Vừa ra đến trước cửa, Lâm Y Y chuẩn bị không ít đồ vật muốn mang theo ra ngoài, sôi nổi cất vào cốp xe chiếc Porche của ba sau cô nàng sau ba kia chiếc Porsche suv cốp xe.
Hoàn toàn không giống Cố Thừa Di bình thường đơn giản đi ra ngoài, mấy người chỉ đi theo chơi này mà mang hành lý còn nhiều hơn chính chủ đi câu cá là ông nữa.
Cố tiên sinh liền nhìn thấy Lâm Y Y đóng gói hai cái cái rương, còn mang theo giá nướng BBQ, than......
Uy uy, muốn đem hết đồ làm bếp trong nhà theo luôn không?
Này là không thể nhịn nữa rồi!
"Chúng ta chỉ đi câu cá, con mang cả đống đồ làm gì?"
Lâm Y Y chỉ cười nhìn ông một cái, ngay cả Mạnh Dục Nhiên đang giúp đỡ cô chất đồ đạc lên xe cũng không rên một tiếng.
Mãi đến khi công trình chuẩn bị đồ đi ra ngoài kết thúc, Cố tiên sinh chờ đến sắp ngủ luôn rồi.
Mỗi ngày đi ra ngoài câu cá, trước nay Cố tiên sinh đều là quần áo nhẹ ra trận, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn.
Lúc này, Lâm Y Y đang ngồi băng ghế sau cùng với Mạnh San San đang kề tai nói nhỏ: "Chúng ta không nói cho ông ngoại, chờ lát nữa mẹ làm món nướng BBQ cho San San ăn có được hay không?"
San San cũng nho nhỏ giọng đưa sát miệng vào bên tay cô mà nói: "Anh trai đã sớm nói cho con biết rồi, nên hồi nãy ăn cơm trưa con ăn có một nửa thôi."
"Con đúng là đứa nhỏ lanh lợi mà!"
Lâm Y Y sờ sờ đầu con bé.
Lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện cặp mắt của Cố tiên sinh đang xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi ở phía sau......
Không biết vì cái gì, loại dự cảm không thật quá tốt này càng thêm mãnh liệt!
——Trong lòng Cố Thừa Di tiên sinh đột nhiên nổi da gà.
Sự nghiệp của Cố Thừa Di trọng tâm là ở nước ngoài.
Thời kỳ thanh niên ông có về nước gây dựng sự nghiệp, sau dựa vào mối quan hệ ở nước ngoài mới phát triển việc kinh doanh càng lớn. Hiện tại lâu lắm rồi mới trở về nước nhưng các mối quan hệ lúc trước tích góp được cũng không để hoang phế, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nhau ra uống trà, đánh golf, câu cá gì đó.
Lần này cùng Lâm Bình nữ sĩ về nước, hắn theo mấy ông bạn gia nhập một câu lạc bộ câu cá.
Cái câu lạc bộ này cũng rất nổi danh ở thành phố Nam Thành, thường xuyên tổ chức một ít hoạt động thi đấu câu cá.
Cố tiên sinh tuy rằng hơi cao tuổi, nhưng cũng không chịu thua, liền cố gắng chuẩn bị cho cuộc thi đấu lần sau, mỗi ngày đều dành ra thời gian đi câu cá với bạn.
Khu vực Đông Hồ ở ngoại thành Nam Thành, bao bọc xung quanh hồ toàn là núi, mấy chục con suối nhỏ đều chảy vào đây, hình thành một cái đập chứa nước thiên nhiên thật lớn, luôn luôn được người yêu thích câu cá vô cùng ưu chuộng.
Đoàn người Lâm Y Y vừa đến, liền nhìn thấy đã có người hoặc ngồi hoặc đứng đang câu cá gần đập chứa nước.
Xe Cố tiên sinh chậm rãi đi về hướng mấy chiếc siêu xe, tìm một vị trí dừng lại, liền nghe thấy thanh âm trung khí mười phần cách đó không xa: "Lão cố, ông hôm nay tới chậm nha! Xem ra, hôm nay ông không câu được con nào cũng không được lấy cớ đâu nha?"
