Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em - Chương 05

Tác giả: Caytungdai

Nó bối rối không biết trả lời thế nào, không biết nên trả lời Cao Thiên Hựu hay là trả lời cô gái đáng ghét rơi điện thoại của nó, nhưng mà trong tâm thừa đoán được cái đứa tiểu thư đáng ghét kia sẽ trả lời tất cả. Y như rằng cô ta lên tiếng:
- Giám đốc Cao à, em nhìn thấy con nhỏ đáng ghét này đang chụp trộm anh, nó thật gan to bằng trời.
Con nhỏ này điên chắc, nó mà gan bằng trời, có chụp cái bức ảnh mà cũng thành lớn gan, nó mà dũng cảm như thế là y như rằng cô tiểu thư kia sẽ ăn tát đây. Nhưng mà thực tế thì ngược lại, bao nhiêu năm nó ăn học đều là học sinh ngoan ngoãn, sợ nhất là ᴆụng phải mấy bọn như thế này. Nó để ý thấy tên kia nhìn vào cô tiểu thư đó, cười dịu dàng khiến nó là người ngoài cũng mê mẩn:
- Vậy à, cảm ơn tiểu thư đã giải quyết giúp tôi nhé! Mà tôi còn không biết tiểu thư đây là…
- Em là Huỳnh Thư- cô tiểu thư ấy bẽn lẽn trả lời.
- À, vậy ra em là con gái của Huỳnh tổng ư, thật hân hạnh- Cuối cùng thì Thiên Hựu cũng không tới đây vô ích, anh đã tìm được mục tiêu mới. NHưng có lẽ không cần bỏ công sức nào thì cô ta đã sẵn sang ngả vào lòng anh rồi.
Nó để ý rằng Cao Thiên Hựu kia khi nói chuyện đều dành cho cô gái những cử chỉ và nụ cười rất ấm áp, nhưng tại sao trong lòng nó vẫn cảm thấy ở đây có sự giả dối nhỉ. Nhưng mà công nhận anh ta tài giỏi thật, có thể biến một con quỷ cái trở thành yểu điệu thục nữ, đúng là cao thủ của cao thủ. Nó hoàn toàn không thể im lặng như không biết gì thế này, nếu không bắt đền cô ta thì chắc cả năm nó phải ăn mì gói mất:
- Cô à, dù sao thì cô cũng làm hỏng chiếc điện thoại của tôi rồi, cô không có ý định đền ư- Nó biết thừa là gặp phải loại này thì sẽ chả có cơ hội đâu, nhưng mà hy vọng cuối của nó là đứa con gái kia sẽ có thể vì giữ hình tượng mà trả nó chút tiền ít ỏi thì sao.
- Không- giọng cô ta vang lên chắc nịch
- Nhưng…..
Nó đang định đáp lại thì có một giọng nam vang lên, đương nhiên không phải Cao Thiên Hựu, bởi người này biết nó mà:
- Uyển Linh Hương, cô đang làm trò gì vậy
Ngay khi giám đốc ló mặt ra, nó nhanh tay nắm ngay cái điện thoại giấu ra đằng sau, mà đằng sau nó bây giờ chính là “tiên nữ tỉ tỉ”, nó từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo, rồi còn xoa xoa cổ tay với chân. Có như vậy mới tạo hiện trường là nó vô tình ngã và làm rơi, như thế chắc giám đốc không bắt bẻ đâu. Đằng sau nó, Thiên Hựu nhìn thấy cử chỉ ấy thì thấy vô cùng kì lạ, vì rõ ràng anh chỉ nghe thấy tiếng một vật gì đó rơi, quay lại đã thấy cô gái này ngồi xuống nhặt điện thoại rồi, không hiểu cô ta muốn giở trò gì, hay là định vu khống cho Huỳnh Thư làm ngã cô ta, anh không nói gì mà im lặng theo dõi.
- Giám đốc à, em có làm trò gì đâu ạ, ra đây gọi điện thì bị vấp vào cái gì rồi ngã ạ. Hình như là sàn ở đây người ta lát ẩu, cứ cong cong thế nào ý ạ, lúc em ngã xuống còn cảm thấy đang ngồi lên cái mô, đau lắm ạ- Trong lòng thầm cầu mong cô gái lắm điều kia sẽ không lên tiếng, còn nếu mà không thì thể nào cũng phải đổ tội cho cô ta
- Phììììì!
Mọi người đều quay ra nhìn người phát ra âm thanh lạ, và không ai khác chính là Cao Thiên Hựu. Trong lúc chuẩn bị vạch trần cái mánh khóe lưu manh của cô gái kia,anh buồn mình mà uống chút rượu, ai dè cô ta ngu ngốc đến mức nói dối cũng không biết đường. Nơi sang trọng này đâu phải những chỗ mà người ta có thể làm bừa chứ. Chỉ vì cô ta mà anh mất hết cái hình tượng tuyệt vời mà anh gây dựng.
- Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục- anh cất tiếng
- Giám đốc Trần, thì ra là anh. Không phải vừa nãy chúng ta đã nói chuyện với nhau sao?- cô gái kia đột ngột lên tiếng
Thót tim. Thế là nó đi chưa vậy, giám đốc nó quen con sư tử hà đông này sao. Giám đốc cất tiếng:
- Cô Huỳnh, cô cũng quen trợ lý của tôi sao?
Tốt nhất là không nên gây sự nữa, nó phải nghĩ cách đưa giám đốc đi thôi, nó ngay lập tức ôm bụng, mặt nhăn nhó, mồm thì thành hình nhưng không ra tiếng, nó lại gần giám đốc thì thầm:
- Không được rồi giám đốc, không hiểu em ăn phải cái gì mà đau bụng quá, em muốn đi toa-lét.
Giám đốc Phong nghe xong mặt cũng hơi đỏ lên. Trong lòng anh thầm nhủ, chả nhẽ con nhỏ này đi toa-lét cũng phải báo cáo mình. Anh ngay lập tức ghé tai nó:
- Cô nghĩ tôi cấm cô đi hả? Dù sao thì chúng ta cũng đến giờ nên về rôi, đi mau mau rồi quay lại để chào mọi người.
Nó sợ giám đốc còn tiếp tục ở đây thì thể nào con ả la sát kia cũng khai tội nó, nên nhăn nhó bảo:
- Giám đốc ơi thú thật chỗ này địa hình em không quen, em làm sao mà biết ở đâu có WC, mà em quê mùa thế này khéo nhìn nhà vệ sinh ở đây lại thành chỗ nghỉ chân thì bao giờ mới tìm được. Thôi thì giám đốc đi cùng em, ít ra để em đỡ bị lạc.
Kiến Phong nghe xong đảo mắt nhìn nó từ đầu đến chân, như thể chỉ chút biểu hiện giả dối của nó cũng sẽ bị lật tẩy. Nó nhanh chóng cúi đầu kêu than, rồi một tay ôm bụng một tay túm lấy vạt áo của giám đốc mà kéo như thể sắp không chịu nổi. Có lẽ tại lúc ấy nó cúi xuống đất nên không để ý thái độ của mấy người xung quanh, với lại cái ૮ɦếƭ cận kề nên nó tự cho phép mình lố bịch như thế, chứ nếu là Linh Hương của ngày thường, nó tuyệt đối không cho phép mình trở thành con ngốc trước mặt người lạ đâu. Huỳnh Thư ném cho nó cái ánh mắt nhìn khinh bỉ, có lẽ là sự coi thường và đồng thời cũng đưa mắt về Kiến Phong như muốn đánh giá lại anh chàng giám đốc trẻ tuổi bảnh bao, trong lòng Huỳnh Thư thầm nhủ không hiểu sao Kiến Phong lại có thể đưa loại con gái không biết phép tắc vào nơi này. Còn Thiên Hựu thì sao nhỉ, anh tiếp tục cái thú của người ngoài cuộc là nhìn xem tài diễn xuất của cô diễn viên nghiệp dư kia, trong mắt cũng hiện lên vài tia vui thích, nếu so sánh giữa việc nhìn thú diễn trò với mấy chiêu trò lít nhít của cô ta thì quả thật có sự tương đồng, có khác thì ở cô ta anh thấy diễn sinh động hơn mà thôi. Trước cái cử chỉ quá đà của Linh Hương, giám đốc Trần nhà ta cũng thấy ngượng với 2 người xung quanh vô cùng,cũng chẳng kịp suy xét xem nó nói thật hay nói dối nữa, anh ho khan:
- Thôi được rồi, chúng ta đi.
