Kênh livestream lại xuất hiện thổ hào, còn thuận tay quăng mấy chục vạn, việc này, Lâm Y Y lúc ăn cơm chiều mới thuận miệng nói ra.
Cho tới bây giờ, cô đều cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Không nghĩ tới làm cái trò livestream này lại kiếm tiền dễ dàng như vậy ......
Nếu mỗi tháng đều có một thổ hào như vậy tới, vậy cho dù cô không có gia thế khủng như nguyên chủ đi nữa, cũng có thể trở thành phú bà trong tương lai rồi?
Lâm Y Y cảm thán nói: "Hiện tại quả nhiên có rất nhiều thổ hào nha."
Lâm Bình nữ sĩ lại chướng mắt chút tiền ấy......
Còn không đủ cho bà mua cái túi!
Nhưng mà khi nghe cô kể, bản thân chỉ vừa quay cảnh mình nấu đồ ăn, vừa trò chuyện lảm nhảm một chút, vậy mà có người ngốc không do dự chút nào ném mấy chục vạn vào, cũng cảm thấy đống tiền hơi bị quá dễ kiếm thì phải.
Lâm Bình nữ sĩ phụ họa gật gật đầu.
Nhớ năm đó bà kinh doanh hải sản, mệt ૮ɦếƭ mệt sống một tháng mới kiếm được mấy vạn đồng .
Mạnh Dục Nhiên cũng đang ngồi trên bàn cơm , tay siết chặt chiếc đũa.
Vừa rồi, nó cũng ngồi xem cái kênh livestream kia nha.
Lúc cái ID "Ta hận mặt than" kia ném một đống hàng không mẫu hạm, nó tất nhiên cũng thấy được.
Cái tên họ Lục này, nó liền biết ngay là hắn không có ý tốt mà!
Nhìn xem, hiện tại mới lộ đuôi cáo ra còn gì?
Nó dựng lỗ tai lên nghe, chỉ nghe Lâm Y Y tiếp tục: "Lúc trước còn có một tài khoản tên là bạo quân, cũng ném vào vài vạn chứ không chơi đâu."
"Cho nên nói, thế giới này, không biết sao lại tự nhiên có nhiều kẻ ngốc lắm tiền như vậy."
Lâm Bình nữ sĩ thở dài.
Mạnh Dục Nhiên ngốc nghếch lắm tiền : "......"
Cái bữa cơm này quả thật thiếu niên ăn mà không thấy có vị gì.
Trong khi ở biệt thự Lâm gia, người một nhà đang quay quần ấm áp ăn cơm chiều, thì ở biệt thự biển bên kia, Mạnh Ngôn vừa mới nhận công tác mới, đang sắp phải tiến tổ liền nhìn thấy Trương Hi Oánh mới vừa kết thúc xong công việc, dẫn theo một đứa bé gái, xách theo một rương hành lý trở lại nhà.
Cô bé kia mảnh khảnh nhu nhược, gương mặt cũng thực tú lệ, có ba phần nhìn giống Trương Hi Oánh.
Khi nhìn thấy Mạnh Ngôn, cô bé rất có lễ phép mà chào hỏi, "Em chào anh rể".
Trương Hi Oánh lấy một đôi dép lê cho cô bé thay, nhìn Mạnh Ngôn cười cười nói: "Em gái em đang nghỉ hè, để nó loanh quanh ở dưới quê em cũng không an tâm, nên mới đón nó lên Nam Thành ở một thời gian."
Cô bé này là em gái của Trương Hi Oánh, Trương Hề Nhược, Mạnh Ngôn trước đây cũng gặp qua vài lần.
Nghe vậy, liền gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Biệt thự có sáu phòng, bình thường ngay cả hai vợ chồng bọn họ còn không gặp nhau được mấy lần, dù sao phòng cũng không thiếu, chỉ là......
"Em có thời gian trông nó không ?"
Mạnh Ngôn cũng biết Trương Hi Oánh bận rôn biết bao nhiêu, lúc này mới ngạc nhiên nói.
