mượn xe không có vấn đề gì.
Người ta đã đem chìa khóa xe đưa cho hắn, ý tứ tiễn khách rõ mồn một.
Lục Tầm cầm chìa khoá xe, cũng ngượng ngùng tiếp tục nói, đành phải lưu luyến không rời mà rời đi.
Nhìn hắn lưu luyến mỗi bước đi mà đi từ từ ra cổng lớn, Lâm Bình nữ sĩ rốt cuộc khống chế không được, hào phóng cười lên tiếng.
"Cái thằng nhóc tiểu Lục này cũng rất thành thật nha."
Kỳ thật nếu như hắn cứ mè nheo đứng ở đó, nói không chừng bà liền đồng ý!
Lâm Y Y liếc Lâm Bình nữ sĩ một cái.
Nói vậy hắn thật sự đã hợp mắt bà rồi sao ?
Ngay cả xưng hô cũng từ "Họ Lục" biến thành "Tiểu lục" như ba sau của cô.
Lâm Bình nữ sĩ lại nhìn con gái, liếc mắt một cái: "Con gái thì đúng là phải hơi rụt rè một chút, nhưng cũng không cần quá rụt rè, thời điểm thích hợp cũng nên cho chút tín hiệu, để người ta còn có chút lòng tin, như vậy mới làm cho người ta còn tinh thần theo đuổi con chứ."
"Ai muốn hắn theo đuổi!"
Lâm Y Y quay đầu lại đi thẳng lên trên phòng, chỉ chừa cho bà cái ót.
Lão thái thái này kinh nghiệm còn rất phong phú!
So sánh với bà, Lâm Y Y thật là đơn thuần giống như tờ giấy trắng......
Nhưng mà Lục Tầm cũng không tốt hơn bao nhiêu đi.
Haizzz... hai người trẻ tuổi cứ dây dưa với đối tượng, người bên cạnh thì vội muốn ૮ɦếƭ, tính sao bây giờ?