Thẩm Phụ nhẹ giọng cười cười: “Giống ba nó cũng khá tốt.”
“Tốt cái gì mà tốt.” Kiều Nguyễn nói: “Về sau không phải thành bị chồng quản nghiêm à?”
Thẩm Phụ thả thịt gà đã bỏ xương vào trong bát cô: “Đến lúc đó tìm cho con một anh chồng dịu dàng một chút là được, như vậy không nghiêm được.”
Kiều Nguyễn chống cằm, thở dài.
Thẩm Kiều lúc này mới bao lớn, vậy mà cô đã bắt đầu nhọc lòng chuyện hôn nhân đại sự của nó.
Đây là chuyện mà bây giờ tám gậy tre cũng chưa đánh đến đâu.
Hạ Y Nhiên thấy Thẩm Kiều đối với Thẩm Vọng tốt như vậy thì nhắc: “Kiều Kiều sợ ngày thường quá cô độc, cho nên mới đối tốt với chú nhỏ như vậy. Hai đứa tranh thủ lúc còn trẻ, đẻ cho nó một đứa em trai em gái.”
Chuyện sinh con này không thể chỉ dựa vào một mình Kiều Nguyễn quyết định, cô thì không sao, sinh hay không sinh cũng được.
Chẳng qua dạo này công việc của cô khá bận, đến lúc đó cả hai đều không có thời gian thì cũng phiền toái.
Thẩm Kiều ăn không hết một bát cơm lớn, Thẩm Phụ đổ phần còn thừa của con vào trong bát mình.
Nghe được Hạ Y Nhiên nói, anh nhẹ giọng uyển chuyển từ chối: “Mang thai quá vất vả, hơn nữa bọn con có Kiều Kiều cũng đủ rồi.”
Hạ Y Nhiên lo lắng nói: “Hai đứa ngày thường bận rộn không có thời gian cho nó, sinh thêm một đứa cho có người chơi cùng cũng tốt.”
Thẩm Kiều nắm chiếc đũa, ánh mắt ngây thơ: “Có chú nhỏ chơi với con là đủ rồi.”
Hạ Y Nhiên sờ đầu bé, tươi cười sủng nịch: “Nhưng mà chú nhỏ cũng không thể ở mãi bên cạnh con được.”
Thẩm Kiều khó hiểu: “Tại sao ạ?”
Cô hỏi Thẩm Vọng: “Chú nhỏ, chú phải đi à?”
Thẩm Vọng gật đầu, lại lắc đầu.
Cậu không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, sẽ có lúc cậu phải đi, rời khỏi nơi này.
Trở lại ngôi nhà khiến cậu sợ hãi.
Thẩm Kiều không nói, ngồi tại chỗ giận dỗi.
Ý thức được tự mình nói sai, Hạ Y Nhiên xin lỗi, gắp cái đùi gà vào trong bát bé: “Là bà ngoại không tốt, bà ngoại không nên nói cái này, Kiều Kiều đừng nóng giận.”
Thẩm Kiều nói mình không giận: “Con không trách bà ngoại.”
Đó chính là đang trách Thẩm Vọng.
Cậu buông đũa, từ ghế tụt xuống, lễ phép nói với bọn họ: “Cháu đi toilet một chút.”
Rõ ràng tuổi không lớn nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác ông cụ non.
Trầm ổn nội liễm.
Kiều Nguyễn không yên tâm nhìn Thẩm Phụ liếc mắt một cái.
Người sau hiểu ý, đi theo phía sau cậu.
Thẩm Vọng cũng không làm gì khác, chỉ đứng ở đó rửa tay.
Rửa đến đỏ hết cả tay.
Thẩm Phụ đứng dựa cửa, ngữ khí không tính là nhiều quan tâm, nhiều lắm có thể xưng là bình thản: “Rửa nữa thì trầy da đấy.”
Thẩm Vọng lúc này mới chậm rãi dừng lại động tác.
Cậu ngước mắt nhìn về phía bên này, do dự gọi một tiếng: “Anh…… trai.”
Lớn hơn một chút, biết rõ ràng quan hệ của bọn họ rồi thì Thẩm Vọng không có cách nào giống như khi còn nhỏ, đúng lý hợp tình gọi anh là anh trai.
Thẩm Phụ lạnh nhạt nhắc nhở: “Tôi không phải anh trai của cậu.”
Cũng đúng.
Thẩm Vọng cúi đầu, bọn họ không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì.
Cậu không nói, lại bắt đầu dùng sức rửa tay mình.
Phảng phất như thất sự muốn lột một tầng da kia xuống.
Thẩm Phụ nhìn một hồi, nhíu mày, kéo tay cậu ra.
“Được rồi.”
Cậu dừng lại, nhút nhát sợ sệt ngước mắt.
Thẩm Phụ cuối cùng vẫn không đành lòng.
Từ khi có Thẩm Kiều, anh không còn máu lạnh giống như trước kia nữa.
Anh có thêm một cây xương sườn mềm, trước kia là Kiều Nguyễn, bây giờ thêm Thẩm Kiều.
Hai người cũng đủ khiến anh có thêm một chút dịu dàng.
“Lại nhịn một chút đi.”
Thẩm Vọng khó hiểu: “Nhịn một chút?”
Cậu còn quá nhỏ, có một số việc Thẩm Phụ không chắc sau khi anh nói cậu có hiểu hay không.
Cho nên anh không muốn nói tiếp.
Anh tắt đèn: “Một phút cuối cùng, nhanh ra ngoài đi.”
Ngữ khí cường ngạnh, không cho phép phản đối.
Thẩm Vọng cúi đầu, ngoan ngoãn từ bên trong ra.
Bàn tay nhỏ trắng nõn theo bản năng lôi kéo vạt áo.
Kéo chặt đến mức nhăn nhúm cả góc áo.
Thẩm Phụ chỉ nhìn thoáng qua, cũng không quản cậu nữa, tùy cậu.
Sau khi Thẩm Vọng ngồi xuống, Thẩm Kiều thấy trên tay cậu có một mảng vết đỏ lớn, kinh hãi che miệng: “Chú nhỏ, tay chú làm sao vậy?”
Thẩm Vọng không nói, nắm chiếc đũa lùa cơm, cũng không gắp đồ ăn, dường như muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm này rồi rời khỏi đây.
Thẩm Kiều nhìn Thẩm Phụ, hung dữ chất vấn: “Ba ba, sao ba lại đánh chú nhỏ?”
Thẩm Phụ: “……”
———-
Thẩm Vọng đã bị đón về, ngày hôm đó Thẩm Kiều khóc rất lâu, nhắc mãi cậu nhất định phải về thăm cô.
Thời gian đầu, Thẩm Kiều còn mỗi ngày đều nhắc muốn mẹ dẫn đi thăm chú nhỏ.
Sau đó, thời gian dần dần trooi, ký ức của bé về Thẩm Vọng cũng không còn lại ít nhiều.
Trẻ con đều như vậy, đứa nào cũng có bệnh hay quên, hơn nữa lại quen thêm được nhiều bạn mới.
Sau một thời gian bận rộn, công việc của Kiều Nguyễn bước vào giai đoạn kết thúc.
Bây giờ cô đang hướng dẫn vài nghiên cứu sinh, mỗi ngày chỉ riêng việc chỉ đạo bọn họ hoàn thành thực nghiệm đã đủ làm người đau đầu.
Ngày ngày Thẩm Phụ sẽ tranh thủ hai tiếng nghỉ trưa, chạy về nhà nấu cơm mang đến cho cô.
Có đôi khi vừa lúc gặp phải cô ở phòng thí nghiệm, anh ngồi ở chỗ cô chờ một hồi, sắp đến thời gian vào làm mà cô còn chưa ra thì anh không chờ nữa.
Anh dán lên hộp thức ăn một tờ ghi chú.
【 Nhớ cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi hãy ăn. 】
Cô vì bớt việc nên hay lược bớt một bước này, thời gian dài sẽ tạo thành tổn thương với dạ dày.
Ngày nào Thẩm Phụ cũng dặn dò, nhưng thời gian dài, Kiều Nguyễn ngại anh lải nhải.
Còn nói anh còn trẻ đã thế này, về sau già rồi thì làm sao bây giờ.
Thẩm Phụ cũng chỉ cười cười: “Chẳng lẽ em muốn ly hôn với anh?”
Kiều Nguyễn lúc ấy quả thật rất nghiêm túc suy xét vấn đề này.
Nhưng chẳng qua là cô giả vờ nghiêm túc, nhưng Thẩm Phụ vẫn bị dọa tới, trước khi cô mở miệng đã vội ôm lấy cô.
“Không lải nhải nữa.”
Giống như sợ cô thật sự ghét bỏ mình, anh sợ hãi bảo đảm.
Kiều Nguyễn có thể cảm nhận được anh bất an.
Cô vỗ lưng anh, lại sờ đầu anh.
“Sẽ không không cần anh đâu.”
Cô nói: “Em sao nỡ không cần anh chứ.”
Đúng vậy, sao mà nỡ được.
Tình yêu vốn chẳng phân biệt cao thấp, Thẩm Phụ yêu cô, cô cũng rất yêu Thẩm Phụ.
Kiều Nguyễn tự cho là tình yêu của cô không hề ít hơn Thẩm Phụ.
Nhưng Thẩm Phụ vẫn dáng vẻ chịu kinh sợ, tay ôm cô chậm chạp không buông.
Kiều Nguyễn một bên an ủi anh, một bên thầm nghĩ: Thôi, về sau không dọa anh ấy nữa.
Lỡ khóc thật thì ૮ɦếƭ.
Như thế không dỗ được đâu.
—–
Thời gian qua nhanh, nháy mắt đã đến lúc Thẩm Kiều đi học tiểu học.
Bé đã 6 tuổi.
Trong nhà tổ chức cho bé một bữa tiệc khai giảng.
Đây là Hạ Y Nhiên quyết định.
Bà nói vì chúc mừng Kiều Kiều bảo bối trở thành học sinh tiểu học, kiểu gì cũng phải bốn phía chúc mừng một phen.
Bốn phía chúc mừng trong miệng bà thật ra cũng chỉ là người trong nhà ở bên nhau ăn bữa cơm mà thôi.
Chú Mã còn chuẩn bị quà cho cô nhóc.
Thẩm Kiều ôm 乃úp bê Tây Dương: “Cảm ơn ông ngoại.”
Chú Mã cười không khép miệng được, khen cháu ngoại đáng yêu.
Có lẽ là tuổi lớn rồi, trên người không còn lệ khí như khi tuổi trẻ.
Cả người góc cạnh đều bị mài dũa đi rất nhiều.
Mã Vị Hi như ý nguyện thi đậu Phái đại, tháng 9 phải đến trường báo danh.
Lần trước vừa tổ chức tiệc vào đại học.
Hạ Y Nhiên nói nhân không khí vui mừng này cũng làm cho Thẩm Kiều một cái.
“Nhà chúng ta không có kẻ ngốc nào cả.” Hạ Y Nhiên cười nói.
Ba mẹ nó là cao tài sinh, cậu nó cũng là cao tài sinh, không có khả năng nó lại là kẻ ngốc được.