Cố Thừa Di đã xuống xe, nghe vậy liền ha hả cười cười, chỉ chỉ người nọ nói hắn không phúc hậu.
Sau đó mở ra cốp xe chuẩn bị lấy ngư cụ, đi theo liền nhìn thấy một đống "nhóm hành lý" đang chiếm cứ phần lớn diện tích trong cốp xe, đem đám ngư cụ đáng thương dồn vào một góc nhỏ......
Thật là không biết nên nói nó cái gì mới được......
Nhưng ông vẫn rất có phong độ hỏi Lâm Y Y một tiếng: "Cần ta giúp con lấy đồ ra không?"
Kỳ thật ông cũng không muốn đem hết mấy thứ này mang ra......
Lâm Y Y một chút cũng không ngại: "Cảm ơn ba."
Hình ảnh người một nhà đồng thời xuất hiện, có thể nói là rất chấn động.
Bởi vì tất cả những người khác ở đây đều là người cô đơn......
Cố Thừa Di mang theo bọn Lâm Y Y đi qua, đem hai cái rương cùng mấy cái bao nilon bỏ lên trên cỏ thành một đống, sau đó liền nhìn mấy ông bạn già cùng là thành viên câu lạc bộ giới thiệu: "Đây là con gái tôi, còn đây là hai đứa cháu ngoại của tôi."
"Ôi ôi ôi, con gái ông thật là xinh đẹp nha......"
"Ôi chao, cháu trai cháu gái ông đều lớn như vậy rồi sao?"
Mấy người này đầu tiên là khen một hồi, sau đó liền nhìn thấy bọn họ bao lớn bao nhỏ, cảm giác có hơi lúng túng.
Kiểu này hình như không giống tới câu cá lắm, giống đi nấu cơm dã ngoại hơn?
Xem con gái người ta, mang theo hai đứa nhỏ, ngay cả giá nướng BBQ đều đã bày xong hết rồi còn gì!
Mặt già của Cố Thừa Di đỏ lên: "Ờ thôi thôi, chúng ta câu cá, câu cá......"
"Ai? Hôm nay tiểu Lục cũng tới nè!"
Cố tiên sinh đột nhiên nhìn đến cái ghế dài ở xa nhất, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun trắng, mang kính râm LV đang ngồi, liền cất tiếng chào hỏi từ xa: "Tiểu lục hả, bận rộn như vậy cũng đến à ?."
Tiểu Lục nghe vậy, quay đầu vừa nhìn liền thấy là Cố Thừa Di, cũng hơi ngoài ý muốn.
Hắn quay sang nói với một ông lớn tuổi đang ngồi ở gần nhất, nhờ người ta giúp hắn nhìn một chút, liền buông cần câu ra, đi về hướng Cố Thừa Di.
"Cố lão tiên sinh, không nghĩ hôm nay ngài cũng tới."
Cố Thừa Di cũng không phải là người đơn giản, nên vị tiểu Lục tiên sinh này cũng có thái độ cung kính với ông.
Cố tiên sinh không thèm để ý phất phất tay: "Đừng kêu ta như vậy, ta không quen đâu, kêu ta lão Cố được rồi."
Người có thân phận như ông, lại tuổi tác cũng khá lớn, lại có thể thân thiện thoải mái như vậy cũng là ít thấy.
Tiểu Lục tiên sinh thấp giọng cười thanh: "Vậy từ đây về sau con cũng không khách khí nha."
Bên kia, Lâm Y Y đã chuẩn bị xong hết thảy, than cũng đã đốt xong, đem mấy xiên thịt đã xiên sẵn để lên giá nướng, liền hướng về phía Cố Thừa Di đang đứng nói chuyện hô: "Ba, l đừng lười biếng nha, nhanh nhanh câu cá đi...... San San nhà mình đói bụng rồi nha."
Cố tiên sinh đang nói chuyện phiếm bị cắt ngang, trong nháy mắt bỗng có cảm giác một lời khó nói hết.
Ông đi câu cá, đó là hứng thú, là yêu thích, là sự nghiệp vận động cao thượng có được không!
