"Đại úy Tần, mẹ của ngài muốn chuyển lời tới ngài, rằng cô Tịch đang cấp cứu tại bệnh viện thành phố do xuất huyết dạ dày. Mong ngài hủy bỏ tất cả công việc, nhanh chóng quay về thành phố A, bằng không ngày mai đơn ly hôn của hai người sẽ xuất hiện trên toà."
Tần Tư Viễn vểnh tai nghe thật rõ từng từ cấp dưới báo cáo.
Bóng lưng gần như đổ rạp sau khi nghe hết lời nói kia. Tần Tư Viễn trong nháy mắt trở nên khác thường.
"Tôi hiểu rồi."
Chàng quân nhân kia tuy nhìn thấy sắc mặt trầm đi của đại úy Tần, miệng mấp máy muốn hỏi thăm hắn nhưng lời nói nơi đầu lưỡi suy cho cùng phải nuốt vào. Cậu ta cúi chào, cuối cùng khuất sau dãy hành lang quân khu.
Chuyện cấp trên, phận làm cấp dưới như cậu sao dám bép xép. Hơn nữa Tần Tư Viễn là kẻ một tay che trời. Lỡ như cậu nói gì phật lòng hắn, chẳng phải cái mạng nhỏ bé này xác định giao cho thần ૮ɦếƭ hay sao?
Không còn tác phong nhanh nhẹn như hàng ngày, Tần Tư Viễn giờ đây như con cá voi xanh khổng lồ mắc cạn trên bờ biển, cố gắng vớt vát từng hơi thở nặng nhọc, lết thân xác đầm đìa mồ hôi về phòng. Hắn trở nên bị động trước làn sóng đập vào bờ, cũng là bị động trước hoàn cảnh không ai ngờ tới vừa xảy ra.
Hắn ngồi bần thần trước bàn uống nước, mắt cúi gằm nhìn hai lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi.
Mẹ hắn yêu cầu Tư Viễn về chăm sóc vợ ngay lập tức.
Vậy mà…
Ảnh Tịch trong trí nhớ của Tư Viễn thật sự quá mờ nhạt. Dù mang danh nghĩa vợ chồng, hắn chưa từng nhớ rõ khuôn mặt, mái tóc hay vết sẹo trên người cô. Huống chi nghĩ tới việc chăm sóc vợ?
Hắn là đang chối bỏ trách nhiệm quan tâm người vợ danh chính ngôn thuận của mình. Vì thực tế, hắn và cô đến với nhau đều vì vụ lợi, làm gì có khái niệm "tình yêu" giữa hai người.
Tuy nhiên, hoặc có lẽ Tần Tư Viễn đã quá vô tâm.
Ảnh Tịch dù muốn hay không, cô là người của hắn.
Việc Tần Tư Viễn bỏ rơi người vợ trong căn biệt thự rộng lớn, mỗi năm gặp mặt không quá mười lần chắc chắn ảnh hưởng rất nhiều tới tâm lý phụ nữ hậu kết hôn.
Hắn chắc chắn Ảnh Tịch không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Bởi đôi mắt - thứ Tần Tư Viễn lưu đọng rõ nhất đã minh chứng điều đó.
Một đôi mắt đẹp, đẹp đến đau lòng.
Tần Tư Viễn khó khăn nuốt ngụm nước lớn. Tệ thật! Đây rõ ràng là chai nước trắng không vị, tại sao lúc nuốt vào lại đắng chát như này?
Hắn nhìn bóng đêm xung quanh mình. Từ lúc trở về, đến một ánh điện Tư Viễn đều không bật. Chỉ có ánh trăng le lói soi vào phòng, đủ làm đôi mắt tinh tường cảm nhận từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hắn ngồi đấy, hít rồi thở, nắm chặt tay rồi thả lỏng. Cứ thế kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn…quyết định trở về.
Không phải vì sợ người mẹ nắm trong tay bí mật động trời của mình.
Tần Tư Viễn đơn giản muốn an ủi người vợ tên Ảnh Tịch, mỗi đêm đông thu mình trong chiếc chăn bông dày cộp vẫn thấy lạnh.
[...]
Tần Tư Viễn đặt chân trước cổng bệnh viện thành phố K, bầu trời đã hửng sáng. Bộ quân phục chưa hề thay, hắn gấp rút báo cáo cấp trên, từ đơn vị lái xe về đây mất tầm hai tiếng. Thế mà Tần Tư Viễn phải mất gần năm tiếng đồng hồ mới đến đúng địa điểm.
Không rõ do đường xá sau sáu tháng hắn biệt tăm thay đổi hay do Tần Tư Viễn mải suy nghĩ về người kia, nhiều lần suýt xảy ra tai nạn nghiêm trọng nên mới đến muộn hơn dự tính.
Hắn nắm chặt điện thoại, bộ não bước vào thời kỳ đấu tranh tư tưởng.
Gọi, không gọi. Thật sự khó chọn vậy sao?
Khó khăn lắm Tần Tư Viễn có thể nhấc máy gọi cho mẹ mình. Đợi một lúc, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói người phụ nữ đã ngoài năm mươi.
Giọng hắn khàn đặc, âm lượng vô cùng nhỏ.
"Mẹ!"
Đáp lời, người mẹ dứt ruột đẻ ra mình lại buông lời khinh khỉnh với Tần Tư Viễn
"Sao? Chịu về rồi à?"
"Ảnh Tịch…cô ấy ở phòng nào vậy mẹ?"
Nói ra mấy lời này, chính hắn vô cùng bối rối. Suýt chút nữa, Tần Tư Viễn gọi sai tên người vợ kết hôn hai năm của mình.
"301."
Mẹ hắn lạnh lùng cúp máy. Tư Viễn cười khổ, tắt máy xuống xe.
Mới năm giờ, bệnh viện rất ít người đi lại, dãy hành lang vì thế mà rộng ra. Tần Tư Viễn đi mãi như thể không thấy điểm dừng. Một lúc lâu sau, biển hiệu 301 mới đập vào mắt hắn.
Tư Viễn do dự hồi lâu, đợi đến khi người phụ nữ mở toang cánh cửa, hắn chưa thể hoàn hồn.
"Vào hay không?"
"À…ờm có ạ!"
Tư Viễn chậm rãi đi vào, đóng cánh cửa thật nhẹ nhàng. Hắn muốn xem tình hình hiện tại của Ảnh Tịch ngay bây giờ. Thế nhưng Khương Chuyển ngang nhiên chắn trước mặt mình. Tư Viễn khó hiểu nhìn hành động kì quặc từ người mẹ.
"Mẹ làm trò gì vậy?"
"Nói đi. Mày muốn ђàภђ ђạ con bé đến bao giờ?"
Khương Chuyển nhíu mày, một cước đạp thẳng ống đồng thằng con. Hôm nay, dù gia đình tan nát, bà nhất quyết đòi bằng được công bằng cho con dâu. Tần Tư Viễn hôm nay có nằm viện, toàn thân băng bó, Khương Chuyển nhất định cũng không tha.
"Tư Viễn ơi Tư Viễn, biết thế năm xưa tao luộc trứng ăn cho rồi. Đẻ mày ra chỉ khổ con gái nhà người ta."
Tần Tư Viễn im lặng cúi đầu. Như lời Khương Chuyển nói, hắn là tên đàn ông tồi, là người chồng vô tâm.
Tần Tư Viễn mải quan tâm nhân dân, đất nước, còn người vợ được coi như hậu phương của người quân nhân, hắn hoàn toàn ngó lơ.
Hắn nhìn mẹ, liếc người nằm trên giường, hít thật sâu ngụm khí phẫn nộ từ Khương Chuyển. Đến khi cảm thấy bản thân có thể đưa ra quyết định đúng đắn, Tần Tư Viễn kiên định trả lời:
"Mẹ! Để con chăm sóc Ảnh Tịch tới khi hồi phục hoàn toàn, sau đó ký đơn ly hôn. Con chắc chắn sau này không làm phiền cô ấy nữa."
"Coi như lần này là con bù đắp cho cô ấy."