Thẩm Phụ không coi ai ra gì đi về phía Kiều Nguyễn, tới gần, anh mới thấy rõ thần sắc của cô, ý cười thoáng nhạt đi: “Em bị cảm à?”
Kiều Nguyễn theo bản năng lui một bước về sau: “Ừm, anh đừng tới gần quá, sẽ lây bệnh.”
Cô cho rằng như vậy có thể dọa Thẩm Phụ chạy.
Nhưng anh cũng không để ý, thậm chí còn mặc kệ việc liệu mình có bị lây bệnh không.
Anh không sao cả.
Bàn tay anh vươn tới, muốn thử nhiệt độ cơ thể cô.
Kiều Nguyễn né tránh: “Cảm ơn đã quan tâm, sau khi tan tầm em sẽ đi gặp bác sĩ.”
Cánh tay bị ghét bỏ kia ngừng giữa không trung, anh cũng không cảm thấy xấu hổ, bất động thanh sắc buông xuống, ý cười dịu dàng: “Anh là bác sĩ.”
“Bác sĩ tâm lý và bác sĩ khoa ngoại vẫn có chút khác nhau.”
“Anh từng học qua rồi, phần lớn kiến thức anh đều hiểu.”
“Em vẫn nên đi tìm người chuyên nghiệp thì hơn.”
Mỗi một câu của cô đều đang cự tuyệt anh.
Thẩm Phụ cười cười, không hề miễn cưỡng cô: “Vậy em nhớ đi gặp bác sĩ, đừng để thành bị cảm nặng.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Ừ.”
Người chung quanh yên lặng xem kịch đã sớm nghe ra trong đó có mờ ám, tất cả đều đang phải kìm nén lòng bát quái của mình.
Cho đến khi Thẩm Phụ đi vào, bọn họ mới như một tổ ong tụ lại, mồm năm miệng mười hỏi.
“Em với soái ca kia có quan hệ gì?”
“** mẹ, Kiều Nguyễn cô diễm phúc không cạn nha, loại mỹ vị này mà cô cũng quen biết?”
“Cái gì mà mỹ vị, người ta vừa nhìn là biết trai thẳng, đừng con mẹ nó thấy soái ca là lại nghĩ GAY.”
“Kiều Nguyễn, cô nói thật đi, hai người có phải là có mờ ám không?”
Kiều Nguyễn vốn bị cảm, thân thể không quá thoải mái, đúng lúc bị đám người này vờn quanh càng cảm thấy thêm đau đầu.
Cô thở dài, giải thích: “Chúng tôi không có gì cả.”
Bởi vì bị ốm mà hiện ra vài phần vô lực, trong mắt bọn họ lại thành không có tự tin.
Càng không tin.
“Sao có thể không có gì, vừa rồi ánh mắt kia của anh ta là ánh mắt nhìn vợ mình cơ mà.”
“Đúng vậy, tôi cảm giác giây tiếp theo anh ta muốn nuốt gọn cô luôn rồi.”
“Sẽ không phải là anh ta thèm muốn thân thể cô chứ?”
Càng nói càng thái quá, vì phòng bọn họ suy diễn ra nhiều phỏng đoán hơn, Kiều Nguyễn vội vàng tìm cái cớ rời đi.
Hôm nay phải hướng dẫn mấy thực nghiệm viên sơ cấp hoàn thành công tác thực nghiệm nên Kiều Nguyễn ngâm mình ở phòng thí nghiệm cả ngày.
Mệt, mệt muốn ૮ɦếƭ, eo cũng không thẳng dậy được.
Chờ đến hết thảy kết thúc, bên ngoài trời đã tối rồi, cô thay quần áo, nằm ngủ một giấc trên ghế trong phòng thay quần áo.
Mở mắt ra, đầu tiên là xem di động, hai giờ sáng.
Ở phòng thí nghiệm không dễ gọi xe, ngày thường về nhà cô đều gọi tích tích.