Làm sao mà hiện tại lại cảm giác mình giống như tay chài lưới thế nhỉ ?
Tiểu Lục tiên sinh cũng thanh tiếng hô nhìn qua, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo thun hồng phấn, quần cao bồi, mái tóc nâu hơi xoăn đang buộc lại thành đuôi ngựa, cả người đều có vẻ thập phần thanh xuân xinh đẹp.
Cô ấy còn nhuộm màu tóc hơi sáng một chút, thoạt nhìn cũng rất thích hợp.
Cố tiên sinh thành thạo giới thiệu thêm một đợt: "Đó là con gái của ta, thế nào, xinh đẹp không?"
Đừng thấy Cố tiên sinh vẻ mặt rụt rè, trên thực tế trong lòng đã đắc ý đến ưỡn thẳng иgự¢ lên luôn.
Tiểu Lục tiên sinh đã phát hiện, bên cạnh cô gái đó còn có một thiếu niên nhìn như con sói con, đang cảnh giác mà trừng mắt nhìn mình.
Hắn cười thầm một tiếng, thu lại tầm mắt: "Ừ, rất xinh đẹp."
Bên kia, Lâm Y Y đã thúc giục xong ba sau của cô nhanh chóng làm việc kiếm cá về cho cả nhà, miệng hát khe khẽ tay lại quết mỡ lên ghim thịt nướng......
Trên giá nướng, chợt nghe tiếng xèo xèo làm người thèm nhỏ dãi.
Mạnh San San nuốt nuốt nước miếng: "Mẹ ơi, khi nào có thể ăn vậy ?
Vừa mới bắt đầu nướng nên Lâm Y Y bất đắc dĩ: "Cục cưng à, còn không được đâu, chờ một chút."
Bọn họ đứng bên này cách bên hồ không phải quá xa, Cố tiên sinh cũng đang ở câu cá gần đấy, đều có thể nghe được hai mẹ con nói chuyện.
Nhìn thấy Cố tiên sinh một bên phóng cần, một bên cùng người nọ nói chuyện phiếm, đã không còn đưa mắt nhìn lại hướng bên này nữa, Mạnh Dục Nhiên mới thu tầm mắt, quay đầu lại.
"Em chỉ biết ăn."
Ngữ khí này, hơi có chút hận rèn sắt không thành thép.
Đột nhiên bị dỗi, cô bé nhỏ khinh thường mà hừ nói: "Có bản lĩnh chờ lát nữa anh đừng ăn nha ~"
Mạnh Dục Nhiên không để ý đến đứa em gái thiếu ý tứ này của nó, nhìn thấy mẹ nó đã đem mấy que thịt xiên nướng đặt lên trên giá nướng, đành phải nhận mệnh ngồi xổm xuống, giúp mẹ xiên hết mấy nguyên liệu còn lại vào trong xiên nướng.
Mùi thơm của những xiên thịt nướng trên giá BBQ càng ngày càng nồng đậm, đừng nói Mạnh San San, ngay cả Mạnh Dục Nhiên đang ngồi xổm một bên vất vả cần cù lao động đều ngửi thấy có chút chịu không nổi.
Nó biết mẹ nó nấu ăn rất ngon, nhưng mà......
Này cũng quá thơm đi!
"Thơm quá, tôi có thể nếm một chút không?"
Bỗng nhiên, một giọng đàn ông thấp thấp ở phía trên vang lên.
Mạnh Dục Nhiên vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy gã đàn ông lúc vừa rồi nhìn mẹ nó đã đứng bên cạnh giá nướng BBQ.
Động tác trên tay Lâm Y Y chợt ngưng lại, ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh trên môi treo nụ cười nhạt.
Má ơi, suýt chút nữa quăng luôn xiên thịt nướng đi rồi!
Lâm Y Y cứng đờ khóe miệng.
"Thật trùng hợp nha, cô Lâm."
Lâm Y Y: "......"
Một chút đều không muốn có cái trùng hợp này!
Cô nghĩ đến chỉ một lần nhận sai đối tượng xem mắt mà phải xấu hổ đến thế này hoài sao.