Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn - Chương 111

Tác giả: Tình Thư

Cơm nước xong, tiết mục kế tiếp của một gia đình bình thường chính là ngồi quay quần trên sô pha xem TV, nhưng mà đêm nay là đêm Bình An, nếu cứ như vậy có phải quá đơn giản rồi không, làm gì có không khí lễ hội này nọ chứ ?
Cho nên, Cố tiên sinh giống như đang làm ảo thuật, móc từ trong túi ra hai vé xem phim.
Đang lúc mọi người ai cũng tưởng ông lấy vé xem phim ra cho hai vị nam nữ thanh niên duy nhất trong nhà, ngay cả Lục Tầm đều cảm thấy rất kinh ngạc rất ngoài ý muốn, còn ảo não rằng mình ngay từ đầu cũng không nghĩ tới, đến Lâm Y Y cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, phảng phất như đang nói "Thật không có cách nào với hai người luôn"......
Chỉ thấy Cố tiên sinh đem vé đưa cho Lâm Bình nữ sĩ.
Hắn còn thâm tình chân thành nói: "Hai ta đã lâu không có cùng nhau xem phim, lần này tôi đặt mua vé sớm mới có đấy."
Đây, chén cẩu lương này mọi người chia đi!
Lâm Y Y & Lục Tầm: "......"
Hoàn toàn hiểu sai ý!
Lâm Bình nữ sĩ lại lần nữa khôi phục thành bộ dáng đắc ý dào dạt, tư thế nhận vé xem phim mà cứ như nhận một chiếc nhẫn cầu hôn, cả người đều không che dấu được vui mừng.
Mặc kệ là phụ nữ tuổi gì, luôn hưởng thụ với chuyện bị người trân trọng sắp đặt.
Hai vợ chồng già lãng mạn này lúc nào cũng như đang ở cái tuổi hồi xuân, thể hiện càng lúc càng tinh xảo.
Cũng cho cấp Lục Tầm một tấm gương hết sức sinh động.
Đôi vợ chồng già thu xếp một phen, chậm rãi rời đi, để lại những người khác hai mặt nhìn nhau.
Mạnh Dục Nhiên vẻ mặt nhàm chán mà đứng dậy, lại đi về trên lầu.
Lục Minh Triết tay bỏ vào trong túi, trong nháy mắt tiếp theo, từ trong túi móc ra cái gì đó, đưa cho Lục Tầm: "Cho chú."
Lục Tầm:????
Sau đó, hắn liền nhận từ trong tay cháu trai hai vé xem phim!
Lâm Y Y & Lục Tầm: "......"
Kế tiếp nỗi kinh ngạc vì đôi vợ chồng già kia, hai người lại lần thứ hai khi*p sợ, không biết nói gì mà trừng mắt nhìn thiếu niên.
"Biết ngay là chú khẳng định không chuẩn bị."
Lục Minh Triết cũng thực cảm thấy không biết nói gì!
Lục Tầm đến bây giờ vẫn là vẻ mặt ngoài ý muốn: "Hả ? Con mua vé xem phim từ khi nào vậy ?"
Mấy ngày lễ như thế này, nếu không phải đã chọn phim và đặt mua vé trước, chờ tới bây giờ mới nhớ ra thì cơm lạnh canh nguội rồi, làm gì còn chỗ? Ngay cả mấy chỗ hai bên vách phòng chiếu cũng đều bán hết sạch!
Lục Minh Triết lúc này không nói gì.
Nhưng cho dù nó không nói lời nào đi nữa, cũng có thể làm người liếc mắt một cái liền nhìn ra trên khuôn mặt bình tĩnh kia, là khinh bỉ cùng khinh thường thật sâu.
Nhưng vấn đề là, thiếu niên chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, rốt cuộc làm sao lại biết được mấy chiêu theo đuổi con gái như thế này chứ ?
Chỉ có thể nói, thật không hổ là nam chính sao?
Vẻ mặt Lâm Y Y thật không biết nói gì.
Cô nhìn Mạnh San San đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Lục Minh Triết, lại đang không tim không phổi mà cầm cái muỗng nhỏ múc bánh pudding ăn, đột nhiên dâng lên một ý thức nguy cơ!
