Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Tuyết ngẩn người, đôi mắt đẹp trợn to, phổi dường như có cảm giác hít thở không thông, giờ phút này, Ngự Hạo Hiên giống như cảm giác được điều gì đó mà lập tức mở tầm mắt, thần sắc cao ngạo. Nhưng hắn khẽ nhận thấy thần sắc Mộ Tuyết có chút giận dữ và xấu hổ, nàng lập tức chớp hạ đôi mi, chuyển tầm mắt về phía Thái hậu.
Thái hậu tựa như không phát hiện khi hai người nhìn nhau có sự biến hóa, nhẹ nhàng hòa ái cười nói:
- Mộ Tuyết cảm thấy sao? Kỳ thật Hoàng Thượng cũng không phải là một người yêu thích sắc đẹp, ha ha
Nói xong lại trìu mến cầm tay Mộ Tuyết. Nội tâm Mộ Tuyết có chút hoảng sợ lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Hạo Hiên, hàng mi dài run rẩy, khóe miệng khẽ cười, ôn nhu nói:
- Mộ Tuyết tạ ơn Thái hậu nâng đỡ, chỉ sợ Hoàng Thượng…
Lập tức khẽ nhìn Ngự Hạo Hiên một cái, hai tay nắm vào nhau như đang rất quẫn bách.
Thái hậu cười ha hả, quay đầu nhìn phía Ngự Hạo Hiên, 乃úi tóc phỉ thúy, ngọc trâm leng keng rung động, vươn bàn tay trắng như ngọc đặt lên tay Ngự Hạo Hiên nhưng lại kéo tay hắn cùng Mộ Tuyết lại một chỗ cười nói:
- Ai gia nhìn Hoàng Thượng lớn lên, dù không phải là mẹ đẻ nhưng từ khi Hoàng Thượng ba tuổi đã đi theo ai gia, tính nết của Hoàng thượng Ai gia đương nhiên là hiểu rõ, cho nên Đức phi không cần để ý chuyện đó.
Thái hậu cười to đứng dậy nhìn hai người đang không biết làm thế nào cho đúng, mỉm cười xoay người đi vào nội điện, sai các cung nhân lui xuống.
Khuôn mặt Minh Nguyệt đỏ bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay mình cùng tay Ngự Hạo Hiên nhưng rút về cũng không được mà cứ để như vậy cũng chẳng xong. Cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn Ngự Hạo Hiên. Nhưng vừa thoáng nhìn lại làm cho nàng bối rối rụt nhanh tay về, nhưng ngay sau đó, tay nàng lại bị Ngự Hạo Hiên nắm chặt trong tay không thể nhúc nhích.
Trố mắt ngạc nhiên, bối rối nhìn Ngự Hạo Hiên mà trong lòng như thắt lại, đêm đại đại hôn nàng cũng không nhìn rõ hai tròng mắt hắn thế nào nhưng giờ phút này nàng lại nhìn rõ ràng đến đôi đồng tử xanh sẫm ấy, thật quỷ dị khiến người ta sợ hãi.
Đồng tử màu xanh cũng không kỳ lạ nhưng hai tròng mắt của Ngự Hạo Hiên lại đều rất đậm và có thể đổi màu, khi thì cũng đen láy bình thường như những người khác giống như lúc gặp nhau ngoài điện thỉnh trà nhưng giờ phút này vì sao…?
Ngự Hạo Hiên nắm chặt tay Minh Nguyệt, đôi mắt dừng ở gương mặt tái nhợt của nàng với đôi mắt trong suốt nhưng lại thâm trầm, hắn bỗng nhiên cười giọng nói trầm thấp không chút nhu tình, lạnh lẽo như băng:
- Ái phi, Thái hậu nói nàng nghe rõ chưa?
Trong lòng khẽ run lên, hô hấp khó mà bình thường nhưng Minh Nguyệt vẫn tươi cười nhẹ giọng nói:
- Nô tì cảm kích Thái hậu nâng đỡ, nhưng nghĩa vợ chồng cũng cần hai bên tình nguyện, nô tì không dám vọng tưởng hoàng thượng…
Lời còn chưa nói xong chỉ thấy Ngự Hạo Hiên lạnh lùng cười, nắm tay nàng chặt hơn rồi khẽ nghiêng người về phía trước nhìn đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt mà nói:
- Trẫm nếu đã cưới ái phi, tất nhiên là cam tâm tình nguyện, hay là ái phi không tình nguyện?
Mắt Minh Nguyệt trầm xuống, trong lòng hiểu rõ hoàng đế ở cùng mình là sự chu toàn cục diện vì thế liền ôn nhu nói:
- Đêm động phòng hoa chúc nô tì cam tâm tình nguyện, nhưng Hoàng thượng lại cô phụ nô tỳ.
Nói xong lập tức rút tay ra đứng dậy lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt như đề phòng Ngự Hạo Hiên, trong lòng hỗn độn. Khi Minh Nguyệt rút tay về Ngự Hạo Hiên không nói gì ánh mắt khẽ nâng nhìn về vẻ mặt đề phòng, bài xích của Mộ Tuyết, hai tròng mắt lại chuyển về màu đen. Hắn lập tức đứng dậy nhìn bàn ăn đầy mĩ vị, nhẹ vỗ chiếc nhẫn ngọc trên tay, chỉ cười nói:
- Thì ra là ái phi trách trẫm đêm qua lạnh nhạt với nàng
Đôi mắt hắn hàm chứa ý cười nhìn Minh Nguyệt đang trợn tròn mắt, lập tức quay đầu nói:
- Tần công công, truyền xuống, đêm nay trẫm ở lại cung Ngưng Tuyết.
Trong lòng Minh Nguyệt thoáng lạnh. Đôi mắt đẹp dừng ở ý cười lạnh lùng trên mặt Ngự Hạo Hiên, đồng tử co rút, đôi môi khẽ mím lại.
Chạng vạng, sau khi từ cung Khôn Trữ trở lại Ngưng Tuyết cung, Mộ Từ đem theo một đám người xuất hiện trước đại điện. Người còn chưa thấy, tiếng “muội muội” đã tới trước rồi. Bước vào Ngưng Tuyết cung, nàng ta uốn éo lưng mềm tựa dương liễu bước về phía Minh Nguyệt. Cung nữ đi theo có khoảng tám người, một thân hoa lệ cẩm bào dưới ánh hoàng hôn rất chói mắt.
Tiêu Đồng lo lắng nhìn Minh Nguyệt kêu khẽ hai tiếng “tiểu thư” nhưng Minh Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng, xua tay nói:
- Mang trà ra mời Thục phi nương nương
Rồi lập tức đứng dậy đón tiếp. Nàng nhìn Mộ Từ một thân trường bào thêu tơ vàng, cười nói:
- Tỷ tỷ hôm nay đẹp đẽ quý giá xuất hiện ở tẩm cung của muội muội, chắc hẳn là mang theo bảo bối của Hoàng Thượng ban cho đi?
Lời vừa nói ra, làm cho Tiêu Đồng đang chuẩn bị và Mộ Từ đang tính kế chế nhạo Minh Nguyệt đều kinh ngạc.
Minh Nguyệt nhìn Mộ Từ nhất thời đang không biết nói gì, khẽ nói:
- Hoàng thượng sủng hạnh tỷ tỷ, muội đương nhiên nên cao hứng nhưng chỉ e là vận mệnh của phụ thân cùng Mộ gia sắp dầu hết đèn tắt…
Nói xong, nàng buông tiếng thở dài nhìn Mộ Từ đang ngơ ngác không hiểu, trong lòng vui vẻ.
Mộ Từ vốn muốn tới khiêu khích thị uy, nay bị mấy câu của Mộ Tuyết làm quên mất mục đích đến, chỉ hỏi:
- Muội muội có ý gì?
Minh Nguyệt cười khẽ đỡ Mộ Từ ngồi xuống rồi mới nói:
- Tỷ tỷ còn nhìn không ra sao? Đêm đại hôn của muội Hoàng Thượng không đi lâm hạnh bất kì cung phi nào nhưng lại cố tình chọn tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ cùng Mộ Tuyết trở mặt, đến lúc đó…
Mộ Tuyết nhìn khuôn mặt Mộ Từ dần dần tái nhợt thì cố ý dừng lại rồi khẽ thở dài. Mộ Từ thấy Mộ Tuyết không nói tiếp quả nhiên vội la lên:
- Muội muội sao không nói tiếp?