Bận đến mức tính xem khi nào sinh con còn không có thời gian, còn có thể gian chăm sóc em gái?
"Em đã gọi điện thoại cho dì Phó đến nhà ở giúp đỡ một thời gian, tiện thể chăm sóc Nhược Nhược luôn."
Dì Phó chính là người bảo mẫu vẫn hay đến quét dọn biệt thự của bọn họ.
Mạnh Ngôn cảm thấy cũng có thể.
Hắn bưng chén trà ngồi trên sô pha, thấy cô gái nhỏ đứng e lệ đứng sau lưng Trương Hi Oánh, bộ dáng thập phần hiểu chuyện, liền vẫy vẫy tay với cô bé, gọi nó đến trước mặt.
"Nhược Nhược bao nhiêu tuổi?"
Với Trương Hi Nhược mà nói, ấn tượng về người anh rể này của con bé chính là đại minh tinh soái khí vạn người mê như trên màn ảnh.
Cơ hội thân cận trong sinh hoạt như vậy lại là không nhiều lắm, cho nên về tâm lý, khó tránh khỏi vẫn sẽ có chút khoảng cách.
Con bé tiến lên vài bước, cũng ngồi xuống sô pha theo, nhưng cách hắn một khoảng cách khoảng hai người.
"Em bảy tuổi."
Trương Hi Nhược nói xong, lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, khen tặng nói: "Anh rể à, anh còn soái hơn cả trong phim luôn."
Đứa nhỏ này thật ra rất biết nói chuyện nha.
Mạnh Ngôn cười cười.
Đứa em gái này của Trương Hi Oánh cũng tầm tầm cỡ tuổi của San San nhỉ, lớn hơn con bé khoảng một tuổi thôi mà.
Nhìn Trương Hi Nhược, hắn liền nhịn không được nghĩ đến San San ngọc tuyết đáng yêu, rất được người yêu thương.
Suy nghĩ một chút, cũng hai tháng rồi không gặp con gái.
Bình thường bận công tác, không có thời gian nhớ tới người nhà, hiện tại cuối cùng nhàn hạ được mấy ngày, không tự chủ được mà nhớ tới hai đứa nhỏ kia.
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng là con ruột của mình, sao có thể nói dứt bỏ liền dứt bỏ?
Nghĩ như vậy, hắn liền suy xét, có nên tìm cơ hội hỏi Lâm Y Y một chút, để hắn mang hai đứa nhỏ về bên này ở vài ngày không nhỉ.
Lúc này, sau khi đã thu xếp xong phòng cho em gái, Trương Hi Oánh đang đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Em tính cho Nhược Nhược đến thành phố Nam Thành này đi học luôn, chất lượng dạy học bên đây cũng tốt hơn mấy chỗ dưới quê nhiều. Nên đầu tiên muốn con bé đến đây thích ứng thử một chút, xong để xem xem có trường tiểu học nào tốt tốt một chút không."
"Sao anh chưa từng nghe em nói đến chuyện này?."
Mạnh Ngôn hơi nhíu mày: "Còn hơn một tháng nữa là đến khai giảng rồi, học sinh cũng được thu xếp xong trường học hết rồi còn gì."
Trương Hi Nhược đã bảy tuổi, qua nghỉ hè thì phải vào học tiểu học rồi.
Mạnh Ngôn nhớ tới lúc Tiểu Nhiên còn học nhà trẻ, Lâm Bình nữ sĩ đã mua cho Lâm Y Y cái biệt thự Lâm gia to đùng kia, chủ yếu là để đến khi Tiểu Nhiên đi học thì cũng gần trường một chút.
Hiện tại nhìn thấy Trương Hi Oánh gấp đến độ nước mắt sắp trào ra tới, hắn nhanh chóng trấn an nói: "Anh còn nhớ cái trường quốc tế Nam Thành mà Tiểu Nhiên theo học hình như là trường tư ấy, chắc chắn sẽ có biện pháp nhét vào được thôi, mấy trường tư nhân thì đỡ khắt khe hơn trường công lập một chút."