Cho dù Lục Minh Triết còn nhỏ tuổi như vậy, cô cũng đã nhìn ra nó có phương diện nào đó bất phàm, ngay cả cô cùng Lâm Bình nữ sĩ đều cảm thấy cái thằng bé này rất được người thích, vậy Mạnh San San sau khi lớn lên, còn có thể để ý thanh niên này ngoại trừ Lục Minh Triết sao?
Cứ tưởng tượng như vậy, cả người cô đều thấy không tốt!
Lúc trước không có chú ý nhiều như vậy, nói gì thì nói bây giờ bọn nhóc cũng chỉ là mấy đứa con nít còn nhỏ tuổi, đặc biệt Mạnh San San, năm nay mới 6 tuổi......
Ai sẽ đi chú ý chuyện tình cảm này nọ của một đứa bé mới 6 tuổi chứ ?
Đó không phải tự tìm phiền não sao!
Lâm Y Y hiện tại đang tự tìm phiền não đột nhiên cũng sinh ra một loại tâm thái của mẹ già.
Ngay lúc này cô lại cảm thấy Lâm Bình nữ sĩ quả thực là người nhìn xa trông rộng, đúng là nên cho con gái quen biết thêm nhiều thanh niên ưu tú một chút mới được!
Cái ý thức này một khi sinh thành, liền càng sinh sôi nảy nở trong đầu cô.
Mặt ngoài cô cũng chưa nói gì, nhưng kỳ thật đã đem chuyện này đính lên đầu quả tim.
Mạnh San San đang múc bánh pudding ăn, đột nhiên hắt xì một cái thật lớn.
Xoa xoa mũi, mở to đôi mắt tròn xoe: Có một loại dự cảm không tốt lắm!
Lục Minh Triết lấy một tờ khăn giấy đưa cho con bé lau lau mũi: "Bị cảm hả?"
Người ta đối xử với em gái ruột nhà mình chăng nữa cũng chỉ tốt đến vậy là cùng......
Mạnh San San lắc đầu, bộ dáng nũng nịu dễ thương làm tâm người nhìn cũng muốn chảy thành nước......
Lục Minh Triết không nhịn được, đưa tay lên xoa xoa đầu con bé.
Có em gái thật tốt......
Nó muốn làm như vậy lâu lắm rồi!
Trước không đề cập tới cái tương lai làm người nhọc lòng kia, hay cái cốt truyện còn không biết có kịp phát triển như vậy hay không, sau lễ Giáng Sinh, chuyện gần nhất chính là việc cả nhà đi du lịch nhân dịp tết Nguyên Đán.
Đây là chuyện đã định ra trước khi mọi người biết Lâm Bình nữ sĩ về nước, cho nên hành trình lần này tất nhiên không bao gồm hai vợ chồng bà......
Đối với chuyện này, Lâm Bình nữ sĩ vô cùng khó chịu.
"Chỉ biết tự mình đi chơi, con gái bất hiếu!"
Uổng công thương ngươi!
Vậy sao không nói hai người nào đó chỉ biết đi xem phim riêng với nhau thì sao ?
Lâm Y Y thông minh lựa chọn im miệng.
"Công ty du lịch đã sớm định ra hành trình rồi, tụi con cũng đâu có dự đoán được hai bác đột nhiên trở lại đâu."
Lục Tầm tốt tính giải thích.
Nói đến cái này, Lâm Bình nữ sĩ càng tức: "Vậy vì sao cậu cũng có thể đi?"
Đúng là không công bằng!
Lúc này, Lục Tầm cũng lựa chọn nhắm lại miệng.
Dù sao thì nói nhiều sai nhiều, không bằng không nói......
Qua một lát, Lâm Bình nữ sĩ tự cảm thấy hơi mất mặt mà bực bội mà chạy tới oán giận với Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh kỳ thật cũng biết, vị nữ sĩ này thích xem náo nhiệt, cũng không phải nói là không đi không được, nhưng chính là người một nhà chỉnh chỉnh tề tề đu chơi, lại không tính phần bà, cảm thấy mình đã bị xa lánh, bị tổn thương thôi......
Người tuổi càng lớn thì sẽ càng nghĩ nhiều như vậy, hy vọng bản thân mình là một tiểu công chúa, mỗi ngày đều được người chiều chuộng, nhớ thương, tuyệt đối không chịu được cảm giác bị người thờ ơ.
