Phòng bếp không ngừng truyền đến mùi hương thật hấp dẫn, tận trên lầu hai còn có thể ngửi được.
Thời gian này, Mạnh Dục Nhiên đang làm bài tập trên phòng của mình, Mạnh San San không có việc gì làm nhẹ nhàng, rón ra rón rén mà đi đến cửa phòng bếp, đứng trước ngạch cửa ló đầu vào thăm dò, đôi mắt chăm chú không chớp mà nhìn mẹ mình đang nấu cơm.
Ngay từ đầu, Lâm Y Y thật đúng là không phát hiện con bé này, nhưng lúc xoay người đi đến tủ lạnh lấy nước chấm mới nhìn thấy một cái đầu nhỏ nhỏ bên cạnh khung cửa.
"Ủa, cục cưng của ai xinh quá đứng đó làm gì vậy?"
Trên tay cô vẫn không ngừng lại, vừa mở nắp lọ nước chấm vừa cười cười nói: "Đang muốn xem mẹ nấu cơm cho hai anh em đúng không?"
"Dạ."
Mạnh San San gật gật đầu.
Lúc đầu không cẩn thận bị mẹ phát hiện, con bé còn hơi ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng vẫn đứng đó không rời đi, hai tay vịn khung cửa, duỗi đầu nhìn vào.
Lâm Y Y lại quay đầu nhìn nó một cái, bé con nho nhỏ xinh xắn, bộ dáng lại ngoan ngoan ngoãn ngoãn, vừa làm người thích lại làm người đau lòng.
Lâm Y Y chỉnh lửa, để nồi sạn qua một bên, giơ tay vẫy vẫy Mạnh San San.
Thấy cô bé nhỏ cộp cộp cộp chạy vào, liền cúi người cười tủm tỉm hỏi: "Mẹ còn một rổ rau xanh chưa kịp rửa nữa, San San có thể giúp mẹ rửa được không?"
Việc nhỏ như việc rửa rau mà cô lại nói như một trách nhiệm vô cùng trọng đại, giống như không có ai giúp đỡ là không được vậy.
Bạn nhỏ Mạnh San San được giao cho một trọng trách như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy bản thân thật quan trọng mới có thể làm nên đại sự như vậy, lập tức hưng phấn gật đầu mấy cái.
"Lại đây, lấy cái chậu nhỏ để xuống đất đi, con ngồi lên cái ghế nhỏ rồi từ từ rửa nha."
Lâm Y Y sắp xếp cho bạn nhỏ San San xong, thấy con bé đang nghiêm túc mang từng cọng rau bỏ vào trong chậu rửa, lúc rửa cũng cẩn thận quan sát từng lá cải, dùng bàn tay mũm mĩm của con bé xoa xoa lật tới lật lui, lúc này mới xoay người tiếp tục xào rau.
Xem con nít rửa rau, tuy vụng về nhưng lại đặc biệt thú vị.
Lâm Y Y lúc đang làm bếp cũng xoay đầu lại rất nhiều lần, cuối cùng không thể chiến thắng được trái tim ngo ngoe rục rịch, móc di động ra, thình lình đem khoảng khắc này ghi lại trong album ảnh.
Mạnh Dục Nhiên trên đường xuống lầu định đi phòng bếp lấy đồ uống trong tủ lạnh mới phát hiện mẹ mình đang chụp lén em gái nhỏ cặm cụi rửa rau.
Trong nồi đang nấu món thịt ba chỉ, cả phòng bếp đều bay mùi thịt hầm thơm ngào ngạt, thật làm khó cô bé nhỏ đang cúi đầu rửa rau nhưng vẫn phải chịu đựng, lâu lâu lại nuốt nước miếng ực một cái rồi tiếp tục làm việc......
Rõ ràng là lam dụng lao động trẻ em mà, nhưng hình ảnh này không biết tại sao lại khôi hài như vậy.
Mạnh Dục Nhiên đưa nắm tay chống môi, bình tĩnh một chút, khuôn mặt lại quay về vẻ lạnh nhạt không biểu tình, làm bộ dường như không có việc gì xảy ra từ từ thả bước về cái tủ lạnh hai cửa trong phòng bếp......
