Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại, Lăng Thần mệt mỏi gục xuống chiếc ghế gần đó.
Cuối cùng thì ông trời vẫn cho hắn hi vọng!
Nhưng còn...
Hắn lại vội bật dậy chạy đi tìm Tố Hạ, những cú sải chân nặng nhọc như kéo theo cả hàng tấn đá. Hắn chạy băng qua từng dãy hành lang kín người, tìm khắp các gian phòng dành cho bệnh nhân nhưng không thấy cô. Hắn tìm mãi tìm mãi, suốt cả nửa giờ đồng hồ vẫn không thấy cô.
- Tố Hạ! Em đi đâu rồi chứ? Sao em có thể đột ngột biến mất như vậy được?
Đứng thở được chừng năm phút, hắn lại toang chạy đi nhưng đột nhiên bị ai đó sờ gáy. Hắn quay lại thì thấy quản gia Châu cũng đang thở không ra hơi, giọng ngắt quãng:
- Tố Hạ...Tố Hạ....
- Ông biết cô ấy ở đâu sao?
- Đúng vậy! Người hiến tim cho Diệp Cẩm...là Tố Hạ!
Hắn trợn tròn mắt, mồ hôi ứa ra ướt đẫm lưng áo.
- Tôi đã gặng hỏi y tá ban nãy xem thử người hiến tim là ai. Mãi một lúc sau cô ta mới nói người hiến tim tên Tố Hạ.
- Không...không thể nào...
- Bây giờ cậu chủ quyết định đi! Cậu có muốn để cho vợ mình cứu người cậu yêu không?
Cậu có muốn để cho vợ mình cứu người cậu yêu không?
Cái câu hỏi đó dường như là thứ đã khiến hắn sợ nhất, đến mãi sau này khi nhắc lại hắn cũng không nén được cảm giác run sợ trong lòng.
Cứu ai? Vì ai? Nên làm gì? Hắn không biết!
- Cậu chủ! Cậu quyết định nhanh lên!
- Thời gian không còn nhiều đâu!
- Cậu...
Không nói không rằng hắn tức tốc rời khỏi đó. Lăng Thần chạy thật nhanh thật nhanh về phía phòng phẫu thuật.
Hi vọng...tất cả vẫn chưa quá muộn!
Hắn xông vào trong mặc kệ các y tá có cản lại. Ngay khi vừa phá cửa, hắn hét lên:
- Dừng lại! Dừng ca phẫu thuật này lại! Ca phẫu thuật không thể nào diễn ra!
Ngay lúc đó, hắn thấy đội ngũ y bác sĩ đã cầm dao chuẩn bị tiến hành. Hắn còn thấy cả hai cô gái nằm trên giường đã tiến sâu vào cơn mê.
- Hãy dừng ca phẫu thuật ngay! Tôi không cho phép ca phẫu thuật này diễn ra!
- Cậu là người nhà của bệnh nhân? Cậu có biết là nếu không phẫu thuật thì cô gái này sẽ ૮ɦếƭ không?
Bác sĩ phẫu thuật chỉ vào Diệp Cẩm sau đó chỉ tiếp vào Tố Hạ:
- Cô gái này cũng tương tự! Hơn nữa cô ấy là tự nguyện hiến tim!
- Nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra!
- Cậu...
Vị bác sĩ lắc nhẹ đầu, sau đó thở dài bỏ dao phẫu thuật xuống. Lăng Thần biết đã thuyết phục được bác sĩ nên cũng cảm thấy an tâm đôi chút.
Liệu chuyện hắn quyết định là đúng hay sai?
Nếu ca phẫu thuật này dừng lại, cả hai cô gái của hắn đều sẽ ૮ɦếƭ!
- Bác sĩ! Tôi nghĩ ca phẫu thuật này sẽ tiếp tục diễn ra!
Đột nhiên sau lưng họ vang lên tiếng của ai đó rất quen. Họ kinh ngạc nhìn bác sĩ chữa trị cho Tố Hạ trước đó đang từ từ tiến về phía hắn, điềm đạm nở nụ cười:
- Cậu may mắn lắm Lăng Thiếu! Ông trời là đang giúp cậu hết sức có thể rồi!
Dứt lời, một nhóm y tá từ từ đẩy một chiếc giường khác vào, trên đó là một cô gái trông khá trẻ:
- Cô gái này vừa mất, may thay tôi kiểm tra nhận ra tim của cô gái này thích hợp để thay cho cô Diệp. Tôi đã hỏi gia đình của cô gái, họ gật đầu chấp nhận hiến tim. Dù sao thì cô gái này ra đi khi còn quá trẻ, hãy để cô gái có chút gì đó gọi là đóng góp cho đời!
Quản gia Châu đứng ở ngoài cửa khẽ nở một nụ cười. Chưa bao giờ ông thấy cảm kích như lúc này.
- Nhanh lên! Đẩy cô Tố ra và đưa cô gái này vào đi!
Tất cả lui ra ngoài để thay đổi vị trí của hai cô gái. Nhìn Tố Hạ đang từ từ được đẩy lại về phía mình, Lăng Thần vội vàng nắm lấy bàn tay hãy còn ấm áp của cô, mừng mừng tủi tủi:
- Em về bên anh rồi! Em về bên cạnh anh rồi!
Hắn đi theo y tá đẩy cô về lại phòng bệnh, còn quản gia Châu thì ở lại để chờ cuộc phẫu thuật diễn ra.
Cậu chủ! Hãy đi theo hạnh phúc của mình!
***
Ánh nắng lim dim chiếu qua cửa sổ, rọi sáng cả căn phòng rộng rãi. Tố Hạ lim dim mở mắt, thì thầm:
- Đây là thiên đường sao?
- Ừ! Thiên đường có anh và em!
Cô nghe tiếng thì thào của ai đó, vội quay sang nhìn thấy hình thì hết sức sửng sốt.
- Sao anh lại ở đây? Em...
- Đồ ngốc! Sao em có thể làm vậy với anh chứ?
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên chắn nơi miệng cô, nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Bây giờ em chỉ cần nghĩ đến anh thôi!
Cô nhẹ gật đầu, cảm giác nơi đuôi mắt có chút gì đó ươn ướt.
Có thể là hắn đã kịp thời phát hiện và chặn cuộc phẫu thuật lại.
Có một khoảnh khắc, cô từng nghĩ đến chuyện muốn trở lại để ôm hắn một cái, muốn được nhào vào lòng hắn để ngửi được hương thơm từ cơ thể hắn. Cô rất muốn được dịu dàng hôn lên đôi môi hắn, âu yếm gọi hắn một tiếng là chồng.
Cô đã từng nghĩ như thế, cô đã từng muốn như thế. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc khi các y tá đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Thật bất ngờ! Có người đã bắt đầu giấc mơ đó lại một lần nữa.
Là hắn!
- Em có muốn đi đâu không?
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt yêu chiều đầy chân thành. Tố Hạ nhẹ rơi nước mắt:
- Đi đâu cũng được, miễn là có anh!
Chương cuối
- Lâu lắm rồi em chưa được ăn miếng thịt nào ngon như vậy!
Tố Hạ cho miếng thịt bò vào miệng, cảm giác cả cơ thể căng tràn sức sống. Lăng Thần đang cẩn thận bóc vỏ tôm rồi cho vào dĩa cô, cười hì hì:
- Em xạo quá! Là công chúa nhà giàu mà lại chưa từng được ăn bò bít tết sao?
- Nhưng lúc đó không có anh mà!
Cô vui vẻ cho miếng tôm vào miệng, cảm giác ngọt ngào khiến trái tim cô đập rộn ràng.
- Mà này! Sao anh lại đưa em đi ăn mà không đưa em đi chơi?
- À...anh nghĩ con gái tụi em vẫn muốn no cái bụng trước!
Cô phụt cười ha hả một cách thoải mái. Xa xa ngân lên tiếng nhạc êm đềm, làm cho không khí thêm phần lãng mạn.
- Em thấy anh phí tiền thật ấy! Ăn cho một chút thôi mà phải bao cả cái nhà hàng này!
- Vì em tất cả chỉ là phù du!
Cô mỉm cười hạnh phúc, lại chăm chỉ nhai nốt miếng thịt bò còn lại.
Ước gì anh nói câu đó sớm hơn!
- Em ăn khỏe thật đấy! Cả miếng thịt bò to thế mà ăn sạch rồi!
Tố Hạ cười tinh nghịch, đuôi mắt cong lên tạo thành một nét kiều diễm. Hắn chăm chú nhìn cô, mắt lóe lên tia chân tình.
Cho tới tận giờ phút này, cô vẫn đẹp!
Sau khi anh xong, hắn đẩy cô đi dạo khắp cả cái công viên thành phố. Đúng vậy! Là đẩy! Bây giờ cô yếu tới mức phải ngồi xe lăn!
Cả hai cùng nhau đi qua con đường dài, trong thân tâm mỗi người đang tua đi tua lại một khúc kí ức cũ.
Chỉ là có nằm mơ cũng không ngờ, có ngày cả hai lại thật sự bên nhau như thế này!
Nhưng...
- Có thể là nốt hôm nay!
Cô cúi đầu, thó thé nơi cổ họng vài tiếng cay đắng.
Thời gian của cô...không còn nhiều nữa!
Hắn khéo léo nghe được lời cô nói, chỉ là giả vờ không nghe.
Giờ phút bên nhau đừng nên nhắc đến chuyện đó!
- Ở bên kia có bóng bay, em có muốn vài quả không?
- Này! Anh xem em là con nít à?
Hắn nhanh chóng đẩy cô đến trước mặt anh chàng đang phân phát bóng bay cho trẻ con. Nhìn thấy đôi nam nữ đang tiến về phía mình, anh ta có chút kinh ngạc. Dù vậy, anh vẫn cười hóm hỉnh tặng cô một quả với lời chúc:
- Cô gái xinh đẹp! Chúc cô sớm khỏe bệnh!
Cô cười tươi tắn nhận lấy bóng bay, thầm cảm ơn anh ta một tiếng.
Chắc ai cũng thấy cô thảm hại nhỉ? Còn trẻ thế này đã ngồi xe lăn!
Nhìn bóng bay đang từ từ lúc lắc vì gió, đột nhiên cô thấy có chút gì vui vui.
Hay cô vui vì người đàn ông đang ở sau lưng mình?
Đi dạo chán chê, hắn hơi mệt nên ngồi nghỉ ở hàng ghế bên bờ hồ. Hắn đỡ cô sang ngồi với mình, để cô dựa vào lòng.
Họ ngồi im lặng bên nhau như thế đến cả tiếng đồng hồ.
Tố Hạ lăng thinh nhìn mặt nước gợn sóng, đôi môi hơi mím lại.
Tình yêu như mặt nước vậy. Bên trên tĩnh lặng bao nhiêu thì ở bên dưới càng dập dềnh bấy nhiêu.
Không có một tình yêu nào không trải qua sóng gió cả. Chỉ là sau cơn giông họ vẫn còn có nhau, là đủ!
- Anh này! Diệp Cẩm...
Hắn thoáng một nỗi kinh ngạc khi nghe cô nhắc đến hai chữ kia.
- Cô ấy vẫn đang trong phòng phẫu thuật, có một người khác đã đồng ý hiến tim cho cô ấy rồi. Nhưng...anh hỏi này! Em không thấy...hận cô ấy sao?
Cô nhẹ nhắm mắt, hơi thở đều đặn:
- Dĩ nhiên là có! Nhưng nghĩ đến những chuyện đã qua em lại hận mình hơn! Nếu em đủ can đảm đứng trước mặt anh để nói thật ra rằng em yêu anh, và em cũng mang bệnh thì chắc mọi chuyện đã khác.
Hắn cúi đầu, thấp giọng:
- Là lỗi của anh không quan tâm em mới đúng! Anh...
- Suỵt! Đừng nhắc đến chuyện này nữa anh à!
Cô dựa hẳn vào lòng hắn, lặng nghe nhịp tim hắn qua thớ vải mỏng.
Cảm thấy có chút ấm áp!
***
Đến xế chiều, đột nhiên cô nằng nặc đòi hắn dẫn đến một nơi. Hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chữ "studio áo cưới" trước mặt.
Các nhân viên có hơi khó khăn khi mặc áo cưới cho cô. Nhưng với sự tận tụy của mình, cô nhanh chóng diễn trên người bộ váy cưới trắng tinh khôi.
Cái giây phút cô được các nhân viên đẩy ra từ phòng thay đồ, hắn thấy rất hạnh phúc và hài lòng.
Đẹp! Chỉ vậy thôi!
Hắn cúi xuống thấp để đối diện với cô:
- Em rất đẹp!
Cô đỏ mặt trông rất đáng yêu:
- Đồ đáng ghét! Giờ anh mới biết em đẹp sao?
Hắn bật cười hí hửng bẹo má cô một cái.
Hắn và cô nắm lấy tay nhau, nhẹ trao nhau một nụ hôn ấm áp.
Đó là tấm ảnh "cưới" đẹp nhất trần đời của họ!
***
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, đến lúc này cô cảm thấy cả người cực kì mệt. Nhưng vì còn ở bên hắn, nên cô phải nén lại cơn đau kia.
Cô vòng tay ôm hắn cứng ngắt, thó thé:
- Ôm anh ấm quá!
Hắn cũng giang tay ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng tận hưởng mùi nước hoa còn vương vấn.
Đột nhiên cô cạ nhẹ vào tay hắn, ngượng ngùng:
- Anh...có muốn không?
Phải mất vài giây sau hắn mới hiểu cái chữ muốn của cô nghĩa là gì. Lăng Thần không nỡ từ chối nhưng cũng không thể làm cô đau đớn lúc này:
- Anh xin lỗi!
Cô gật đầu hiểu ý.
Tình yêu không cần chứng minh qua tình dục!
Ánh trăng sáng rọi qua khung cửa sổ, làm cảnh vật trong phòng trở nên huyền ảo.
Tố Hạ cắn răng nén cơn đau, úp mặt vào иgự¢ hắn để hắn không thấy khuôn mặt tái mét của mình. Hắn nhìn lên trần nhà, lên tiếng:
- Anh không biết là bản thân yêu em từ lúc nào nữa! Anh thật tệ đúng không? Ngay cả yêu ai còn không biết. Anh cứ dây dưa mối tình tay ba làm ai cũng đau khổ. Dẫu vậy anh vẫn cảm thấy cái kết rất viên mãn. Anh rất hạnh phúc khi được ở bên em. Rất hạnh phúc là đằng khác. Có thể những thứ đã qua chưa đủ để trừng phạt anh, nhưng Hạ này, anh thật sự rất yêu em, anh muốn cùng em bắt đầu lại một cuộc sống mới có được không?
- Dạ được! Em...em cũng yêu anh! Em hơi mệt, có thể để em ngủ được không?
- Em ngủ đi! Sáng mai sẽ là ngày mà chúng ta bắt đầu một tình yêu mới, một hạnh phúc mới.
- Vâng! Một cuộc sống mới...có nhau!
Cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ miên man.
Và đó là lần cuối cùng cô mở mắt, cũng chẳng có sáng mai nào để bắt đầu ngày mới nữa!
- Xin ngừng yêu em! Xin anh hãy ngừng...
Yêu em!
- HẾT -
Xem thêm ~>
LIST TRUYỆN HAY