Nghĩ nghĩ một chút, Cố tiên sinh quyết đoán liên hệ công ty du lịch.
May mắn lúc này còn cách tết Nguyên Đán hai ngày, ông sử dụng một chút mối quan hệ, thành công nhét hai người bọn họ vào bao tải hành trình.
Maldives là một quốc gia tạo thành bởi rất nhiều đảo, mỗi cái đảo nhỏ có một cái khách sạn, tổng cộng mấy chục cái khách sạn, quy mô có thể tưởng tượng như thế nào......
Tóm lại, hai vợ chồng già cuối cùng cũng không có khả năng cùng ở chung với bọn Lâm Y Y trên một hòn đảo.
Về chuyện này, Lâm Bình nữ sĩ tức khắc liền cảm thấy lý cân bằng.
Không ở cùng một hòn đảo cũng không có gì ghê gớm, bà cũng đâu muốn trong chừng lũ trẻ cho hai đứa bọn nó!
Lâm Bình nữ sĩ lại ngạo kiều.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng nhiệt tình của người một nhà đối với chuyến du lịch.
Bởi vì đám nhóc Mạnh Dục Nhiên chỉ được nghỉ tổng cộng cũng có ba ngày thôi, nên phải tận dụng tốt thời gian của ba ngày này, khẳng định vừa được nghỉ liền xuất phát.
Cho nên một buổi tối ngay trước kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, ngoại trừ hai vợ chồng già, mấy người còn lại đã lên phi cơ xuất phát.
Hành trình máy bay bay về phương đông ước chừng mất hơn tám tiếng, vì nguyên nhân lệch múi giờ, nên dù cho xuất phát từ 10 giờ 50 tối, nhưng khi tới nơi chỉ mới gần 5 giờ sáng.
Bọn họ ở trên một hòn đảo nhỏ ở xa ngoài khơi, bao một khách sạn 6 sao dạng nhỏ, xem như là điều kiện tốt nhất của làng du lịch rồi.
Tính riêng tư của mỗi một căn biệt thự đều vô cùng tốt, nơi nơi đều có thể cảm nhận được được hơi thở cao nhã rất nồng đậm. Bất luận là nằm trên giường hay là ngồi trên sô pha, hay là ngồi ngoài sân phơi, đều có thể nhìn thấy cảnh biển vô cùng mỹ lệ.
Nước biếc cát trắng tinh, nhàn nhã, nhẹ nhàng, ánh mặt trời, bãi biển......
Sau khi đến trên đảo, liền có một nhân viên ở đây đặc biệt hướng dẫn riêng cho gia đình, giới thiệu tình huống trên đảo, bao gồm dùng cơm, phương tiện giải trí, cùng với tiêu chuẩn tiêu phí ở đây.
Ở Maldive, ai cũng sẽ hoàn toàn không cảm giác nhàm chán, bởi vì không có lúc nào mà mình không cảm giác được hai mắt của mình không đủ dùng.
Mấy đứa nhóc sau khi đặt chân lên đảo, thì cơn buồn ngủ vặc vẹo lúc nãy ở trên phi cơ đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, thay vào đó là sự hưng phấn, hào hứng, nóng lòng muốn trải nghiệm.
Bọn họ ở trong hai phòng có bể bơi liền nhau, trong phòng nào cũng có một cái giường lớn và một cái giường nhỏ.
Lâm Y Y vừa thấy cái giường lớn, cả người liền không chịu khống chế mà bò lên......
A, thật mềm thật thoải mái!
Bất tri bất giác liền ngủ rồi.
Mạnh San San lúc này hoàn toàn không muốn ngủ.
Nó đưa mắt nhìn anh trai, từ trên mặt anh trai nhìn không ra cảm xúc gì, liền hướng về phía cửa nhìn nhìn.
Nhìn ra con em gái mình đang muốn đi tìm Lục Minh Triết chơi, Mạnh Dục Nhiên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ áo nó: "Có phải muốn ra ngoài đi dạo không ?"
Mạnh San San tức khắc hai mắt phát sáng, gật gật cái đầu nhỏ.
Vẫn là bộ dáng ngây ngốc như vậy, khó trách bị cái thằng họ Lục kia dụ qua!