Nó hả hê vì cuối cùng cũng lôi được giám đốc tránh xa chỗ thị phi, tới khi an tâm rằng chỗ này tương đối ổn, nó mới cất tiếng:
- Giám đốc ơi hình như em hết đau bụng thiệt rồi, thôi chúng ta đi vào chào mọi người rồi về thôi giám đốc.
KIến Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, nhưng mà có thể làm gì hơn khi nó trong tư thê chủ động kéo giám đốc đi, không cho anh kịp nói thêm tiếng nào.
Lại nói 2 nhân vật đang đứng ngoài hành lang, sau khi Kiến Phong và Linh Hương đi thì có vẻ không khí ở nơi này cũng trở nên trầm lắng, Thiện Hựu khẽ mỉm cười uống nốt ly rượu vang còn dở, màn kịch của người khác cũng khép lại rồi, bây giờ anh nên tiếp tục vở kịch của chính mình thôi. Anh quay sang cô tiểu thư bên cạnh, không khỏi có chút ngạo mạn vì biết rằng từ đầu đến cuối anh chiếm trọn tầm nhìn trong mắt cô ta, anh mỉm cười với cô ta và nói:
- Huỳnh tiểu thư à, tối nay tôi có hân hạnh được mời cô đi ăn hay không?
- Tất nhiên là được, tối nay em cũng không có chuyện giflafm, đang định rủ mấy đứa bạn đi chơi, không ngờ lại có vinh hạnh được đi chơi với giám đốc Cao. Nhưng mà, liệu có ổn không?- Cô gái ngập ngừng
- Đương nhiên là ổn mà, hay là tiểu thư có điều gì khó nói?
- Không phải dạo gần đây báo chí có đồn mối quan hệ của anh và Thái Y Lâm sao, em sợ không tiện.
Thiên Hựu hơi nhăn mặt, anh quả thật không ngờ mấy tờ báo lung tung lại ảnh hưởng tới anh như vậy, cứ nghĩ rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới cuộc vui của anh, ai dè trong giới thượng lưu lại lắm người tin:
- Không phải tôi đã nói trước báo chí tôi và cô Lâm không có mối quan hệ trai gái rồi sao, nếu cô thấy bất tiện thì thôi vậy.
- Không, ý em không phải vậy, thật sự em không quan tâm chuyện này, em chỉ lo cho anh thôi. Nếu anh cảm thấy ổn thì thôi, cứ như vậy, chiều nay anh có thể tới đón em ở công ty ba em chứ?- Huỳnh Thư nhanh nhảu đáp lời như thể nếu bỏ lỡ thì sẽ chẳng còn cơ hội nào, đồng thời tay cũng đưa danh thi*p của mình cho Thiên Hựu để tiện liên lạc.
- Được rồi, anh sẽ đến, giờ anh có chút việc công ty phải về gấp, tạm biệt em.- Thiên Hựu nhanh chóng tạm biệt người đối diện và theo hướng đại sảnh ra về.
Đang cùng trợ lý cất bước thì anh bỗng nhìn thấy 2 dáng người quen quen cũng đang rời tiệc, nhanh chóng nhận ra 2 người họ, anh mỉm cười và cố lắng nghe cuộc nói chuyện ấy.
- Giám đốc à, em có thể khẳng định với anh sẽ không có lần thứ hai em quay lại đây đâu, nơi này chả phù hợp với em tẹo nào- Linh Hương lên tiếng
Giám đốc im lặng không nói gì, nhưng bất chợt nhớ ra điều gì, anh lên tiếng:
- À phải rồi Linh Hương, điện thoại của tôi đâu?
GIật thót, cuối cùng thì giám đốc cũng nhớ ra, nó cứ tưởng nếu trí nhớ giám đốc quá kém thì chuyện này rất đơn giản, nhưng thật tình thì tại nó cứ nghĩ mọi người đơn giản thôi. Nhưng mà cũng may đầu óc nó khá là nhanh nhạy, trong khi đi cùng giám đốc chào mọi người, nó đã suy nghĩ đc vài câu. Nó từ từ lấy từ trong túi ra, rất nhẹ nhàng nâng niu cái điện thoại của giám đốc, như sợ chỉ sơ sẩy tí tẹo thôi thì điện thoại sẽ tan nát.