Cùng lắm thì hao một chút tiền thôi mà.
Chuyện mà có thể sử dụng tiền làm xong, cũng không tính là việc khó.
Trương Hi Oánh vô cùng tin tưởng lời nói của Mạnh Ngôn, vừa nghe xong liền yên tâm.
Nhưng là, cái chuyện tìm trường học cho con cái chưa bao giờ là chuyện đơn giản đến như vậy.
Không riêng gì phụ huynh trong nhà muốn chọn trường cho con mình, ngay cả nhà trường cũng muốn chọn học sinh.
Trường quốc tế Nam Thành là trường tư nhân, tất nhiên không có quy định chỉ nhận học sinh trong khu vực của trường như các trường công lập khác, nhưng cũng không phải tùy tiện ai đóng tiền cũng được vào học.
Bây giờ chỉ còn lại một tháng nữa liền khai giảng, danh sách học sinh đã sớm báo lên rồi, học sinh mới vào được phân vào lớp nào đều đã thu xếp xong, thình lình có người đột nhảy ra bảo có một học sinh muốn nhập học, ngươi tưởng trưởng học là chợ bán cải trắng sao ? Muốn mua thì mua à!
Không đề cập tới, Mạnh Ngôn đã đáp ứng lo việc này có bao nhiêu sứt đầu mẻ trán, chủ yếu là hắn cũng không nghĩ tới chỉ là chuyện cho con nít đi học thôi lại có thể phức tạp đến như vậy......
Nhưng mà, ý tưởng đón hai đứa nhỏ qua nhà lại càng lúc càng sâu đậm hơn.
Đặc biệt, mỗi ngày nhìn thấy bộ dáng Nhược Nhược thân mật bên cạnh Trương Hi Oánh như vậy, làm hắn thời thời khắc khắc nhớ bọn San San.
Suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định hỏi Lâm Y Y thử một chút, để cô sắp xếp cho hắn đón hai đứa nhỏ, sẵn tiện thì hỏi luôn chuyện nhập học tiểu học của Tiểu Nhiên lúc trước luôn.
Cô ấy chắc chắn là có chút kinh nghiệm.
Lâm Y Y hoàn toàn không nghĩ tới, vị "chồng trước" kia của cô còn có thể gọi điện thoại cho cô.
Hơn nữa, ngay câu đầu tiên lại chính là muốn đem hai đứa nhỏ đến chỗ hắn ở vài ngày.
Nếu nói về đạo lý, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là cha ruột của hai đứa nhỏ, trên pháp luật hắn cũng có quyền thăm hỏi, cô không thể nào ngăn cản không cho được.
Nhưng mà, cũng không thể đơn giản đồng ý như vậy được.
"Chuyện này, để tôi suy xét một chút, bọn nhỏ đều lớn, không thể không để ý ý kiến của tụi nó đúng không."
Cô trả lời như vậy.
Mạnh Ngôn ở bên kia trầm mặc một chớp mắt, sau đó liền hỏi cô chuyện lúc trước Tiểu Nhiên làm sao nhập học ......
Không phải chứ, không lẽ bây giờ hắn lại muốn làm một người cha tốt sao?
Vẻ mặt Lâm Y Y cũng ngơ ngác: "Tại sao anh lại hỏi chuyện trường học của Tiểu Nhiên vậy?"
Một người đàn ông cuồng công tác đến nỗi con cái còn không có thời gian hỏi thăm, đột nhiên lại hỏi chuyện trường của Mạnh Dục Nhiên, có kỳ lạ không cơ chứ!
Không phải là ly hôn xong, con cái cũng không gặp được nên mới sinh ra lòng nhớ thương chứ?
Không thể không nói, cô tuy nghĩ rất nhiều lý do, nhưng cái nào cũng không trúng!
Bên kia điện thoại dừng một chút, Mạnh Ngôn cười khổ nói: "Là Hi Oánh đem em gái của cô ấy lên Nam Thành, tính là sau khi kết thúc đợt nghỉ hè liền cho học tiểu học ở trên này luôn. Tôi cũng đã hỏi hết thầy cô giáo rồi, nhưng ai cũng nói phải chờ đến sang năm, nhưng mà sang năm chả phải Nhược Nhược cũng thêm một tuổi rồi, lại tính ra là nhập học trễ một năm."
Em gái của Trương Hi Oánh, Trương Hi Nhược?
Vừa nghe đến tên Trương Hi Nhược, Lâm Y Y cả người đều lạnh toát.
Cô đã quyết định làm một thổ hào bạch phú mỹ sống an tĩnh ẩn dật, mỗi ngày chỉ cần chiếu cố hai nhãi con trong nhà là đã cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ và thú vị rồi, ngay cả chuyện mình xuyên thư vào cũng xém chút quên mất......
Nào biết, hiện thực đột nhiên đập vào mặt như một cơn lốc, chậm rãi đem các bước phát sinh như trong tiểu thuyết xảy ra dần dần tiến đến, từng bước một có vẻ không hề quan trọng, nhưng đều dẫn đến kết cục mà cô đã biết rõ!
Trương Hi Nhược là nữ chủ trong nguyên văn, tương lai cô ta sẽ đi theo con đường vào giới nghệ sĩ, sau đó treo lên đánh vào mặt một đám nhân vật phản diện, cuối cùng vinh quan ngồi vào bảo tọa ảnh hậu......
Nếu như nói, Trương Hi Nhược chính là người được trời cao chiếu cố, vậy Mạnh San San chính là một sự tồn tại để làm đá kê chân cho cô ta bước lên thành tựu của mình!
Lâm Y Y nắm microphone, đầu óc có hơi rối loạn.
Thật lâu mà không có nghe được tiếng nói bên kia điện thoại, Mạnh Ngôn thử kêu cô mấy tiếng.
Lâm Y Y phục hồi tinh thần lại, nháy mắt giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Đó là chuyện nhà cô ta, có liên quan gì đến chúng tôi!"
Chỉ cần tưởng tượng đến San Sna ngoan ngoãn như thế này, về sau sống thành như vậy, lại bị cả giới giải trí bôi đen, còn bị nhốt vào trong ngục giam, cho dù sau này nó có được chú của nó cứu đi ra nước ngoài chăng nữa, nhưng thương tổn trong lòng sâu sắc như vậy, liệu sau này còn có thể có cuộc sống an bình được hay không chứ ?
Mặc kệ Trương Hi Nhược kia có bao nhiêu vô tội, ᴆụng đến hai nhãi con trong nhà cô là không được!
Cô chính là người bênh vực người mình như vậy đấy.
Thấy cô đột nhiên thay đổi thái độ, Mạnh Ngôn cũng nhất thời nói không nên lời.
Lâm Y Y lại không tính chỉ trách móc nhẹ nhàng như vậy: "Mạnh Ngôn, anh chưa bao giờ quan tâm con cái ruột thịt của mình đến mức đó đâu nha, nhưng bây giờ lại chạy Đông chạy Tây lo lắng cho em gái của vợ mình, thật là còn tốt hơn con ruột của mình nhiều."
Cô cũng không phải là người bắn tên không đích.
Thân làm cha ruột của hai đứa con, mà hai đứa nhỏ chưa từng được cái gì tốt từ hắn, nói trắng ra cuộc đời của chúng nó chả có quan hệ gì với người cha ruột như hắn cả!
Lời này của cô, không thể nghi ngờ gì là đã cắm một mũi tên lên иgự¢ Mạnh Ngôn gần đây vẫn nhớ đến hai đứa con của mình.
Trước khi ngắt điện thoai, hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy chuyện đón hai đứa nhỏ......"
"...... Anh đừng bao giờ nghĩ tới nữa!"
Nằm mơ đi thôi!
Trong mộng thì cái gì chả làm được.
Mạnh Ngôn: "......"