Mạnh Dục Nhiên có chút hận sắt không thành thép mà trừng mắt liếc em gái mình một cái.
Vô duyên vô cớ bị trừng, trong lòng cô gái nhỏ còn rất ủy khuất.
Lùi lại một bước, trong lòng đã tính toán đi qua phòng sát vách tìm A Triết ca ca.
Sau đó, liền nghe được anh trai mình nói như ra lệnh: "Còn không đi thay quần áo?"
"A?"
Cô gái nhỏ ngơ ngác trợn tròn đôi mắt to.
Mạnh Dục Nhiên đã mở ra rương hành lý của mình, vừa tìm quần áo cho chính mình, vừa dùng ngón tay chỉ, còn liếc mắt một cái nhìn cái rương hành lý 280 cực lớn của Lâm Y Y: "Áo tắm của em với mẹ để chung ở trong đó đó, lát nữa bên trong thì mặc áo tắm, bên ngoài thì mặc cái đầm thôi cũng được, chờ lát nữa chơi nước bị ướt cũng không sao."
Rốt cuộc xác định anh trai muốn mang mình chơi chứ không phải la mình, Mạnh San San hoan hô một tiếng liền nhào về hướng rương hành lý, thở hổn hển thở hổn hển mà bận bịu nửa ngày, mãi đến khi Mạnh Dục Nhiên đổi một cái áo thun cùng sọt ra tới, nó còn chưa thành công mở được vali ra.
Mạnh Dục Nhiên sách một tiếng: "Ngu muốn ૮ɦếƭ."
Nhưng vẫn tiến lên, dễ như trở bàn tay giúp rm gái mình mở rương hành lý ra: "Tự mình tìm đi."
Chờ Mạnh San San tự đi toilet thay xong quần áo ra tới, Mạnh Dục Nhiên đã nhàm chán gặm bánh quy nhỏ đến sắp no căng.
Nó nhăn nhăn mí mắt: "Sao bây giờ mới ra tới."
Bất quá, khi nhìn đến Mạnh San San, bên ngoài áo tắm hồng nhạt còn mặc một bộ váy hai dây màu trắng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy màu hồng phấn dễ thương ở bên trong, phụ trợ cho bộ dáng của cô bé nhỏ càng thêm đáng yêu, chút không kiên nhẫn vừa rồi kia, nháy mắt liền hòa tan.
"Cũng khá xinh đẹp."
Nó khen.
Cô bé nhỏ giương cằm lên, đắc ý nói: " Đương nhiên rồi."
"Là do anh có mắt lựa quần áo chứ!"
Cái váy nhỏ này, lúc Lâm Y Y tự đóng gói đồ đạc cho con gái có hỏi qua ý kiến của nó.
Thiếu niên mà, luôn có một thẩm mỹ khá độc đáo đối với nhan sắc thuần tịnh ......
Phảng phất như mặc màu trắng vào, liền có vẻ đặc biệt hồn nhiên hay sao ấy.
Mạnh San San hừ nhẹ một tiếng, lướt qua hắn, đi đầu ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lục Minh Triết đang chuẩn bị đi về hướng bọn họ.
Lục Minh Triết mặc áo thun thể thao trắng, cùng quần short kaki ống rộng.
Nhìn thấy hai đứa nó......
Trực tiếp bỏ qua thiếu niên đi phía sau cô gái nhỏ, chỉ nhìn Mạnh San San khen nói: "San San mặc như vậy thật là đẹp mắt."
Cô bé nhỏ trên chân còn lê một đôi dép nhựa màu hồng nhạt, mái tóc dài hơi cong cong trời sinh xoã tung rũ ở sau người, tóc mái bay bay khiến cho làn da trắng như tuyết giữa trán như ẩn như hiện, hơn nữa làn da trắng lại vô cùng hợp với màu của bộ váy hai dây, càng làm thêm tác dụng như vẽ rồng điểm mắt.
Xác thật là khá xinh đẹp!
Cô bé nhỏ nghe được lời khích lệ giống y chang như anh trai của mình: "......"
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô bé liền nghe được tiếng hừ lạnh của anh trai: "Là tôi có mắt lựa quần áo !"
Lục Minh Triết: "......"
Nó nhìn Mạnh Dục Nhiên.
Mạnh Dục Nhiên cũng tà tà liếc mắt nhìn lại nó một cái.
Hai thiếu niên ai cũng không chịu nhường ai......
Khi Lục Tầm thay xong quần áo đi ra tới, nhìn thấy một cục diện chính là như vậy.
Tự nhiên lại có một loại cảm giác như mấy đại lão tương lai xoa tay hầm hè chuẩn bị cho đối phương một đòn trí mạng là như thế nào nhỉ?
Lâm Y Y nếu biết ý tưởng của hắn giờ phút này, phỏng chừng sẽ rưng rưng nước mắt kêu một tiếng đồng chí!
"Hai đứa làm gì vậy?"
Lục Tầm đi lên phía trước, thành công khiến cho hai thiếu niên chú ý.
Nhưng mà hắn cũng không thèm đếm xỉa tới hai đứa bọn nó.
Hắn nhìn thấy cô bé nhỏ đứng chính giữa hai thiếu niên, đang xinh xắn nhìn lại đây, tức khắc cả trái tim đều hòa tan: "San San mặc thật là đẹp mắt!"
Không chút nào bủn xỉn khen.
Mạnh San San: "......"
Cô bé nhỏ cảm thấy tim mệt ghê.
Ê, mấy người bàn nhau khen một câu có lệ đúng không?
Sau đó không chút nào ngoài ý muốn lại một lần nữa nghe được anh trai nó nỗ lực khống chế biểu tình đắc ý hiện lên trên mặt, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn biểu lộ không sót chút nào qua giọng nói: "Là con có mắt lựa quần áo!"
Lục Minh Triết: "......"
Cái thằng này còn có thể ấu trĩ hơn không!
Lục Tầm lại không cảm thấy chút nào.
Hắn hiện tại nhìn Mạnh Dục Nhiên liền giống như Lâm Bình nữ sĩ nhìn Lục Minh Triết, cảm thấy chỗ nào cũng tốt......
"Mẹ con đâu?"
Hắn thuận tay bế Mạnh San San lên, hướng về Mạnh Dục Nhiên hỏi.
"Đang ngủ."
Lục Tầm nhướng mày, nhìn nhìn lại Mạnh San San.
Chỉ thấy cô bé nhỏ rũ mắt nhìn hắn: "Mẹ mệt mỏi."
Trầm ngâm trong chốc lát, Lục Tầm chỉ vào phía trước: "Bên kia chính là nhà ăn, vừa rồi lúc đi đảo qua có nghe nhân viên hướng dẫn nói."
Vừa rồi còn chưa cảm thấy, nghe hắn vừa nói, Mạnh San San tức khắc liền cảm thấy đã đói bụng: "Có phải có tôm hùm to hay không ? Con đói bụng quá a!"
Trước khi tới đây con bé luôn nghe mẹ mình nhắc đi nhắc lại, nơi này có các loại cá ăn rất ngon, còn có tôm hùm to thật to, nó muốn ăn bao nhiêu thì có thể ăn bấy nhiêu nha......
Hiện tại chỉ mới ngẫm lại con tôm hùm to đỏ thơm lừng, nước miếng sắp chảy ra!
Buổi sáng có tôm hùm hay không Lục Tầm không biết, nhưng mà không liên quan, hắn dặn cháu trai nhà mình, nói: "Hai đứa dẫn San San đi ăn cơm sáng đi, nhớ chú ý trong chừng em nha, nếu làm lạc mất em gái thì chú để hai đứa bây ở lại đây luôn!"
Lục Minh Triết: "......"
Hai thiếu niên này tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng kỳ thật cũng rất đáng tin cậy, bọn họ làm người lớn trong nhà chưa bao giờ có chuyện không yên tâm với tụi nó.
Nhưng mà hắn vẫn nhắc nhở bọn nó không được tới gần biển, cũng không được tự mình đi bể bơi chơi.
Mãi đến hai thiếu niên đều đồng ý rồi, lúc này mới yên tâm.
Bọn nhóc đi về hướng nhà ăn, Lục Tầm lại tần ngần đứng tại chỗ trong chốc lát, vẫn kìm nén không được, nhấc chân đi đến căn phòng trên mặt nước ở phía trước.
Vì để tiện cho hai nhà đi qua đi lại, kế bên gian phòng cách vách kia, có một cái cửa lúc nào cũng mở......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc