Xuân Phong Mười Dặm Vương Bóng Em - Chương 06

Tác giả: An Hy

"Đừng… xin anh đừng ly hôn… Ba mẹ… ba mẹ tôi, họ… sẽ gi.ết tôi mất. Tôi hứa sẽ ngoan, không làm loạn nữa. Phải. Không làm loạn. Nên anh đừng ly hôn… xin đấy."
Ảnh Tịch khấu đầu cầu xin.
Tần Tư Viễn nói tương lai cả hai sẽ ly hôn chẳng khác nào triệt đường sống của cô cả. Việc ly hôn, nó ám ảnh tâm lý Ảnh Tịch hơn cả những cơn đau khắp người kia, hơn cả con dao dính đầy máu của cô nếu Ảnh Tịch muốn tự t.ử.
Ly hôn? Ba mẹ cô sẽ đánh ૮ɦếƭ cô mất.
Ảnh Tịch không muốn bị người ba lôi xềnh xệch trên đất, lôi từ phòng ngủ xuống nhà kho trong tiết trời mùa đông dưới 5°C như hai mươi năm trước.
Năm ấy, Ảnh Tịch bị ba mẹ đánh tới thừa sống thiếu ૮ɦếƭ. Từng trận roi mây quất vào người. Tưởng chừng bản thân sắp rời xa thế giới, người mẹ nhẫn tâm dội chậu nước đá vào người khiến Ảnh Tịch dù muốn ૮ɦếƭ cũng phải mở mắt, tiếp tục chịu đựng cái tát điếng người cùng lời sỉ vả, mắng nhiếc.
Năm ấy vì Ảnh Tịch không ngoan, khiến anh trai bị gãy chân nên phải trải qua nửa tháng đối diện với sự trừng phạt khốc liệt từ ba mẹ.
Lớn lên, những trận đòn roi vẫn tiếp diễn trong căn nhà ấy. Và người ba mẹ nhắm tới nhiều nhất, là cô.
Ảnh Tịch hơn điểm anh trai, ba mẹ chửi.
Anh trai đá bóng bị thương, ba mẹ chút giận lên người cô.
Cô lỡ ăn mất phần bánh kem mẹ mua cho anh, bà đẩy cô ngã dúi xuống đất rồi đập vỡ cái cốc bên cạnh, cứa mảnh thủy tinh sắc nhọn lên tay như một lời cảnh cáo dành cho cô.
Ảnh Tịch ngày ấy khao khát thoát khỏi căn nhà, thoát khỏi ba mẹ. Nhưng những thứ cô làm đều đổ sông đổ bể.
Từ đó, không còn một Ảnh Tịch cương quyết chống lại cái đánh từ ba mẹ. Mọi người chỉ thấy một Ảnh Tịch cam chịu trận đòn roi, từ chối sự giúp đỡ, bảo vệ từ anh trai. Cô ngoan ngoãn vâng lời gia đình. Bọn họ bảo làm thì làm, bảo đánh liền chủ động xuống nhà kho.
Một Ảnh Tịch mới mười hai, mười ba tuổi nhưng hiểu chuyện đến đau lòng.
Và bây giờ, nếu Ảnh Tịch ly hôn, cái gia đình ૮ɦếƭ tiệt kia sẽ trừng phạt cô theo cách nào đây? Đánh đập, mắng nhiếc? Không, phương pháp ấy quá tầm thường. Ba mẹ cô không bao giờ áp dụng nó nữa đâu. Thay vào đó, họ cho cô uống thứ thuốc không rõ nguồn gốc mà Ảnh Tịch phát hiện trước khi cưới về nhà chồng.
Thấy Tần Tư Viễn không mảy may quan tâm, Ảnh Tịch sợ hãi tưởng rằng hắn vẫn giữ vững lập trường ly dị với mình. Cô vội vàng nắm chặt đôi bàn tay của hắn, giật giật vài cái.
Ảnh Tịch không rõ dáng vẻ cầu xin đường sống từ Tần Tư Viễn hèn mọn tới mức nào. Cô chỉ mong hắn suy nghĩ thật thấu đáo. Ghét cô cũng được nhưng tuyệt đối đừng ly hôn.
"Coi như Ảnh Tịch tôi xin anh. Từ giờ tôi sẽ yên phận sống trong căn nhà đó, không làm phiền tới anh dù chỉ một chút. Anh muốn yêu ai, có con với ai, tôi nhất định nhắm mắt làm ngơ. Nên… nên là làm ơn đừng ly hôn. Ba mẹ sẽ đá.nh ૮ɦếƭ tôi."
Tần Tư Viễn cảm nhận rõ từng cơn run rẩy từ người Ảnh Tịch. Một khắc ấy, cả người hắn vô cùng khó thở.
Giờ phút này, hắn hiểu lý do vì sao suốt hai năm qua, Ảnh Tịch không hề nhắc tới việc ly hôn. Vì cô sợ trận phẫn nộ từ gia đình.
Tại sao?
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi cô. Tại sao lại cam chịu? Nếu Ảnh Tịch nói với hắn gia đình cô đáng sợ như nào, Tần Tư Viễn có lẽ hoặc chắc chắn giúp cô một tay dù ít hay nhiều.
Nhưng chính hắn tìm được câu trả lời. Tần Tư Viễn đã bao giờ quan tâm Ảnh Tịch chưa? Chưa hề. Vậy chuyện cô tâm sự với hắn, căn bản khó xảy ra.
Hắn… tự nhiên cảm thấy thương xót thân ảnh yếu ớt nắm chặt ống quần mình.
Một ma lực nào đó thôi thúc hắn phải đưa ra quyết định để người con gái này thôi đau lòng. Tần Tư Viễn cứ thế, hai tay dang rộng, nâng trọn tấm thân nhỏ bé lên cao. Hắn… bế Ảnh Tịch đặt lên giường trước con mắt kinh hãi của cô.
Bàn tay lướt qua phần gáy trắng ngần, Tần Tư Viễn cảm thấy cộm cộm, ghê ghê tay nên nhân lúc Ảnh Tịch mải chú ý cánh tay kia, hắn ngang nhiên vén tóc cô lên.
Hắn sa sầm mặt, đưa ngón tay ấn mạnh vào gáy, quay sang tra khảo Ảnh Tịch.
"Cái gì đây?"
Thứ hắn vừa nhìn thấy, là vết sẹo dài gần một ngón tay, vô cùng rõ ràng.
"Xấu lắm phải không? Anh sẽ ly hôn với tôi vì vết sẹo quỷ dị này đúng chứ?" Ảnh Tịch khẽ gạt bàn tay ấn cổ đầy đau nhói kia, hồn nhiên đánh lạc hướng Tần Tư Viễn.
Cô cười, cười trong nước mắt.
Chà! Hắn phát hiện ra cái xấu xí mà Ảnh Tịch che dấu suốt mười mấy năm nay rồi. Tần Tư Viễn sẽ thất vọng về cô lắm. Sau đó lại kiên quyết ly hôn, ném Ảnh Tịch về căn nhà kia.
"Ngoan ngoãn nghe lời tôi điều trị đến khi khỏi bệnh. Tôi nhất định sẽ không ly hôn với. Tôi hứa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc