Kiều Nguyễn không biết cậu muốn làm gì.
Sau khi cậu đi vào, Kiều Nguyễn trầm mặc một hồi, cô muốn rời đi.
Tại sao cô phải nghe lời cậu.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng chân làm thế nào cũng không động đậy được, giống như bị người ta khóa chặt.
Nhưng Kiều Nguyễn biết, bị khóa chặt không phải là chân, mà là tâm.
Rất nhanh Thẩm Phụ đã ra, trong tay cậu nhiều thêm hai cái hộp.
Một cái lớn, một cái nhỏ.
Cái nhỏ kia Kiều Nguyễn còn nhớ rõ, lần trước Thẩm Phụ tặng cô, cô nói không cần.
“Quà.” Cậu nói.
Kiều Nguyễn lắc đầu: “Tớ không cần.”
Ngữ khí của cậu dường như có chút bất đắc dĩ: “Bướng bỉnh.”
“Cái này là vì chúc mừng cậu được quán quân, tớ cố tình đi mua.”
Cậu đưa cái hộp to hơn cho cô, thái độ không tính là đặc biệt cường ngạnh, nhưng so sánh với tính tình ôn nhuận thường ngày của cậu thì cũng hiện ra vài phần mạnh mẽ: “Nhất định phải nhận.”
Kết quả thi hôm nay mới có, cậu vẫn luôn ở trường nên quà chỉ có thể mua từ trước.
Kiều Nguyễn khó hiểu: “Sao cậu biết nhất định tớ sẽ được giải nhất?”
Cậu sờ sờ đầu cô, khóe môi tràn ra một nụ cười nhẹ: “Vừa tới Nhất Trung đã đoạt mất vị trí đứng đầu của tớ, nếu cậu không được giải nhất thì chẳng phải là tớ còn ngốc hơn đám người kia à.”
Rõ ràng môn toán lúc nào cũng là cậu đứng đầu.
Vừa lúc tan học, người trên hành lang dần nhiều lên. Kiều Nguyễn lo lắng bị người khác nhìn thấy cô đứng chung một chỗ với Thẩm Phụ, đến lúc đó bọn họ lại nghị luận cô.
Vì thế cô cầm cái hộp vội vội vàng vàng vào phòng học.
Lý Nguyệt Minh thấy được, tò mò hỏi cô đây là cái gì.
Kiều Nguyễn lắc đầu, cô cũng không biết.
Lý Nguyệt Minh nâng lên đặt xuống: “Nhãn hiệu này rất đắt, cậu mua à?”
Kiều Nguyễn trầm mặc một hồi: “Thẩm Phụ tặng tớ, nói là chúc mừng tớ được giải nhất.”
Nghe được Lý Nguyệt Minh nói rất đắt, cô càng thêm không muốn nhận, lấy di động định gửi tin nhắn cho Thẩm Phụ lại phát hiện cô không có số của cậu.
Vì thế cô dự định sau khi tan học lại đi đưa trả cậu.
Lý Nguyệt Minh nhìn thấu ý tưởng của cô, khuyên cô: “Nếu cậu trả lại cho cậu ấy thì có vẻ quá làm ra vẻ.”
“Làm ra vẻ?”
Lý Nguyệt Minh phân tích: “Cậu ngẫm lại xem, nếu cậu ấy chỉ là xuất phát từ quan hệ bạn bè chúc mừng cậu thì sao. Nếu cậu trả cho cậu thì nói lên rằng trong lòng cậu có quỷ.”
Kiều Nguyễn có chút xấu hổ cúi đầu, quả thật trong lòng cô có quỷ.
Dưới sự phân tích của Lý Nguyệt Minh, Kiều Nguyễn không kiên trì phải trả lại cho Thẩm Phụ nữa.
Mấy ngày nay trở về, trong nhà lúc nào cũng không có người.
Dạo này, mỗi ngày chú Mã đều đi tản bộ cùng mẹ.
Kiều Nguyễn tự mình bỏ thêm một quả trứng vào cơm thừa rồi rang lại. Ăn xong thì đi tắm rửa.
Nhiệt độ không khí bắt đầu chuyển lạnh, chênh lệch nhiệt độ trong ngày dần lớn lên.
Ban ngày thì oi nóng, đến buổi tối lại phải mặc áo khoác.
Áo ngủ của Kiều Nguyễn là áo dài tay, nhưng rất mỏng, cô tắm rửa xong bước ra thì cảm nhận được một trận lạnh lẽo.
Có lẽ tới gần kỳ thi nên trường học giao bài tập càng ngày càng nhiều.
Kiều Nguyễn vừa viết xong một bài ngữ văn, tầm mắt dừng lại trên cái hộp bên cạnh.
Cô còn không biết bên trong là cái gì.
Chần chờ thật lâu, cô mới kéo cái hộp mở ra.
Là một bộ áo ngủ được gấp ngay ngắn, đặt ở bên trong.
Cô rũ mắt nhìn cổ tay áo sờn chỉ của mình.
Hóa ra ngày đó cậu thấy được.
Quẫn bách mà cô nỗ lực muốn che giấu…hẳn là cậu cũng thấy được.
Kiều Nguyễn cảm thấy cậu không nên như vậy, không nên đối với ai cũng dịu dàng như thế.
Nếu không thích cô, tại sao còn muốn đối tốt với cô.
Cô cảm thấy như chính cô tự đặt mình vào trong đầm lầy, mà Thẩm Phụ, là kẻ đầu sỏ không ngừng ấn đầu cô xuống.
Rõ ràng có thể chạy ra, tuy rằng sẽ gian nan, nhưng sự ôn nhu của Thẩm Phụ như đang cuốn lấy mắt cá chân cô, vì thế mà khiến cô càng hãm sâu.
Mấy hôm nay mưa suốt, mặt đường toàn những vũng nước.
Kiều Nguyễn mỗi lần đi ra ngoài sẽ cởi giày, chân trần bước qua.
Nước rất bẩn, thậm chí có thể nhìn thấy rác rưởi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Kiều Nguyễn cố nén ghê tởm đi ra ngoài.
Dùng rất nhiều khăn ướt lau đi lau lại mới đi lại tất và giày.
Tới gần kỳ thi, chủ nhiệm lớp thành lập những tổ học tập.
Bốn người một tổ, giúp đỡ nhau học tập.
Thầy dựa theo thành tích chia học sinh thành bốn cấp bậc, thượng trung hạ và hết thuốc chữa.
Bốn cấp bậc một tổ.
Trong phòng tự học, Kiều Nguyễn nhìn hai người ngồi đối diện, móng tay đã sắp cắm sâu vào lòng bàn tay.
Hết thuốc chữa Giang Diễn lười nhác xoay 乃út, giở hết cả một quyển sách luyện tập cũng không thấy được bài nào mình biết làm.
Lý Nguyệt Minh giật 乃út trong tay cậu, ngữ khí ghét bỏ: “Học sinh nào đi học lại không mang 乃út?”
Cậu nhún vai, tươi cười ngả ngớn: “Tôi.”
Lý Nguyệt Minh liếc mắt xem thường, thật không biết chủ nhiệm lớp tại sao lại muốn phân cậu ta đến tổ này.
Kiều Nguyễn viết quá trình giải xuống giấy nháp, kiểm tra một lần, xác nhận không có sai lầm mới viết lên bài thi.
Đề này Lý Nguyệt Minh đã liều mạng hai tuần rồi vẫn không có một chút manh mối nào, thấy Kiều Nguyễn nhẹ nhàng như vậy đã giải ra, cô vội bảo cô ấy dạy cô.
Lý Nguyệt Minh không phải là đặc biệt thông minh, rất nhiều bài phải giảng vài lần cô mới hiểu được.
Kiều Nguyễn cũng không chê phiền, nói lại một lần lại một lần.
Lý Nguyệt Minh vẫn cái hiểu cái không.
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ cười cười, vừa muốn giảng lại cho cô một lần nữa thì Giang Diễn cười lạnh, hỏi Lý Nguyệt Minh: “Cậu ra cửa không mang não à?”
Lý Nguyệt Minh nhíu mày: “Cậu mới không có não!”
Hết mưa, mặt trời lên rồi.
Có bạn học ngồi cạnh cửa sổ nói rằng nhìn thấy cầu vồng, vì thế mọi người sôi nổi lao ra ngoài hành lang.
Kiều Nguyễn cũng bị Lý Nguyệt Minh kéo ra ngoài xem náo nhiệt.
Bầu trời xanh thẳm, vị trí của trường học ở nơi hơi hẻo lánh, xung quanh không có những tòa nhà cao tầng san sát, nên tầm nhìn càng trống trải.
Cầu vồng kia như kéo dài qua toàn bộ bầu trời.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nguyễn nhìn thấy cầu vồng, hóa ra không có bảy màu giống như trong sách miêu tả.
Nhưng vẫn rất đẹp.
Đều nói nhìn thấy cầu vồng sẽ có vận may.
Kiều Nguyễn nghĩ, cô cũng sẽ có vận may nhỉ.
Cô hơi mím môi, nhẹ nhàng cười một chút.
Khi cô thu hồi tầm mắt thì lơ đãng đảo qua Giang Diễn ở một bên.
Không biết từ khi nào cậu cũng ra ngoài, cứ như vậy có một giây đồng hồ tầm mắt của họ giao nhau.
Dựa theo lệ thường trước đây của trường học đều là hình thức một một giúp nhau học tập. Nhưng chủ nhiệm lớp cảm thấy không có tác dụng gì, hai người không có tác dụng giám sát nhau, bốn người dường như có vẻ vừa lúc.
Đây cũng là lần đầu tiên thầy làm như vậy, nếu hiệu quả thì khả năng sẽ kéo dài đến khi thi đại học.
Tan học về nhà, Kiều Nguyễn ở chợ bán thức ăn gần đó mua chút rau dưa.
Mấy ngày này Mã Việt Lâm sợ Hạ Y Nhiên mệt mỏi nên cũng không cho bà làm cơm.
Hạ Y Nhiên đương nhiên không chịu: “Em không nấu cơm thì A Nguyễn ăn gì?”
Mã Việt Lâm bảo bà đừng nhọc lòng cái này: “Con gái gả chồng như nước đổ đi, nó sớm hay muộn cũng là người nhà người khác, em quản nhiều như vậy làm gì.”
Hạ Y Nhiên hiếm khi phản bác: “A Nguyễn là con gái em, cho dù gả ra ngoài cũng vẫn là con gái của em.”
Mã Việt Lâm không tranh cãi với bà, sợ làm bảo bảo trong bụng bị dọa sợ.
Vì để bà an tâm dưỡng thai, không bị bồi tiền hóa kia liên lụy, ông ta mạnh mẽ đưa bà về quê cho mẹ mình chăm sóc.
Còn Kiều Nguyễn, ông ta để lại chút tiền, người lớn như vậy, không ૮ɦếƭ đói được.
Kiều Nguyễn buông cặp sách vào phòng bếp.
Bếp bật thế nào cũng không lên, hẳn là hết gas rồi. Cô gọi điện thoại cho cửa hàng gas, họ nói bọn họ tan tầm rồi chỉ có thể ngày mai đưa đến.
Kiều Nguyễn nhìn đồng hồ trên tường.
Thôi, ra ngoài tùy tiện ăn chút gì vậy.
Ban đêm nhiệt độ không khí càng thấp, cô mặc áo khoác, cầm chìa khóa ra cửa thì vừa vặn nhận được tin nhắn của Lý Nguyệt Minh gửi cho cô.
Cô ấy nói cô ấy đang ở gần nhà cô.
Lý Nguyệt Minh: 【 Tớ đang ở quán bar mà Trương Thương Kiện đang ở!!!! Gần ngay nhà cậu!!! 】
Cơm thùng gỗ cô gọi đã được mang lên, người phục vụ còn tri kỷ múc cho cô một bát canh.
Canh trứng gà cà chua trong đến mức chỉ có nước loãng, trên mặt có một tầng váng dầu mỏng.
Kiều Nguyễn nói cảm ơn với người nọ rồi gõ chữ gửi đi.
Kiều Nguyễn: 【Trương Thương Kiện là ai, bạn cậu à? 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Nếu mà là bạn tớ thì tốt rồi. Nhưng mà cậu thật sự không biết Trương Thương Kiện à? 】
Kiều Nguyễn: 【 Không biết. 】
Lý Nguyệt Minh: 【……】
Một lát sau, cô ấy gửi đến một chuỗi tư liệu dài copy từ Baidu.
Kiều Nguyễn cẩn thận đọc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Là một nghệ sĩ.
Kiều Nguyễn không truy tinh*, cũng khó trách cô không biết.
(*truy tinh: theo đuổi idol)
Lý Nguyệt Minh hỏi Kiều Nguyễn có đi không: 【 Cậu có tới không, Thẩm Phụ cũng ở đây nha ~】
Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được khi cô ấy nói những lời này còn kèm theo nụ cười xấu xa.
Kiều Nguyễn: 【 Thẩm Phụ cũng đến quán bar à? 】
Lý Nguyệt Minh: 【 Là tớ bảo cậu ta đưa tớ đến, nếu không thì ba mẹ tớ nhất định sẽ không đồng ý buổi tối cho tớ ra ngoài chơi. 】
Kiều Nguyễn cười cười.
【 Các cậu chơi đi, tớ không đến đâu. 】
Lượng cơm của cô không lớn, cơm thùng gỗ chỉ ăn một phần ba đã no rồi.
Đèn bàn hỏng rồi, cô muốn đi mua cái mới, đúng lúc phía trước có một nhà bán đồ điện.
Mùa này trời rất nhanh tối, vừa nãy còn lộ ra một chút trắng bụng cá, cô ăn cơm xong trời đã tối đen hoàn toàn.
Dưới đèn đường có mấy con thiêu thân khiến trên mặt đất rơi xuống loang lổ những bóng đen.
Kiều Nguyễn nhét tay vào túi áo, trời lạnh quá.
Cô đeo mp3, vừa nghe từ đơn tiếng Anh vừa đi phía trước.
Thi đại học là đường ra duy nhất của cô, có lẽ con nhà nghèo chỉ có một con đường này.
Cô muốn thoát khỏi cuộc sống này cũng chỉ có thể dựa vào tự mình nỗ lực.
Cảnh phố tối tăm, mọi người tới tới lui lui.
Mặt đường không dễ đi lắm, có cục đá thậm chí đã bị nước làm cho nhũn ra, chân dẫm lên, phía dưới vì trọng lực đè xuống mà trào nước lên khiến giày Kiều Nguyễn bị ướt sũng.
Cô lại giống như không có cảm giác gì, vẫn đứng tại nơi đó không nhúc nhích.
Trong tay Thẩm Phụ cầm túi nilon có các loại đồ uống, từ cửa hàng tiện lợi trước mặt đi tới, cậu còn tri kỷ kéo cửa kính để cô gái phía sau đi ra mới buông tay.
Hai tay cô gái kia trống trơn, ra ngoài rồi mới chọn lựa ở trong túi nilon, cuối cùng cầm một lọ nước khoáng không chứa chút calo nào.
Kiều Nguyễn nhớ ra, là Tô Dao Nguyệt.
Thẩm Phụ cẩn thận giúp cô ấy vặn nắp chai nước.
Tai nghe chỉ tháo một bên, một bên vừa lúc đọc đến từ ‘surplus – dư thừa’.