Kiến Phong hơi mỉm cười khi nghĩ nó là người khá cẩn thận, nhưng nụ cười đó dần dần mất đi, tỉ lệ thuận với cái khoảng cách khuôn mặt anh với chiếc điện thoại. Mặt anh chàng chuyển dần sang trắng, trắng bệch rồi sau đó tái dần thành màu tím, rồi bất chợt đỏ phừng phừng như Trương Phi. Lần đầu tiên từ khi gặp giám đốc nó mới thấy giám đốc biết tức giận, hỏi mấy anh chị làm việc ở đây lâu năm họ cũng nói rằng giám đốc ít khi nổi giận, ai đời hôm nay nó lại được chứng kiến tận mắt thế này, càng nhìn mặt giám đốc nó lại thấy cái biệt danh mặt bưởi nó đặt cho giám đốc là sai lầm, hỡi ơi sao nó trông giám đốc giống hệt con tắc kè hoa trong quảng cáo bigbabol thế không biết, chả nhớ trong phim hài nào nó đã xem có câu khiến bây giờ nó thấy đúng không tả được, đó là:” không nên hoãn cái xự sung sướng đó lại”. Thế nên dù biết trong hoàn cảnh này nó tuyệt đối không được cười mà phải ra vẻ hối lỗi, nhưng nó vốn dĩ có máu buồn trong người, nên ngay lập tức phát ra tràng cười man rợ. Khi còn đang ôm bụng cười lăn lộn thì nó cảm thấy hàn khí bủa vây, lập tức ngẩng lên thấy giám đốc đang mang khuôn mặt của Nam Cực thì nụ cười của nó tắt ngấm.
- Rôt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cái điện thoại của tôi thế này, cô giải thích xem
Nó nhanh chóng trở lại khuôn mặt đưa đám ban đầu:
- Giám đốc. em xin lỗi. em không cố ý. Lúc ấy em ra ngoài nghe điện thoại thì bị vấp ngã, vốn dĩ là giữ gìn cẩn thận nên điện thoại giám đốc không làm sao, chỉ văng nhẹ. Ai dè lúc em đang kịp nhặt thì cô Huỳnh đó tiến tới đạp trúng điện thoại. em…em…thật..tình không cố ý
- Vậy sao cô không nói với tôi ngay lúc ấy
- Em đang định đứng dậy bắt cô ta đền thì giám đốc xuất hiện, cô ta lại quen giám đốc, lại là con gái của Huỳnh tổng, em không muốn đắc tội vì nghĩ sẽ gây rắc rối cho việc làm ăn của công ty. Với lại em cũng không muốn giám đốc khó xử vì việc lựa chọn cá nhân hay tập thể nên mới im lặng
Giám đốc nhìn nó, bất chợt cười:
- Nhưng Linh HƯơng à, cô không biết tôi là người rất hẹp hòi, nếu đem công ty và cá nhân ra lựa chọn, hay là thể diện với tiền bạc tôi khẳng định sẽ chọn cá nhân và tiền bạc
Méo mặt. Nó không ngờ giám đốc lại chọn câu trả lời ấy, miệng ú ớ không nói ra hồn. Giám đốc ngay lập tức thay nó tiếp tục:
- Không nói nhiều nữa, 3 tháng lương tới của cô sẽ là của tôi, đó là đã giảm giá rồi đấy.
Biết nói thế nào đây, đúng là đồ quỷ hút máu người, đúng là đồ ăn chặt của nhân viên,đúng là đồ tiểu nhân thực dụng. Nó bước đi trùng hẳn, ảo não suy nghĩ xem sẽ sống thế nào.
- Giám đốc, anh cười gì vậy- trợ lý Minh lên tiếng
Cao Thiên Hựu không trả lời, anh đang mỉm cười rất tự nhiên, rất đẹp, không hề là một nụ cười chứa đựng thủ đoạn và sự giả tạo, nó thật hết sức. Phải chăng nụ cười phát ra từ đáy lòng ấy sẽ chỉ dành cho một người. Anh nhấc máy điện thoại và bấm nút:
- Alô! Huỳnh tiểu thư à, tối nay tôi có việc rồi, không thể mời cô đi ăn cơm được, đành hẹn cô khi khác vậy.
Anh ngay lập tức tắt máy, không để cho đầu dây bên kia có cơ hội nói gì. Anh đã tìm được một trò chơi mới, không hề thích hợp dành cho mấy cô gái trong giới thượng lưu. Còn đối tượng ư, anh đã tìm thấy rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay