Dinh thự quan viên triều đình đều tập trung ở phía tây Hoàng Thành, Thẩm Hựu Đường sau khi rời khỏi Lạc Ninh thương hào, liền đi thẳng về phía tây. Đi được nửa đường thì gặp Hàn Tiêu.
Tố Tâm hôm đó theo như lời Thẩm Thanh Lạc phân phó, để tránh khỏi sự trả thù của Tiêu gia, bảo Hàn tiêu cùng Thẩm Tử Du tạm thời rời đi, sau này nàng sẽ đi tìm bọn họ. Hàn Tiêu cùng Thẩm Tử Du thấy Thẩm Thanh Lạc cho đồ trang sức, trong lòng cho rằng Thẩm Thanh Lạc quan tâm chăm sóc bọn họ, liền nghe lời rời đi. Nhưng sau đó, đợi một thời gian không thấy Thẩm Thanh Lạc đến tìm, Hàn Tiêu không khỏi oán giận, hắn rất hối hận, đáng nhẽ không nên quá dễ dàng đem vị trí Cầu Thế Trinh cho Thẩm Thanh Lạc biết.
Hắn xuất thân là tiểu quan(kỹ nam), không có bản lãnh gì, lại không chịu được khổ, không chịu được mệt mỏi, muốn sống hưởng lạc, thích ăn mặc dùng đồ sang trọng, Thẩm Tử Du tính cách cũng giống như hắn. Hai người đem đồ trang sức đổi bạc, mua được một trạch viện, lại chi têu phóng túng, không suy nghĩ đến chính nghiệp(ko lo làm ăn), miệng ăn núi lở, rất nhanh liền rỗng túi.
Thẩm Hựu Đường ghét người con rể nghèo hèn này, liếc thấy Hàn Tiêu liền ngẩng cao đầu lên, làm như không nhìn thấy hắn.
Hàn Tiêu trong lòng cũng xem thường người nhạc phụ không có bản lãnh chỉ thích nhận bạc này, cũng làm như không thấy không thèm chào hỏi đường mình mình đi.
Hai người gặp thoáng qua rồi, Thẩm Hựu Đường chợt nhớ tới mình không biết phủ thị lang của Ứng Viễn Phi nằm ở nơi nào, không bằng hỏi thăm Hàn Tiêu, đi qua không cần phải hỏi thăm nữa.
"Này, hỏi ngươi chuyện này, Hộ Bộ Thị Lang phủ ở nơi nào ngươi có biết không?"
"Ngài muốn tìm Ứng Viễn Phi?"
"Ừ."
Hàn Tiêu quan sát Thẩm Hựu Đường từ trên xuống dưới, kỳ quái hỏi: " Ngài cùng hắn có giao tình khi nào vậy hả?"
Trong mắt của hắn mang theo khinh bỉ nồng đậm, không hề che giấu chút nào, Thẩm Hựu Đường tức giận, kiêu ngạo nói: "Ta cùng hắn không có giao tình, nhưng hắn yêu thích nữ nhi của ta, còn muốn gọi ta một tiếng nhạc phụ đại nhân đấy."
"Nhạc phụ đại nhân?" Hàn Tiêu nheo mắt, che miệng cười khẽ: "Nhạc phụ đại nhân, Ngài còn có một nữ nhi nữa sao?"
"Ngươi!" Thẩm Hựu Đường sắc mặt biến thành xanh mét, mắng: "Tử Du không có tiền đồ, ta còn có Thanh Lạc!"
"Thanh Lạc?" Hàn Tiêu mắt thẳng: "Nhạc phụ đại nhân, đại nữ nhi của ngài đã có thai với Cầu gia rồi."
"Mang thai thì thế nào? Thanh Lạc có phúc khí, có đứa bé người ta còn muốn cưới nàng đấy." Thẩm Hựu Đường đắc ý nói.
Trên đời lại có người như vậy!
"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Tiêu cười đến đứng không lên: "Nhạc phụ đại nhân, ngài nghe ai nói Ứng Viễn Phi muốn kết hôn với đại nữ nhi của ngài vậy? Cầu phủ đang chuẩn bị hôn sự linh đình, tất cả mọi người trong Phương thành này, ai chẳng biết Cầu Thế Trinh muốn kết hôn với Thẩm Thanh Lạc. Ứng Viễn Phi dám hoành đao đoạt ái, hắn không cần tiếng quan thanh sao? Đường đường tam phẩm Hộ Bộ Thị Lang, cưới một người không còn trong sạch, mặt mũi của hắn không cần? Thế tử Hầu phủ cưới nữ nhi một người sa cơ thất thế, Lão hầu gia sẽ đáp ứng sao?"
Thẩm Hựu Đường nghe thấy Thẩm Thanh Lạc nói Ứng Viễn Phi thích nàng, liền vui vẻ lên chủ ý bán nữ nhi, căn bản không có cân nhắc qua tin tức là thật hay giả, lời phân tích của Hàn Tiêu nghe cũng có lý, Thẩm Hựu Đường có chút sững sờ, thật lâu nói: "Chính Thanh Lạc nói cho ta biết, chắc nó không nói dối đâu?"
Thẩm Thanh Lạc đích thân nói sao? Hàn Tiêu con ngươi chuyển động chốc lát, cười nói: "Nhạc phụ đại nhân hôm nay có phải đi tìm nàng đòi bạc hay không?"
"Đòi thì như thế nào? Không cho phép ngươi cùng Tử Du tìm nó đòi bạc." Nếu vừa cho muội muội vừa cho phụ thân, vậy tiền mình nhận được sẽ ít đi.
"Đại tỷ khẳng định không cho, từ chối phải đợi Cầu Thế Trinh chứ gì? Nhạc phụ bị lừa rồi, cho dù là Cầu Thế Trinh, cũng phải nghe lời của nàng. Huống chi, coi như Cầu Thế Trinh không cho nàng cầm bạc, nàng ta cũng không thiếu bạc."
Bạc ở đâu? Thẩm Hựu Đường nghi ngờ nhìn Hàn Tiêu.
"Nhạc phụ đại nhân mỗi ngày quan tâm đến cái gì? Mà ngay cả gia sản của đại tỷ cũng không biết? Lạc Ninh thương hào là đại tỷ hợp tác cùng Yến Ninh, đại tỷ nếu muốn cho ngài bạc, cũng không cần phải thông qua Cầu Thế Trinh, muốn cho ngài bao nhiêu, từ Lạc Ninh cầm là được, nàng hôm nay nói chút lời này, chỉ muốn lừa nhạc phụ đại nhân bỏ đi mà thôi. . . . . ." ;
"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia dám đùa ta!" Thẩm Hựu Đường vung tay áo lên chạy trở về.
"Nhạc phụ đại nhân chậm đã." Hàn Tiêu đem Thẩm Hựu Đường kéo lại: "Nhạc phụ đại nhân đừng gấp gáp đi tìm đại tỷ, tiểu tế có một biện pháp, có thể bắt đại tỷ cùng Cầu Thế Trinh phải giao bạc, chỉ hy vọng nhạc phụ đại nhân lấy được bạc phân cho tiểu tế một chút."
Thẩm Hựu Đường liếc Hàn Tiêu một cái, thầm nghĩ ngươi có biện pháp lấy được bạc, cần gì ở chỗ này cùng ta nhiều lời?
Nếu không phải mượn danh nghĩa phụ thân của ngươi, ta cần gì ở chỗ này cùng ngươi chu toàn(nói chuyện – kiểu lễ tiết của con rể với nhạc phụ), Hàn Tiêu cũng ở trong lòng oán thầm.
**
Ngày Thành thân cần đến gần, nhưng Thẩm Hựu Đường vẫn không có động tĩnh, Thẩm Thanh Lạc đứng ngồi không yên, Cầu Thế Trinh suy đoán rất nhiều tình huống có thể xảy ra, cảm thấy Thẩm Hựu Đường sẽ không bỏ qua cơ hội này để yêu cầu bạc.
"Hắn không vào bẫy cũng được, cũng tránh khiến cho thanh danh Ứng công tử bị bôi nhọ, chờ chúng ta thành thân rồi, hắn còn muốn bạc, trực tiếp đuổi đi, không cần để ý hắn." Thẩm Thanh Lạc ngáp một cái nói, mấy ngày nay luôn nghĩ chuyện này, ngủ cũng không được yên ổn.
Thẩm Hựu Đường là người không có mưu kế gì, sao hắn lại không lọt bẫy đây?
Lùi một bước nói, cho dù hắn có nhìn ra kế hoạch, nhưng Thẩm Hựu Đường là người tham lam, cũng sẽ không vì vậy bỏ qua .
Cầu Thế Trinh đang khổ cực suy nghĩ thì Ứng Viễn Phi tới.
". . . . . . Thế Trinh, có chuyện phát sinh, ta nhất thời không có kế sách gì khác, giờ không thể quay đầu, phiền huynh giúp ta hỏi thăm ý tứ Bệ cô nương."
"A!"
Hôm nay lâm triều, lúc bãi triều thì An vương gia ở đại điện lúc quan viên chưa rời đi, dưới con mắt mọi người, nói muốn đem nữ nhi gả cho Ứng đại nhân. Ứng Viễn Phi bất đắc dĩ, kéo Bệ Mộng Dao ra, bày tỏ đã lập thành hôn sự, khó thừa nhận An vương ưu ái.
"Mọi người đều nhìn ta, ta nếu là cự tuyệt, không cho hắn thể diện không nói đến, căn bản cũng bất quá, nếu là nói cùng nữ nhi tỷ muội những đại thần trong triều khác đính hôn, vì sao lại không có lời đồn đại(ý nói tin đính hôn truyền ra ngoài), không giải thích được."
"Mộng Dao bên kia ta hỏi một chút, ta cảm thấy được vấn đề không lớn." Ứng Viễn Phi nhân phẩm gia thế đều tốt, Bệ Mộng Dao không lý do cự tuyệt, chỉ là, Cầu Thế Trinh có chút không yên lòng hỏi: "Cha mẹ huynh không phải vẫn muốn huynh kết hôn với một cô nương môn đăng hậu đối sao? Có thể đồng ý không?"
"Bọn họ không có ý kiến, còn sợ ta không cầu hôn được!"
Trường Tín hầu tự nhiên nguyện ý, An vương lòng muông dạ thú, tạo phản là sớm muộn, Ứng Viễn Phi cưới nữ nhi An vương, ngày nào đó An vương thất thế bị Gi*t. . . . . . dưới tình thế bức bách, chỉ cần có thể cự tuyệt hôn sự với An vương, ông thế nào cũng không có ý kiến.
Huống chi Ứng Viễn Phi si mê Thẩm Thanh Lạc cũng làm cho lòng ông lo sợ, Bệ Mộng Dao so với Thẩm Thanh Lạc, ít nhất dung nhan tuyệt mỹ.
"Cha mẹ huynh đồng ý thì tốt rồi, Mộng Dao mặc dù không phải là muội muội ruột của ta, nhưng ta cũng hi vọng nàng có cuộc sống tốt." Cầu Thế Trinh cười nói, Bệ Mộng Dao có thể gả cho Ứng Viễn Phi một nam tử như vậy, hắn cũng an tâm.
"Cầu xin huynh hỏi thăm ý Bệ cô nương, nếu nàng không muốn, cũng không miễn cưỡng, ta lại nghĩ biện pháp khác."
Ứng Viễn Phi đoán Bệ Mộng Dao sẽ đồng ý, lúc hắn kéo ra Bệ Mộng Dao đã cân nhắc qua rồi, Bệ Mộng Dao thích Lam Điềm, nhưng uyên lữ khó có thể đoàn tụ, gả cho người khác, còn không bằng gả cho mình, dù sao cũng coi như biết gốc biết rễ .
Vả lại hai người đều là có người yêu khác, không cần chỉ trích lẫn nhau, cưới sau tôn trọng nhau như khách, hòa thuận sống qua ngày cũng không khó. (á, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đấy)
Cầu Thế Trinh gật đầu đáp ứng, Ứng Viễn Phi lại hỏi Thẩm Hựu Đường có tin tức gì không, Cầu Thế Trinh có chút phát sầu nói: "Không có tin tức, cũng không biết hắn tính toán làm thế nào, dừng tay là không thể nào."
"Còn có năm ngày nữa là đến hôn lễ, hắn còn không xuất hiện, có lẽ là muốn tại hôm thành thân đó gõ lấy một khoản." Ứng Viễn Phi trầm ngâm nói.
Người mới lên kiệu hoa trước một khắc, Thẩm Hựu Đường là cha ruột Thẩm Thanh Lạc, nếu là ngăn không cho lên kiệu?
"Thật đúng là!" Cầu Thế Trinh tức giận nói: "Ngày đó là cát nhật, không nên đánh, hắn lại là cha Thanh Lạc, càng không thể đánh, chẳng lẽ phải theo ý của hắn? Nói vậy hắn muốn bạc không phải ít, cho hắn thì quá nuông chiều hắn rồi."
"Hay là, nếu như Bệ cô nương đồng ý gả cho ta, chúng ta liền giương đông kích tây. . . . . ."
"Chỗ của huynh chỉ có thời gian mấy ngày chuẩn bị hôn sự, thời gian không gấp quá chứ?" Cầu Thế Trinh vừa cảm động, lại có chút lo lắng.
"Nên làm gấp rút thì tốt hơn." Ứng Viễn Phi cười nói: "Hôm nay cự tuyệt lời cầu hôn của An vương, hắn còn có thể cho là ta chỉ tìm cách từ chối, nếu sớm thành thân, cũng làm cho nhìn hắn, ta không phải từ chối, vạn tuế nơi đó, cũng có thể an tâm, không cần lo lắng cho ta bị An vương kéo qua nữa."
Hàn Tiêu lập kế hoạch cho Thẩm Hựu Đường, đúng là ở ngày thành thân đó làm loạn, ép Cầu Thế Trinh dưới tình thế cấp bách phải cho bạc.
Đại hi Nguyên Thuận năm chín mùng ba tháng mười, gió mát mặt trời rực sáng, ngày Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân, Thẩm Hựu Đường cùng Hàn Tiêu sáng sớm liền tới đến nhà mới của Yến Ninh đứng ngoài cửa, bọn họ muốn vào đi, nhưng người giữ cửa không cho vào, người cha vợ cùng muội phu này sợ bỏ lỡ thời gian tân nương lên kiệu hoa, nên đầu giờ mão đã tới, đợi đến sắp ngất đi thì tiếng cổ nhạc rốt cuộc truyền đến.
"Nhạc phụ đại nhân nhất định phải kiên định, 20 vạn lượng vàng mặc dù nhiều, nhưng Cầu phủ không thiếu bạc, nhà hắn mở tiền trang, không cần phải cho thời gian chuẩn bị bạc, Cầu Thế Trinh nếu là muốn kéo dài thời gian chuẩn bị bạc, nhạc phụ nhất định phải kiên trì không cho tân nương lên kiệu." Hàn Tiêu sợ Thẩm Hựu Đường tầm mắt thấp, giảm số bạc xuống, vậy phần mình cũng bị ít đi."
"Biết, chuyện này ngươi đã nói với ta rất nhiều lần rồi." Thẩm Hựu Đường không kiên nhẫn, nghĩ đến còn phải phân cho Hàn Tiêu hai vạn hai, rất là nhức nhối.
Chú rễ khoác lụa hồng cài hoa, cưỡi ngựa cao càng đi càng gần, thấy rõ ràng người cưỡi ngựa thì Thẩm Hựu Đường cùng Hàn Tiêu hai mặt nhìn nhau.
“Sao chú rễ lại là Ứng Viễn Phi, làm thế nào bây giờ? Hắn là mệnh quan triều đình đó." Thẩm Hựu Đường dậm chân than thở.
"Mệnh quan triều đình thì không phải là con rể của nhạc phụ đại nhân sao?" Hàn Tiêu sau khi ngẩn ngơ, rất nhanh trả lời lại một cách mỉa mai.
Có đạo lý, chỉ là có thể không đòi được nhiều vàng như vậy rồi, Thẩm Hựu Đường có chút thất vọng.
Ứng Viễn Phi thấy Hàn Tiêu cùng Thẩm Hựu Đường đứng đó, thì hiểu ra, hóa ra là còn có Hàn Tiêu từ trong quấy phá, nếu không theo đầu óc của Thẩm Hựu Đường, sao có thể nghĩ được cách này .
Khẽ mỉm cười, Ứng Viễn Phi thầm nghĩ như thế tốt hơn, khiến hai người này đấu đến ngươi ૮ɦếƭ ta sống càng bớt lo.
"Hàn công tử hảo, Viễn Phi thay Thế Trinh cám ơn Hàn công tử tương trợ chi ân."
Ứng Viễn Phi xuống ngựa, không nhìn Thẩm Hựu Đường, hướng Hàn Tiêu chắp tay, cực kỳ thân thiết nói.
Cái gì tương trợ chi ân? Hàn Tiêu không hiểu ra sao, người ta là Thị Lang đại nhân thân thiết như vậy, hắn cũng không thể mặt lạnh, Hàn Tiêu nổi lên tươi cười, tỏ vẻ thân mật đáp lễ lại.
"Hai người các ngươi?" Thẩm Hựu Đường chợt cảm thấy không ổn.
"Trầm lão trượng không biết sao? Thế Trinh cho Hàn công tử một số bạc lớn, để Hàn công tử giúp Thế Trinh thuận lợi cưới Thẩm cô nương về phủ." Ứng Viễn Phi mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân. (thẩm cô nương ở đây là Thanh Lạc đó)
Hàn Tiêu nhìn nụ cười kia mà quanh thân phát rét không có phản ứng, Thẩm Hựu Đường cũng ngây người, một lát sau, hai tiếng thét chói tai vang lên.
"Ngươi nói bậy, không có chuyện này."
"Ngươi được đấy tiểu tử, dám đùa ta. . . . . ."
Thẩm Hựu Đường lao vào đánh Hàn Tiêu, Ứng Viễn Phi chỉ cười nhạt lui ra mấy bước, ý bảo cổ nhạc tấu vang, thúc giục tân nương tử ra cửa lên kiệu.