Xin Lỗi Em - Chương 04

Tác giả: Trần Thị M. Khanh

" Ái Quỳnh, từ khoảnh khắc này trở đi, anh sẽ trân trọng từng giây phút ta bên nhau "
Cô nhìn anh xót xa, đôi môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười, nước mắt chẳng biết từ khi nào lại rơi. Cô thực sự.. không muốn ૮ɦếƭ.
Không muốn rời xa anh.
Nhưng cô biết, thời gian của cô không còn nhiều nữa. Chính vì vậy, cô sẽ trân trọng, sẽ ghi nhớ giây phút được cùng anh hạnh phúc.
Mấy ngày qua, anh đã đích thân nấu cháo cho cô ăn, lại còn đích thân đút cháo cho cô. Cô ngỏ ý muốn về nhà, nhưng anh nói cô ở lại bệnh viện anh mới yên tâm, cô cũng đồng ý.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô khi trước của anh đã không còn, thay vào đó anh đã trao cô bao hành động ấm áp như là..
Hôn lên trán cô mỗi tối trước khi đi ngủ.
Giúp cô ngâm chân bằng nước gừng trong những đêm trời giá lạnh.
Ôm cô thật chặt khi cô ngủ.
Những hành động đó cô thường thấy trong mơ. Không ngờ bây giờ nó đã trở thành sự thật.
Tính ra, cô bị bệnh.. cũng tốt nhỉ?
Nhưng con người, ai lại không có chút tham lam, cô cũng vậy, cô muốn khoảng thời gian này sẽ không bao giờ tan biến.
Nhưng có lẽ.. không thể được rồi.
Ngày hôm đó, cô ngỏ ý muốn được ra ngoài biển dạo chơi, năn nỉ mãi, anh mới đồng ý. Không biết ạn kiếm đâu ra được chiếc xe lăn, anh bế cô lên xe, rồi cùng cô ra biển.
Ở biển đang là hoàng hôn, mặt trời đỏ rực ở phía xa đang dần xuống núi, khung cảnh đẹp đến nao lòng. Đẹp đến nỗi khiến sống mũi cô cay cay.
" Được ở bên anh, cùng anh ngắm hoàng hôn thật hạnh phúc "
" Ái Quỳnh, anh sẽ cố gắng mang đến cho em những điều tốt nhất "
Anh từ đằng sau đi đến trước mặt cô, quỳ một chân. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, giọng nói mang theo những xót xa. Anh thật sự.. không muốn xa cô một chút nào.
" Những ngày qua em đã rất mãn nguyện, anh không cần phải làm gì cho em nữa đâu "
"..." anh lặng thinh nhìn cô
Cô nhìn anh, hít sâu một hơi, cô nói:
" Anh, anh có thể hôn em không? "
Cô hơi ngượng, cúi gằm mặt. Anh hơi nâng người lên, một tay chạm vào má cô, hôn lên đôi môi cô.
Cô nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt khẽ rơi.
Lúc lâu sau, anh rời khỏi môi cô, nhưng vẫn duy trì khoảng cách rất gần cô. Ái Quỳnh nhìn anh, đưa tay chạm lên gò má anh, cười hạnh phúc.
" Ông xã, cảm ơn anh "
Bàn tay chạm vào gò má anh đột nhiên buông thõng, trượt khỏi gò má anh rồi nằm yên vị trên đùi cô. Anh chợt sững người.
Anh kịp thời đỡ lấy cô, cô dựa trong lòng anh một cách bình yên.
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt anh. Anh sai rồi, hối hận rồi, giá như anh yêu cô sớm hơn, giá như thời gian có thể quay trở lại.
Nhưng trên đời này làm gì có hai chữ giá như?
" Ái Quỳnh, ngàn lần xin lỗi em !"
Hoàng hôn buông xuống, người đàn ông cứ thế ôm lấy người con gái ngồi trên xe lăn, cứ thế cho đến khi mặt trời xuống hẳn..
END.
Xem thêm:
Truyện hay update hàng ngày
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc