- Em cảm thấy trong người không được khỏe,anh có thể đưa em đi khám không?
- Xin lỗi em, Diệp Cẩm đang sốt...
- Vậy được! Anh đi đi! Em sẽ tự mình đi khám!
- Anh xin lỗi em!
Nói rồi hắn đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi mất dạng. Cô đau lòng nhìn theo bóng lưng hắn, lúc này mới yên tâm ho khù khụ.
Lúc nào cũng Diệp Cẩm Diệp Cẩm. Trong mắt hắn rốt cuộc chưa bao giờ có cô.
Hai người là mối quan hệ hôn nhân thương mại, ngay từ đầu cả hai chẳng có ai để ý ai. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô bị sự dịu dàng của anh làm cho cảm động. Chỉ là, sự dịu dàng mà cô cảm nhận được kia, là sự dịu dàng của hắn dành cho một cô gái khác. Cô ấy là người yêu của hắn, gia cảnh đã nghèo khó còn có thân thể mềm yếu. Hắn ngày đêm chăm sóc cho cô ấy, một chút cũng không ngó ngàng gì tới vợ mình.
Không sao! Cô chấp nhận! Vì yêu mà cô chấp nhận sự hất hủi! Chỉ cần...chỉ cần hắn bên cạnh cô là được rồi.
Chỉ cần ra ngoài đường, ai ai cũng biết cô là vợ hắn là được rồi!
***
- Có phải em ốm hơn không?
Cô đang chăm chú đọc sách, nghe câu hỏi của hắn mà ngón tay thoáng chốc run rẩy.
- Dạ không! Em vẫn thế mà!
- Đúng rồi! Em sống sung sướng thế này thì sao mà ốm được. Đâu như Diệp Cẩm đến kiếm miếng cháo còn khó.
Cô cúi đầu không trả lời.
Ừ! Cô có tất cả mọi thứ, nhưng đổi lại cô không có hắn...và sức khỏe!
- Lần trước em nghe anh nói cô ấy bị sốt. Cô ấy có đỡ hơn chút nào chưa?
- Vẫn chưa! Có lẽ anh sẽ chăm sóc cô ấy...
- Ở bao nhiêu tuần? Hay tháng?
Cô bất chợt hỏi làm hắn hơi lắp bắp:
- Anh sẽ ở khoảng ba tuần. Xin lỗi em!
- Vậy ngày kỉ niệm kết hôn anh có thể về với em không? Một chút thôi cũng được!
- À thì...nếu em chờ thì chắc anh sẽ về!
- Được! Em sẽ chờ!
Hắn lại nhanh chân rời khỏi căn nhà như những lần trước đó. Cô khẽ mỉm cười, trong nụ cười có xen chút hạnh phúc và hi vọng.
Ngày hôm đó hắn sẽ là của riêng cô, chỉ riêng cô thôi!
***
Cô đã tất bật chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn mặc cho cơn đau ђàภђ ђạ cơ thể. Cô diện bộ váy cưới mà cô cho là đẹp nhất,trang điểm một cách xinh nhất để gặp hắn.
Cô ngồi trên bàn, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đã trễ hơn thời gian mà hắn hẹn rồi.
Không sao! Cô đã nói là cô có thể chờ!
Thức ăn nguội dần, đèn điện cũng không còn không khí lãng mạn, cô mệt mỏi ngóng trông hắn về. Mười một giờ đêm!
Bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại. Cô bắt vội máy, chỉ nghe tiếng hắn ngập ngừng:
"Diệp Cẩm đang sốt rất cao, chắc đêm nay anh không thể về với em!"
...
"Anh xin lỗi em!"
Tút...tút...tút....
Cả gian nhà trong thoáng chốc vắng lặng như tờ. Cô bất lực đưa tay bưng mặt, nước mắt chảy ra giàn giụa từ đôi mắt u buồn.
Anh lúc nào cũng chỉ biết nói với em lời xin lỗi, mà không bao giờ quan tâm xem lời xin lỗi đó có làm em vui lòng hay không. Anh lúc nào cũng chỉ biết lo cho Diệp Cẩm, vậy Tố Hạ này anh vứt cho ai?
Hay anh nghĩ em mạnh mẽ có thể tự lo cho bản thân?
Không! Tố Hạ vô tư năm đó đã không còn rồi, vĩnh viễn không còn rồi!
Đang ௱ôЛƓ lung suy nghĩ, đột nhiên cô cảm thấy cổ họng vô cùng nóng rát. Một trận ho nổi lên, cô chưa kịp đưa tay chặn lại như phép lịch sự thì cô bất ngờ trông thấy: máu!
Máu từ trên khóe miệng cô chảy đều xuống tà váy trắng, nở đẹp như những đóa hoa.
Những đóa hoa sắp tàn...