Minh Nguyệt để tay lên trán nói:
- Có một số điều, muội không tiện nói, còn xem ý tỷ tỷ thế nào?
Nói xong sai Tiêu Đồng mang trà lên.
Mộ Từ đem trà đẩy sang một bên lo lắng hỏi:
- Nghe những lời muội nói ta làm sao còn có tâm tư uống trà, vậy nên làm gì bây giờ? Hay là mời phụ thân tiến cung một chuyến?
Ánh mắt Mộ Tuyết lạnh lẽo, nàng đặt tay lên tay Mộ Từ nói:
- Tỷ tỷ không cần lo lắng, việc này chỉ có tỷ biết muội biết, về sau tỷ tỷ nghe theo muội là được rồi.
Nói xong, đồng tử âm trầm rồi lại nhanh chóng khôi phục sự trong trẻo.
Mộ Từ thấy Mộ Tuyết trấn tĩnh trong lòng cũng dịu lại không ít, hai tay nắm chặt tay Mộ Tuyết run giọng nói:
- Muội muội, về sau tỷ tỷ đều nghe lời muội, đều nghe lời muội!
- Đều nghe muội?
Mộ Tuyết lạnh lùng hỏi một câu, giấu trong khăn che mặt là một nụ cười lạnh
Mộ Từ run run nắm chặt tay Mộ Tuyết.
MộTừ đi rồi, Mộ Tuyết nhìn tịch dương như máu, nhẹ nắm chiếc khăn lụa trong tay mà trầm mặc hồi lâu. Bỗng thấy tên thái giám được nàng ban thưởng cũng chính là Lý công công chạy đến, đứng trước mặt nàng phúc thân rồi nói:
- Đức phi nương nương vạn phúc!
Mộ tuyết cười khẽ, nói:
- Hôm nay sau khi ngọ thiện, có phải Hoàng Thượng đến chỗ Thục phi?
Lý công công đầu tiên là sửng sốt nhưng lập tức nhỏ giọng nói:
- Vâng, hơn nữa còn ban cho không ít châu báu tơ lụa, còn vì Thục phi may một bộ cẩm bào thêu tơ vàng màu xanh nhạt.
Mộ Tuyết run tay, “cẩm bào thêu tơ vàng màu xanh nhạt” nói như vậy chính là bộ quần áo vừa nãy. Xoay người về điện, bước chân nhẹ nhàng đứng ở trước cửa sổ đầy hương thơm, nàng nhìn rừng mai trong hoa viên nói khẽ:
- Ngự Hạo Hiên ngươi biết nữ nhân cũng không bằng ta biết nữ nhân
Nữ nhân sẽ không tin tưởng một nam nhân thật tình yêu mình, nhất là nữ nhân của hoàng đế.
Bữa tối qua đi, Phượng Tê cung yên tĩnh, Hoàng hậu nửa nằm trên phượng tháp, đôi mắt phượng nhìn tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất nói:
- Thế nào? Thục phi đến Ngưng Tuyết cung làm huyên náo đúng không?
Nói xong đôi môi đỏ mong cong lên nụ cười châm chọc.
Cung nữ thấp kém kia cúi đầu thấp giọng nói:
- Thưa Hoàng hậu nương nương, Thục phi không làm náo loạn gì Đức phi mà chỉ là ngồi một chút rồi trở về tẩm cung
Hoàng hậu cứng đờ người, lập tức ngồi dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn cung nữ kia, đôi mi thanh tú khẽ nâng lên:
- Ngươi nói cái gì?
Cung nữ lại cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Đức phi cùng Thục phi không biết nói cái gì, nô tỳ chỉ nghe thấy Thục phi nói nàng về sau đều sẽ nghe theo Đức phi.
Đôi mắt Hoàng hậu bỗng lạnh lùng, ngọc thủ nắm thành quyền, bỗng dưng đập lên phượng tháp lạnh lùng nói:
- Hay cho Mộ Tuyết, bản cung cũng không tin ngươi là sao thành tinh