-Anh cho tôi thành con quỷ gì thế này- nó quát tháo ầm ĩ
Cái tên bằng tuổi nhìn nó mỉm cười:
-Không ngờ ngay cả dưới tay nghề của tôi thì cô vẫn không trở nên đẹp đẽ được.
Mặt nó xìu xuống, tự dưng đi làm những chuyện không đâu để giờ biến thành cái thể loại gì không biết. Nó vốn thấy vẻ ngoài của mình cũng tạm được, nhưng không ngờ sau khi vào tay tên này lại thành một đứa già trước tuổi thế này. Nó chẳng thèm cảm ơn, bước thẳng ra khỏi cửa. Tên con trai kia ngay lập tức gọi giật lại:
-À mà tôi quên không hỏi cô tên gì?
-Uyển Linh Hương- nó nhanh chóng đáp
Hắn ta bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi qua nó, trước khi mất hút còn nói:
-Cô ngoài cái tên đẹp ra thì chả có cái gì!
$#%’#\'$#’#%#
Cái gì mà ngoài tên đẹp ra chẳng còn cái gì, cái tên này khinh thường nhau quá đây mà, chỉ bởi vì hắn đi du học còn nó học trong nước. Được lắm, sau này có con nó thề với trời là nó nhất định cho con nó ra nước ngoài để có thể khệnh với đời . Tên ấy đi được một đoạn rồi nói vọng lại cho nó:
- Sau đó về nhà làm 乃ún riêu cho tôi đi. À mà chị Hương à, tôi tên là Mặc Lâm nhé!
Nó bĩu môi, tưởng anh thế nào chứ ngoài cái tên khiêm tốn ra thì chẳng được cái gì cả.
Lần này tuy không còn lo bị phát hiện nữa nhưng nó lại thấy kém tự tin kinh khủng, cái bộ dạng đến nó còn không chấp nhận được nữa là người ngoài. Thở dài đi đến thang máy, nó để ý thấy những ánh mắt kì quặc của mọi người, cũng may họ chỉ là người lạ, sau khi rời khỏi cái nơi quỷ quái này thì sẽ chẳng có cơ may gặp lại họ, thế nên để cho họ thấy cái điệu bộ này của mình bây giờ cũng chẳng sao, khuyến mãi cho họ niềm vui ngày hôm nay vậy.
Nghĩ như vậy, tâm tình Linh Hương cũng thoải mái hơn nhiều, vừa bước ra khỏi cầu thang thì thấy anh Minh, nó cũng vui vẻ tiến gần chào hỏi, quên mất rằng trông mình đang kì quặc như thế nào
-Anh Minh, khỏe không- nó vỗ vào vai Minh
MInh từ từ quay lại, rồi giật mình nhìn Linh Hương:
-Linh HƯơng, em chọn cái phong cách thời trang nào thế này?
Nó cười xòa, vò vò mái tóc ngắn mà tên quỷ quái kia tạo ra:
-Thằng em họ nó mới đi học cắt tóc anh ạ, nó khoe nó đã học được nhiều kiểu, muốn cắt miễn phí cho em. Nghĩ nó vẫn còn đang thất nghiệp ở nhà nên em tạo điều kiện để nó thực hành
-HAHAHAHA…
Tràng cười phát ra khiến nó thấy lạ, anh MInh đâu phải là người vô ý như thế nữa, để ý lại thì thấy tên Cao Thiên Hựu đang cùng Huỳnh Thư đi ra. ANh ta tới chỗ nó, nhìn một lượt rồi lại cười tiếp:
-Xem ra em họ cô không những định làm nhà tạo mẫu tóc mà còn làm nhà thiết kế thời trang nữa thì phải. Phong cách tạo cho cô rất phù hợp. Haha. Cậu ta nếu biết đào tạo chắc chắn chở thành nhân tài đấy.
Nó im lặng không nói, nghĩ quê không chịu được, đã thế đây lại còn là đại sảnh công ti, người ra vào thiếu gì, tên khốn này oang oang cái mồm ra chả khác nào mời mọi người tới đây bình phẩm nó. Huỳnh Thư đó cũng được phen góp vui:
-Không biết người bình dân như mấy cô ấy nghĩ thế nào, chứ phong cách này mà đem vào giới thượng lưu chắc chắn sẽ trở thành thảm họa. Cao tổng, anh thấy tôi nói đúng không.
Cao Thiên Hựu cười mỉm, tâm tình xem ra đã thoải mái hơn, anh cũng không hiểu sao cứ khi gặp cô gái này, anh lại cảm thấy vui vẻ.
Linh Hương có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều cảm giác của nó lúc này chính là khinh bỉ. %$@%$%$# Bà nói bà thượng lưu, thượng lưu gì cái loại bo bo từng đồng, giàu có như vậy làm hỏng điện thoại của người khác cũng không chịu đền, lại còn để người bình dân như nó nai lưng ra làm việc trả nợ, thượng lưu ở đâu không biết. Nó nhìn khuôn mặt đắc ý của cô ả thì tức không để đâu cho hết tức, ban đầu chỉ định trả thù tên Cao Thiên Hựu mà chụp lấy bức ảnh, cũng có hơi áy náy khi đưa cô ta lên mặt báo, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của cô ta mà ức chế không chịu được. Linh Hương cũng thừa biết là nếu chuyện này lên báo thì Huỳnh Thư ấy chắc chắn đắc ý, vì tiểu thư như họ ai chả muốn công khai mối quan hệ với Cao tổng của Tân Thụy. Nhưng mà nó sẽ bảo Nhi thêm muối vào, hủy hoại thanh danh cô ta đi càng tốt, ai bảo cái dáng điệu ngồi trong lòng Cao Thiên Hựu câu dẫn không chịu được.
-Tôi hẳn là nói không sai nên mới khiến cô im lặng!- Huỳnh Thư bất chợt lên tiếng
Linh Hương nhủ thầm, tự bảo lòng mình xuôi cơn giận lại, ăn to nói lớn ở đây chỉ có thể là những kẻ lắm tiền nhiều của, tiền bạc nó lại chẳng có nhiều, cứ mạnh mồm lên như họ thì khổ, bài học từ những lần trước khiến nó rút ra kinh nhiệm xương máu: “Dù đúng hay sai, tốt nhất không nên mở miệng đấu lý với bọn đại gia, họ có khả năng trụ vững trên thương trường nghĩa là họ đã phải trang bị cho mình đủ mọi thủ đoạn, mình chỉ là một tiểu tốt, hoàn toàn không có khả năng thắng họ”. Nó lại chọn cách im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt, mắt hướng lên nhìn Huỳnh Thư cười thân thiện. Điệu bộ ấy không những không khiến HUỳnh Thư im lặng mà ngược lại khiến cô ta càng ngạo mạn hơn, cười rất vui vẻ mà nói:
-Cao tổng, xem ra đối tác này của anh thật sự là có vấn đề, trên thương trường mà không biết tranh đấu thì làm sao có thể đứng vững
Thiên Hựu mỉm cười không nói, cái điệu bộ của Linh Hương quả thật đã tiến bộ so với lần gặp anh ở công ty. Lần ấy anh chỉ nói vài câu khiến cô gái này nổi giận phừng phừng mà mắng chửi, ánh mắt bây giờ thì lại ngoan ngoãn như mèo con, mới có một ngày không gặp mà cô gái này thay đổi khá nhiều, anh thích thú cười to, rất thú vị, rất thú vị.
Linh Hương nghe tiếng cười của đôi gian phu dâm phụ kia thì đầu óc như nổ tung, ả Huỳnh Thư kia nói gì, không biết tranh đấu thì không đứng vững trên thương trường, điều ấy hiển nhiên đúng, nhưng nó tự hỏi cô ả đã làm gì để trụ vững trên thương trường, người lăn lộn bao năm để trở thành Huỳnh tổng là bố cô ta, cô ta chỉ là may mắn được làm con cái ông Huỳnh tổng ấy thôi, làm cái gì mà ra vẻ dậy đời nó như thế. Nó tin chắc nếu là người lâu năm trên thương trường sẽ hiểu nó đang lấy lùi để tiến, là người biết nhịn nhục để làm việc lớn. Nó lại chọn cách im lặng, khẩu hiệu của nó chính là “im lặng là thành công”, nó phải học tập thần tượng Sài Cửu của nó trong phim “Xứng danh tài nữ”. Anh Sài Cửu có thể gặm xương chó, có thể chịu sự khinh bỉ của mọi người để trở thành một vị hảo hán anh hùng thì tại sao nó không làm được, biết đâu sau khi nó nhịn nhục thành công nó có thể giống như anh Sài Cửu kết giao được với những hảo hán.
Thiên Hựu nhìn vào khuôn mặt vẫn đang trầm tư của Linh Hương. Anh biết cô đang suy nghĩ, đang suy nghĩ về việc mình nên nín nhịn, nhưng mà có lẽ cô sắp không chịu được bao lâu. Huỳnh Thư không phải là người biết điều, càng im lặng thì cô ta sẽ càng lần tới thôi, mà Linh Hương thì khả năng chịu đựng còn rất kém, anh tin chẳng mấy mà sẽ có trò vui.
Quả nhiên HUỳnh Thư thấy bộ dạng ấy của Linh HƯơng thì thấy mình chiến thắng hoàn toàn, cô cất tiếng nói:
-Chẳng lẽ cô bị câm!
Nghe đến đây thì nó không chịu được thật, nó có phải cáo thành tinh đã tu luyện ngàn năm đâu, thực chất thì mới rèn được khả năng nhẫn nhịn đã gặp ngay loại không biết đối nhân xử thế như thế này, đúng là nhẫn nhịn vô ích. Ngay lập tức trong đầu nó hiện lên hình ảnh của Nhi và câu nói bất hủ: “mày có xứng làm bạn với 3 đại anh hùng chúng tao không hả”, rồi lại ngay lập tức cặp bài trùng của Nhi là Tinh lên tiếng: “Hảo hán chúng tao thà chịu ૮ɦếƭ dưới đao kẻ khác chứ không chịu nhục trước mấy mụ đàn bà”. Lúc nghe bọn bạn nói thế, nó cứ nghĩ rằng mình cũng là đàn bà, là hảo hán cũng là nữ hảo hán thôi, ai dè hôm nay mới biết loại đàn bà mà Nhi và Tinh ám chỉ chính là người như Huỳnh Thư. Nó vô thức gật đầu tán thành ý kiến của mấy đứa bạn, khóe môi vẫn nở nụ cười mà nhìn Huỳnh Thư đáp lễ:
-Huỳnh tiểu thư thông cảm, nãy giờ tôi đang suy nghĩ khái niệm giới thượng lưu mà Huỳnh Thư nói nên không tập trung cho lắm.
Đám nhân viên Tân Thụy cũng tò mò, nãy giờ thấy giám đốc mình đang đứng cạnh hai cô gái thì cũng tiến tới xem cuộc trò chuyện, Cao Thiên Hựu cũng không có ý nhắc nhở họ, bởi anh muốn xem cuối cùng thì một trong hai người này, ai sẽ là người phải chịu lép vế, ai sẽ phải chịu sự xấu hổ trước mọi người.
Huỳnh Thư thấy nhiều người xuất hiện xung quanh, bản thân cũng muốn chứng tỏ địa vị của mình, cao giọng nói:
-Cô gái này đúng là kì lạ, chẳng nhẽ khái niệm “giới thượng lưu” mà cũng phải suy nghĩ, nếu cô cảm thấy khó hiểu thì tôi có thể cho cô ví dụ. Ví dụ ngay tại đây, tôi và Cao tổng chính là người trong giới thượng lưu.
Linh Hương thấy buồn cười, định cười to cho thoải mái, nhưng lại để ý có nhiều người xung quanh, nên chỉ cười mỉm, nhưng chắc chắn rằng khuôn mặt vô cùng thoải mái:
-Thì ra là vậy. HUỳnh Thư chắc chẳng nhớ tôi là ai, nhưng vì cái gọi là phong thái thượng lưu của tiểu thư tôi nhớ rất rõ.
Huỳnh Thư còn đang kiêu ngạo thì Linh Hương lại nói tiếp:
-Tiểu thư không biết có nhớ đã từng thẳng tay hất bay điện thoại của một người vì lý do chụp trộm Cao tổng không?
-Thì ra đứa con gái đó là cô- Huỳnh Thư ném ánh mắt khinh bỉ về phía Linh Hương.
Linh Hương cười thầm, cứ khinh bỉ cho đã đi, sợ rằng cô sau ngày hôm nay chẳng dám vác mặt tới Tân Thụy nữa.
-Huỳnh tiểu thư không biết, chứ đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc tại sao tiểu thư lại không cho tôi chụp ảnh Cao tổng. Lúc đầu cữ nghĩ cô với Cao tổng là một đôi, bây giờ mới rõ dù cô với Cao tổng ít quen biết nhưng vì cùng thuộc tầng lớp với nhau nên bảo vệ nhau.
Đám nhân viện tò mò, mọi người bàn tán sôi nổi, hầu hết suy nghĩ rằng Huỳnh Thư và Cao tổng có quan hệ trai gái. Huỳnh Thư đưa mắt nhìn Cao Thiên Hựu. ánh mắt của anh lộ vẻ không vui, ai cũng rõ, trước nay anh ghét nhất phải công bố mấy chuyện trai gái của mình. Huỳnh Thư sợ mất lòng Cao Thiên Hựu, bèn đáp:
-Hôm đó chỉ là vô tình.
-Người bình dân như chúng tôi rất có trách nhiệm, đã lảm hỏng cái gì của người ta thì nhất định phải đền. Thực chất cái điện thoại ấy tôi không có tiền mua nổi, chỉ là mượn tạm của bạn, tôi cũng đã góp ý muốn cùng tiểu thư đền cái điện thoại, ai dè tiểu thư giàu có như vậy vẫn tiếc người thường dân như tôi vài đồng. Haizzz. Thế là sau đó tôi phải gán mấy tháng lương cho người bạn, thường dân thì vẫn chỉ có cách ấy thôi, chứ tôi đâu thể chạy được như một số người.
Huỳnh Thư giận tím mặt, bởi vì người xung quanh bàn tán, cười cô ta bởi vì tuy giàu có mà lại ki bo. Huỳnh Thư lạnh lùng nói:
-Giờ cô muốn bao nhiêu?
Linh Hương nghe xong mắt sáng lên, vui vẻ nói:
-Tiểu thư thật là có phong thái của ngươi thượng lưu, tiểu thư đã có ý như vậy thì tôi không thể để mọi người tiếp tục bàn tán tiểu thư là người bần tiện được. Điện thoại ấy tôi không biết giá cả bao nhiêu, nhưng nghe anh bạn nói cũng tốn khoảng 30 triệu. Thôi thì tôi dù nghèo đến mấy cũng không thể mất mặt được, tôi với tiểu thư công bằng, mỗi người gánh một nửa vậy.
Linh HƯơng vẫn ra vẻ tặc lưỡi tiếc của.
Thiên Hựu phì cười, anh tưởng là cô gái này sẽ làm đến cùng như hôm qua khi cãi nhau với anh chứ, thật không ngờ cuối cùng lại chọn cách dừng lại, mà dừng rất ư là đúng lúc.
Mọi người xung quanh thì thầm hỏi han, đặt câu hỏi không biết bạn điện thoại đó như thế nào mà có giá như vậy. Ai cũng biết nhân viên hầu hết đều là thường dân, họ nghe Linh HƯơng bảo sẽ đền 1 nửa thì khen ngợi Linh Hương, bảo rất xứng với tính cách người thường, làm cho ra làm, đền cho ra đền, không thể thua kém ai được (Thực chất họ đang an ủi bản thân, tự nhận mình giống cô gái áo đỏ tóc ngắn kia, dù gia cảnh bình thường nhưng nghĩa khí =)) ).
Huỳnh Thư biết mình ăn phải quả đắng, cái điện thoại mà hôm đó cô làm hỏng nhìn qua cũng không có giá ấy, nhưng nếu bây giờ kì kèo thì lại bị đám người xung quanh nói nọ nói kia, họ căn bản đã bị Linh Hương làm mờ mắt, họ không chứng kiến tận mắt nhưng vẻ mặt lại ra điều ta làm nhân chứng. Huỳnh Thư nén cơn giận, coi như hôm nay gặp phải lừa đảo.
Linh HƯơng vui vẻ nói tiếp:
-Không cần phải gửi qua tài khoản gì đâu mất thời gian, tôi cũng không sợ mất mặt trước mọi người, dù sao tiền ấy tôi cầm mọi người ở đây nhìn thấy cũng cảm thấy hoàn toàn thấy xứng đáng. Thôi thì tôi biết Huỳnh Thư lúc nào cũng phải có nhiều tiền trong ví, chi bằng đưa luôn cho tôi, hay nếu thiếu thì tiểu thư mượn tạm Cao tổng cũng được.
Dù sao Linh Hương cũng phải phòng xa, nhỡ may ả Huỳnh Thư này lật lọng thì sao.
Cao Thiên Hựu vẻ nhìn Linh Hương:
-Có lẽ Huỳnh tiểu thư không mang tiền, để tôi trả thay cũng được, có dịp tiểu thư chuyển khoản cho tôi, như vậy chúng ta không phải cãi nhau nữa.
Nhận được số tiền từ tay anh Minh, Linh Hương mừng thầm, không lẽ Mặc Lâm là thần may mắn của nó, mới gặp hắn sáng nay mà đã thoát được kiếp nạn lớn như vậy, nhất định phải để hắn có một bữa 乃ún riêu ngon miệng mới được.
Mọi chuyện cũng xong xuôi, Huỳnh Thư cũng rời khỏi công ty Tân Thụy, mọi người cũng tản ra trở lại công việc. Linh HƯơng đang định bước đi thì Cao Thiên Hựu gọi lại:
-Cô Linh HƯơng, cô có thể đi, nhưng máy ảnh phải ở lại?
Linh HƯơng bất động, đã thành như vậy rồi, tại sao hắn vẫn biết là cô.