Nhưng bây giờ muộn thế này, Kiều Nguyễn không dám vào giờ này gọi tích tích.
Bảo vệ trong bốt nhìn thấy Kiều Nguyễn ra, lễ phép chào hỏi cô: “Hôm nay sao lại bận đến tận muộn thế này.”
Kiều Nguyễn cười cười: “Không cẩn thận ngủ quên mất.”
“Vậy cô phải cẩn thận chút, giờ này, cô con gái đi một mình không an toàn.”
Kiều Nguyễn nói cảm ơn: “Tôi sẽ chú ý.”
Nhưng nên chú ý thế nào, cô lại không hiểu lắm.
Nhìn quanh một vòng, tầm mắt cô dừng ở xe đạp công cộng dựng ven đường, Kiều Nguyễn lấy di động chuẩn bị qua quét mã.
Đèn xe ô tô từ xa chiếu tới xua tan đi bóng tối trước mặt cô.
Một chiếc Cayenne màu xám đậm dừng lại bên cạnh.
Kiều Nguyễn chờ mắt thích ứng với ánh sáng, sau đó mới nhìn về phía bên trong xe.
Người trên ghế điều khiển là Thẩm Phụ.
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
Kiều Nguyễn cảm thấy thời gian thật sự cũng đủ để thay đổi một người, giọng nói của Thẩm Phụ không có mát lạnh sạch sẽ như hồi cấp ba mà thêm vài phần trầm thấp cùng từ tính.
Đúng vậy, dù sao anh cũng sắp 30.
Không còn là thiếu niên.
“Không cần.”
Kiều Nguyễn cự tuyệt: “Em đi cái này về là được.”
Anh gật đầu, không miễn cưỡng cô.
Thấy cô quét mã mở khóa, anh lại đột nhiên mở miệng: “Nhà em ở khu Khai Thành?”
Kiều Nguyễn ngước mắt: “Sao anh biết?”
Thẩm Phụ cười cười: “Trên hồ sơ bệnh án có ghi.”
Anh cởi đai an toàn xuống xe, tự mình mở cửa phía sau: “Coi như anh là tài xế taxi đi, không lấy danh nghĩa bạn bè.”
Kiều Nguyễn cuối cùng vẫn lên xe.
Thẩm Phụ không phải đang xác nhận cô có ở khu Khai Thành hay không, mà là đang gián tiếp nói cho cô, nhà cô xa thế nào.
Đạp xe về, ít nhất phải hai tiếng mới đến nơi.
Dọc theo đường đi rất an tĩnh, Kiều Nguyễn không nói, Thẩm Phụ cũng không mở miệng.
Cô ngồi ở ghế phụ, dù sao thì ngồi ở dãy ghế sau quá không lễ phép, như vậy thì Thẩm Phụ thật sự thành tài xế.
Gì mà tài xế taxi, gì mà chạy xe kiếm tiền.
Anh căn bản không thiếu chút tiền ấy.
Có lẽ là yên tĩnh kéo dài rất lâu, hoặc có lẽ, chính Kiều Nguyễn cũng có nghi hoặc.
Cô thu hồi tầm mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, tay vô thức kéo dây an toàn, chậm chạp nói: “Mấy năm nay, anh có khỏe không?”
Thẩm Phụ giống như không nghĩ tới Kiều Nguyễn sẽ hỏi anh gì đó, anh có đến nửa phút thất thần, sau đó nụ cười quen thuộc lại lần nữa treo lên đuôi lông mày: “Là đang quan tâm anh sao?”
Kiều Nguyễn không tiếp tục hỏi: “Anh không muốn nói thì thôi.”
Thẩm Phụ cười hỏi cô: “Em muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?”
Kiều Nguyễn giương mắt, chiếc xe chạy qua một đoạn đường tĩnh lặng.
Khuôn mặt của Thẩm Phụ ở trong bóng tối, chút ánh sáng của đèn pha không đủ để Kiều Nguyễn thấy rõ dáng vẻ anh lúc này.
Chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.
Mặt mày, ngũ quan, đường cong khuôn mặt đều theo tuổi tác tăng lên mà nhiều ra vài phần mũi nhọn.
Khó trách những người đó nói anh không dễ ở chung. Quả thật, lúc anh không cười, thật sự cho người ta một loại cảm giác bất cận nhân tình.
“Nói thật đi.”
Vừa hay tới đèn đỏ trước giao lộ, anh dẫm phanh dừng lại.
Tay nắm tay lái thoáng nắm chặt lại rồi lại nhanh chóng buông ra, anh cười lắc lắc đầu: “Không tốt lắm.”
Còn vì sao không tốt, anh không nói.
Cuộc đời của anh dù có muôn vàn không như ý, anh cũng sẽ không kể khổ với người.
Kiều Nguyễn lại lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cô cũng không tiếp tục hỏi.
Có một số việc, kỳ thật cô đã biết.
Hoàn cảnh phức tạp của gia đình anh, hơn nữa, còn cả bệnh của anh.
Rối loạn nhân cách kịch tính còn có một cái tên khác, nhân cách phản xã hội.
Kiều Nguyễn cảm thấy, Thẩm Phụ thật sự quá rõ nhược điểm của nhân tính.
Biết rõ cô không chịu được loại nào nhất, anh lại cố tình cố ý triển lãm ra mặt đó trước mặt cô.
Trong chuyện này, anh càng biểu hiện phong khinh vân đạm, Kiều Nguyễn càng không làm được vờ như không thấy.
Xe dừng dưới lầu tiểu khu nhà cô, đoạn đường nơi này không tồi, cũng rất yên tĩnh.
Nhà là cô mua, giá nhà Giang Bắc thật sự quá cạn lời, chỉ khoản trả trước thôi đã khiến cho tình trạng kinh tế của cô xuất hiện thiếu hụt.
Càng đừng nói là khoản vay mua nhà mỗi tháng.
Cho nên trước mắt cô còn chưa mua xe.
Khoản vay mua nhà và xe, hai cái chỉ có thể chọn một, cô chọn cái trước.
Kiều Nguyễn nói cảm ơn với anh, cởi dây an toàn xuống xe, Thẩm Phụ cũng không lập tức rời đi mà lẳng lặng nhìn theo bóng cô.
Nhìn theo cô vào thang máy, tầm mắt lại dừng ở tầng lầu nào đó, cho đến khi nhìn thấy ô cửa sổ sáng đèn, anh mới an tâm.
Tầng 38.
Rất lâu trước kia anh đã cai thuốc, bởi vì biết Kiều Nguyễn ghét mùi khói thuốc lá.
Quỹ đạo mười năm trưởng thành của anh đều là đi theo Kiều Nguyễn.
Cô bảo anh không cần cưỡng bách chính mình tươi cười với mỗi người, cho nên anh ngoài nơi làm việc rất ít cười.
Cô không thích mùi khói, anh cai thuốc.
Cô thích uống trà gừng tươi, cho nên dù anh chán ghét hương vị của củ gừng nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì uống một ly.
Cô thích, anh sẽ cưỡng bách mình thích. Cô không thích, anh cũng chậm rãi làm mình không thích.
Thẩm Phụ thả chậm bước chân của mình, chờ Kiều Nguyễn đuổi kịp, sau đó mới dẫm lên dấu chân của cô đi về phía trước.
Vốn có thể trở thành người ưu tú hơn, nhưng anh cam tâm tình nguyện thu liễm bản tính, ở lại nơi này.
A Nguyễn của anh, anh không có cách nào rời khỏi cô.
Thời thời khắc khắc, anh đều muốn nhìn thấy cô.
Cho nên chỉ có thể lựa chọn đợi ở thành phố của cô.
—
Có thể là đã ngủ mấy tiếng phòng thí nghiệm, hoặc cũng có thể là mấy lời kia của Thẩm Phụ, Kiều Nguyễn mất ngủ.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc, thời gian dài cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Cho dù cưỡng bách bản thân mau ngủ, nhưng trong đầu toàn là những thứ linh tinh.
Cuối cùng cô vẫn từ bỏ, đồng thời cũng buông tha cho đại não của mình.
Trong phòng khách, Tiểu Hoa Lê đã tỉnh, đang ở trong ổ mèo của nó lăn lộn.
Kiều Nguyễn đi qua, mở TV lên.
Tiểu Hoa Lê đặc biệt dính cô, trước kia lúc chất lượng giấc ngủ của Kiều Nguyễn còn tốt, mỗi tối sẽ ngủ cùng nó.
Nhưng hiện tại không được, hơi một chút động tĩnh cô sẽ bừng tỉnh.
Tiểu Hoa Lê dường như cũng nhận ra, mỗi ngày ngoan ngoãn ngủ trong ổ mèo của mình, cũng không làm ầm ĩ đến cô.
Kiều Nguyễn vẫy vẫy tay, Tiểu Hoa Lê lập tức nhảy lên sô pha, chủ động nằm vào trong lòng cô.
Tiểu Hoa Lê là một con mèo Ragdoll, Lý Nguyệt Minh tặng cô.
Cô ấy sợ Kiều Nguyễn sống một mình nhàm chán, vừa lúc mèo Lý Thận nuôi đẻ con nên ôm một con tới đây cho cô.
Trong TV đang chiếu phim thần tượng.
Phim từ rất nhiều năm trước, nhưng bởi vì nhiều người xem nên bây giờ vẫn được phát sóng.
Kiều Nguyễn cũng không biết mình ngủ thi*p đi từ khi nào, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, 7 giờ rưỡi.
Có vẻ như nên đến bệnh viện mua chút thuốc ngủ.
Cứ kéo dài như thế này, Kiều Nguyễn cảm thấy chính mình sớm hay muộn cũng bị đột tử.
Mất ngủ nhiều cũng bắt đầu hoảng hốt, cô xếp số ở nội khoa tim, làm mấy hạng mục kiểm tra, trong lúc chờ kết quả thì thuận tiện mua chút thuốc ngủ.
Bác sĩ chỉ tờ nhắc nhở trên tường.
【 Thuốc ngủ cần khoa tâm lý kê đơn. 】
Bác sĩ nói với cô: “Hiện tại đã thay đổi, chúng tôi không được kê thuốc ngủ, cô xuống dưới lầu xếp số ở khoa Tâm lý, sau đó đến lầu 3 là được.”
Kiều Nguyễn cảm ơn bác sĩ rồi cầm sổ khám bệnh xuống lầu, cô tìm ra khoa Tâm lý, bốn bác sĩ, chỉ có số của bác sĩ Thẩm không xếp được.
Cô đột nhiên nhớ tới, lần trước hộ sĩ nói, số của bác sĩ Thẩm rất khó lấy, cần phải hẹn trước rất lâu mới lấy được.
Xem ra quả thật rất khó lấy.
Cô cũng không muốn lấy số của anh, tùy tiện chọn số của một chuyên gia.
Đi vào phòng khám bệnh, bác sĩ đơn giản dò hỏi trạng thái của cô.
Có hay không tình trạng cảm xúc đột nhiên hạ xuống.
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Cảm xúc bình thường, có thể là dạo này áp lực công việc quá lớn, hơn nữa trường kỳ ngày đêm điên đảo, cho nên tạo thành việc khó khăn đi vào giấc ngủ, tôi muốn kê một chút thuốc ngủ, ít nhất mấy ngày nay có thể ngủ ngon một giấc.”
Bác sĩ dùng máy tính chọn mấy thứ dược phẩm, lấy đơn thuốc đưa cho cô: “Cô nộp tiền xong xuống lầu một lấy thuốc là được.”
Kiều Nguyễn đứng lên: “Cảm ơn bác sĩ.”
Cô vừa ra thì gặp Thẩm Phụ nghe điện thoại xong trở về.