"Mẹ! Để con chăm sóc Ảnh Tịch tới khi hồi phục hoàn toàn, sau đó ký đơn ly hôn. Con chắc chắn sau này không làm phiền cô ấy nữa."
"Coi như lần này là con bù đắp cho cô ấy."
"Ha! Bù đắp? Tần Tư Viễn, mày nghĩ mọi thứ dễ dàng nhỉ?" Khương Chuyển phát cáu vì Tần Tư Viễn.
Hắn luôn luôn áp dụng cái suy nghĩ nơi quân đội lên chuyện tình cảm cá nhân, làm khổ Ảnh Tịch, giờ đây còn muốn bù đắp?
"Mày biết không? Ảnh Tịch sau kết hôn, chưa từng ăn đủ bữa, chưa từng đòi hỏi mày về nhà khi nó ốm. Cuộc sống như một vòng tuần hoàn, hết đi làm lại về nhà, không bạn bè, không vui chơi. Còn Tần Tư Viễn, mày thì hay rồi. Cao chạy xa bay nơi bộ tổng tham mưu, khéo bây giờ đầy con rơi bên ngoài. Nhưng con bé có lên án mày không? Không hề."
Gương mặt đại úy Tần giờ đây là cỗ bất ngờ. Hắn không ngờ Ảnh Tịch trải qua nhiều chuyện khổ tâm tới vậy. Càng không ngờ mọi thứ đều vì mình mà ra.
"Mẹ biết hết?"
"Ừ. Tao biết hết. Cả việc hai đứa mày lấy nhau để qua mắt người lớn như tao."
Tần Tư Viễn mím môi nhìn Khương Chuyển. Bí mật bấy lâu nay bị phơi bày. Hắn giờ đây như một kẻ Tʀầռ tʀʊồռɢ, bị người ta nhìn thấu từng vết sẹo xấu xí trên người.
Khương Chuyển thấy con trai im lặng, tác phong chậm chạp hơn bình thường, bà buông tiếng thở dài, những nếp nhăn trên mặt theo đó dãn ra không ít.
Chuyện đến nước này, bây giờ có trách thì trách bà năm xưa sốt sắng, đe nạt Tần Tư Viễn kết hôn dù hắn không chấp thuận. Đến lúc Tần Tư Viễn đưa Ảnh Tịch về nhà, vợ chồng bà không nghĩ nhiều, quyết định ngày kết hôn thay cho hai đứa nhỏ miệng ngày ngày kêu bận. Khương Chuyển ngày ấy chưa từng suy nghĩ thấu đáo. Bà luôn nghĩ Tần Tư Viễn và Ảnh Tịch là yêu nhau thật sự. Đến lúc phát hiện ra, mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.
Nếu không phải tối qua bà vui vui mừng mừng làm chút bánh mang tặng Ảnh Tịch coi như lời an ủi vào kỉ niệm ngày cưới hai đứa nó, có lẽ Ảnh Tịch hiện tại không đơn thuần nằm trên chiếc giường bệnh kia, thay vào đó là nằm trong chiếc quan tài gỗ lạnh lẽo.
Càng nghĩ càng thấy bản thân có lỗi vô cùng.
"Bỏ đi. Anh đến phòng trưởng khoa nghe rõ toàn bộ tình hình hiện tại của vợ mình cho tôi."
Tần Tư Viễn vừa nghe, sắc mặt trầm xuống vài tông. Hắn bất mãn vì chưa rõ gương mặt Ảnh Tịch ở kia, mẹ tại sao đã đuổi hắn đi?
Nhưng đại úy Tần chỉ biết im lặng làm theo. Khương Chuyển vô cùng phẫn nộ về hắn, Tần Tư Viễn ở lại, chẳng phải trực tiếp châm ngòi cảnh bạo lực gia đình? Mà hắn, hiện tại không muốn người kia vì mẹ con to tiếng rồi nhăn mặt thức giấc.
Tần Tư Viễn cúi đầu chào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa. Thời gian bây giờ đã là sáu giờ, lằng nhằng kiểu gì, hắn đứng trong căn phòng ấy ngót nghét một tiếng.
Tần Tư Viễn đau đầu nhìn tấm biển "trường khoa" trước mặt, đôi tay lúng túng gõ cửa.
Người trong kia là bác sĩ phụ trách của Ảnh Tịch, người biết rõ bệnh tình của vợ hắn. Như bao người chồng khác, Tần Tư Viễn đáng ra nên sốt sắng về ca cấp cứu của Ảnh Tịch, hỏi cặn kẽ từng biểu hiện khác thường của vợ mình, sau đó kiên nhẫn nghe phương hướng điều trị của bác sĩ.
Thế nhưng, Tần Tư Viễn mãi mãi không phải người chồng của Ảnh Tịch. Vì chẳng có người đàn ông nào bỏ mặc cơn đau quặn thắt của vợ, bỏ lỡ khoảnh khắc run rẩy cầu mong Ảnh Tịch thoát khỏi cánh cửa sinh tử. Cũng không có người chồng nào đến lúc gặp bác sĩ điều trị cho vợ lại lúng túng, đứng bần thần trước cửa phòng người ta hơn hai mươi phút đồng hồ, miệng câm như hến.
Cánh tay nâng rồi bỏ. Thật khác xa động tác dứt khoát của người quân nhân.
Cốc cốc cốc
Tần Tư Viễn hồi hộp chờ bên trong phản hồi. May mắn, vị trưởng khoa kia đã đáp lời.
Hắn mở cửa đi vào, nghiêm nghị chào hỏi người phụ nữ đã ngoài trung niên kia. Trưởng khoa khá bất ngờ.
"Ồ! Hoá ra chồng của cô gái cấp cứu đêm qua là người của Bộ tổng tham mưu sao?"
"Ngài biết tôi?"
"Đại úy Tần nổi tiếng như vậy,người làm ngành y như chúng tôi đều phải biết một chút chứ. Nào chàng trai, ngồi xuống ghế chúng ta nói chuyện về căn bệnh của vợ cậu."
Trưởng khoa niềm nở mời Tần Tư Viễn ngồi chiếc ghế đối diện. Hắn vui vẻ nói tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống.
"Vợ của tôi, tình trạng như nào thưa trưởng khoa?"
Tần Tư Viễn khó khăn lắm mới thốt lên tiếng "vợ" đầy gượng gạo.
Trưởng khoa nhìn hắn một hồi, đẩy tờ bệnh án về phía Tần Tư Viễn, hai tay đan lại, chống lên cằm đầy suy tư.
Người trước mặt là đại úy Tần, kẻ vang danh thiên hạ. Bà ta có thể mất việc nếu ăn nói hỗn láo với hắn. Nhưng với tư cách là một bác sĩ, đạo đức nghề nghiệp đang thôi thúc bà phải tặng Tần Tư Viễn một cú tát thật đau vì căn bệnh của vợ hắn.
"Nói sao nhỉ? Đại úy Tần này, vợ ngài rất hay lui tới bệnh viện điều trị chứng đau dạ dày sau mỗi lần uống rượu và trong lúc cấp cứu, chúng tôi phát hiện cô ấy uống khá nhiều rồi. Vợ của ngài, cô gái tên Ảnh Tịch là kẻ tâm thần vì rượu. Ngài liệu có biết điều này?"