Một bên cửa tủ lạnh mở ra, trong nháy mắt lại nghe thấy một tiếng "Răng rắc", trùng hợp lại rơi vào tai nó.
Thằng bé sụp mi quay đầu lại, liền thấy bà mẹ trẻ tuổi không đàng hoàng của hắn đắc chí nhìn màn hình di động cười đến tít cả mắt: "Ai nha, con trai mẹ sao lại đẹp trai đến thế này chứ!"
Trên màn hình là sườn bên khuôn mặt của một thiếu niên cực kỳ tinh xảo, lại do có ánh đèn phòng bếp đánh lên, nhìn qua đều thấy làn da trắng min màng, môi mỏng hơi hồng ẩm ướt trơn trơn......
Quả là một thiếu niên tuyệt đẹp đi từ trong truyện tranh ra!
"Mẹ......"
Cái tiếng mẹ này, thật là trong giọng nói đầy bất đắc dĩ.
Lâm Y Y nhìn ảnh chụp một lát, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cất di động, vô cùng thoả đáng mà để vào trong túi quần.
"Được, được, mẹ không chụp trộm nữa."
Cô tức giận liếc liếc mắt nhìn thằng nhãi con, còn thấp giọng lẩm bẩm oán giận: "là con ruột luôn đó, có mỗi tấm ảnh cũng không cho chụp ......"
Mạnh Dục Nhiên thật sự nói không nên lời với mẹ nó nữa rồi.
Trước kia, mẹ của bọn nó suốt ngày đảo qua đảo lại xung quanh ba của bọn nó, bất luận là ở nhà hay là ở bên ngoài, trong mắt bà vĩnh viễn chỉ có người đàn ông Mạnh Ngôn kia, cho dù ông ta có đi đóng phim chăng nữa, bà cũng đều phải tìm mọi cớ đi thăm ban, hận không thể nhét chính mình vào rương hành lý bắt ông ta mang đi.
Từ sau khi đưa đến bệnh viện, mẹ nó cứ giống như vừa đổi thành một người khác vậy, không hề nhắc tới người đàn ông kia một chữ nào, ngược lại bắt đầu quan tâm tới hai đứa bọn nó.
Chẳng lẽ chỉ là ngắn ngủi quên một ít việc, thật sự có thể làm cho một người thay đổi lớn đến như vậy sao?
Người mẹ hiện tại này, phải nói là vô cùng xa lạ với nó......
Nhưng nó lại không hề chán ghét chút nào.
Giống như, vận mệnh chú định, mẹ của bon nó nên là như thế này.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã dọn lên bàn.
Thịt ba chỉ hầm, gà nướng nấm hương, thịt xông khói cuộn măng tây, còn có tôm hấp muối, cá sóc hoàng kim, lại thêm hai món rau xào cùng một nồi canh xương.
Đừng nhìn Mạnh Dục Nhiên gầy nhưng thật ra nó rất rắn chắc, làm cơm hai ngày nay, cô cũng không hẳn là hiểu rất rõ ràng nhưng đại khái cũng biết chút đỉnh khẩu vị của hai đứa nhỏ trong nhà, thiếu niên này là thuần động vật ăn thịt, ăn hết hai chén cơm còn chưa ᴆụng đũa vào một món rau xào nào......
Cô bé Mạnh San San ngược lại dễ nuôi hơn một chút, cơ hồ không kén ăn, chỉ cần làm hợp khẩu vị của cô bé, cơ bản gắp được cái gì là ăn cái đó, trừ mấy món để xa quá cô bé gắp không tới mà thôi. Cho nên mỗi lần đến giờ cơm, Lâm Y Y đều giúp con bé gắp đủ hết các món đặt vào trong cái dĩa sứ trước mặt nó.
Quả nhiên, Mạnh Dục Nhiên vừa cầm đũa lên đều không thèm liếc mắt một cái đến hai dĩa rau xào đang đặt trước mặt nó, trực tiếp chọc vào dĩa thịt ba chỉ hầm cách nó xa nhất gắp một cục to.
Miếng thịt bóng lưỡng có cả nạc lẫn mỡ, cắn một cái làm nước thịt thơm ngào ngạt lại nồng nàn tràn ra trong miệng, tức khắc cả người đều cảm thấy hạnh phúc như vây quanh mình, ăn ngon đến mức cặp mắt đều nheo lại.
Nhìn thấy người khác ăn đồ ăn của mình làm mà vui vẻ hạnh phúc đến như vậy, niềm sung sướng thỏa mãn từ trong lòng dâng lên thật khó có thể miêu tả.
Lâm Y Y múc cho hai đứa nhỏ hai chén canh, đặt xuống trước mặt chúng nó, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi, sinh nhật San San cũng sắp tới rồi nhỉ?"
Sinh nhật Mạnh San San là vào cuối tháng tư, chòm Kim Ngưu, yêu cái đẹp, tư tưởng và tình cảm thay đổi tương đối chậm, thường có tín nhiệm rất vững vàng.
So sánh với con bé, Mạnh Dục Nhiên thuộc chòm sao Bò Cạp cá tính thì có chút nặng nề.
Bất quá, nhưng mà người thuộc chòm sao Bò Cạp lại rất mẫn cảm, nghe nói có thể thấy rõ ưu điểm và nhược điểm của người khác rất rõ ràng. Điểm này, trong nguyên văn của quyển sách có viết rõ, khi nó đã trở thành nhân vật phản diện lớn nhất cũng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Hiện tại tuổi còn nhỏ, chỉ mới bước lên năm đầu trung học, tất nhiên sẽ chưa thể có tâm cơ sâu như vậy.
Nhưng mà có lẽ nó cũng chịu ảnh hưởng khá lớn từ hoàn cảnh gia đình, thất vọng quá lớn đối với cha mẹ ruột của mình, dần dần trở nên xem thường. Cuối cùng ngay cả cha ruột của mình cũng bị nó báo thù, có thể thấy được cá tính nó có bao nhiêu lạnh nhạt.
Nghe được lời nói của cô, hai anh em liền cơ hồ cùng một lúc, động tác nhất trí ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Tính ngày một chút, sinh nhật là cuối tuần rồi còn gì."
Lâm Y Y tính tính, sờ sờ đầu nhỏ của San San: "Đến lúc đó mẹ sẽ đích thân làm món bánh kem mà con thích ăn nhất, có được không ?"
Mạnh San San thụ sủng nhược kinh gật gật đầu: "Dạ được."
Nói xong, dừng một chút, lại vô cùng cẩn thận ngẩng đầu, hỏi: "Con có thể mời bạn học tới dự được không?"
Giống như đang sợ cô từ chối, giọng nói hết sức rụt rè không mấy tự tin.
Cũng đúng thôi, nếu là trước kia, hai anh em đánh ૮ɦếƭ cũng sẽ không nghĩ đến mẹ bon chúng sẽ có một ngày trịnh trọng nói với bọn nó là bà muốn tổ chức sinh nhật cho bọn nó......
Lại còn đích thân tự mình làm bánh kem!
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Lâm Y Y cười gật đầu: "Chờ lát nữa chúng ta cùng nhau làm thiệp mời, ngày mai con đi nhà trẻ mang theo mời bạn, được không?"
Hai mẹ con nhìn nhau cười, không khí hòa hợp, ngay cả trong không khí đều dường như bay bay mấy đợt phấn hồng, ai thấy cũng nhịn không được lộ ra nụ cười vui mừng.
Vốn là hình ảnh hết sức tốt đẹp, nhưng thiếu niên đang vẻ mặt bình tĩnh giờ phút này lại nắm chặt chiếc đũa trong tay.
Trong nháy mắt, Mạnh Dục Nhiên đột nhiên cảm thấy, từ lúc em gái chào đời đến nay đây là lần đầu tiên mình ghét nó dữ như vậy!