Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người - Chương 07

Tác giả: Cố Tây Tước

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Sau trận mưa, hoa trong vườn được bao phủ bởi những chiếc lá nhiều màu, tầng tầng lớp lớp trông rất có tính nghệ thuật. Lúc này, Đồng An Chi và Tô Phách đang tự tập kịch trước cửa sổ của thủy tạ(*).
(*) Nhà xây trên mặt nước, dùng làm nơi giải trí.
Thanh Tranh thấy micro gắn trên áo của Đồng An Chi không được chắc chắn, sợ một lúc nữa diễn sẽ rơi ra mất, thế là cô liền bước đến. Lúc đi ngang qua bàn để đàn, Tô Phách đang ngồi đó, chốc chốc lại gảy đàn. Ánh mắt cô quét qua, một suy nghĩ chợt lóe lên.
Bước chân cô hơi chậm lại, tất nhiên là vẫn đến chỗ Đồng An Chi chỉnh lại micro cho chị ấy. Lúc quay trở lại, cô cố ý đi chậm, lặng lẽ theo dõi động tác của Tô Phách, thấy ngón tay anh gảy đàn rất tỉ mì, cẩn thận. Cô chắc chắn anh biết đánh đàn cổ, có điều không thành thục lắm.
Trong lòng cô có chút xao động, Tô Phách dừng tay ngẩng đầu lên nhìn cô rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì..." Thanh Tranh lặng lẽ bước ra khỏi thủy tạ.
Thực ra, cô không hối tiếc lắm việc mình đã từng từ bỏ đàn cổ, tuy nhiên, cô vẫn còn có chút ảo não về sự kích động của mình năm đó, nó cho thấy cô rất... thiếu lí trí và cũng có chút ngốc nghếch nữa.
Thanh Tranh thở hắt ra một cái rồi tiếp tục chuyên tâm làm việc, không để ý đến ở phía sau, ánh mắt của Tô Phách đã rơi trên người cô một lúc lâu.
Việc luyện tập sau đó rất thuận lợi, cả mấy ngày liên tiếp thời tiết đều rất đẹp.
Một ngày hạ tuần, vì có chút việc ở trường nên Thanh Tranh xin phép chú hai cho nghỉ nửa ngày. Tuy vậy việc trong trường chỉ mất chút thời gian đã giải quyết xong, trong phòng ký túc lúc này cũng thật vắng vẻ, cô không ở lại lâu, định quay về khu vườn, nhưng nghĩ mấy ngày nay trong thành phố đang diễn ra lễ hội dân gian Ca thân tiên tổ chức bốn năm một lần, thế là cô quyết định đi miếu Thành Hoàng quay video, dù sao cũng khó gặp dịp như thế này.
Khi cô đến gần miếu Thành Hoàng, khó khăn vất va mới đỗ được xe, từ trên xe bước xuống thì nhận được cuộc gọi của Triệu Nam.
"Tôi nhìn thấy cô rồi."
"Hả?" Thanh Tranh bất giác nhìn xung quanh.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười. "Tôi đang ở trong chiếc xe ven đường."
Thanh Tranh nhìn thấy người vẫy tay về phía cô, liền bước về phía đó. Triệu Nam xuống xe. "Thật là có duyên, tôi vừa đi ăn với khách xong thì nhìn thấy cô. Hôm nay không phải làm việc à?"
"Tôi xin nghỉ nửa ngày."
"Cô định đi đâu?" Anh hỏi rất tự nhiên.
"Miếu Thành Hoàng."
"Đi xem Ca thần tiên à?"
"Vâng."
Triệu Nam cười. "Nghe nói năm nay có tiết mục Thần tiên vụt qua nhanh, đi trên đường nếu may mắn thì sẽ gặp Lã Động Tân(*), họ còn tặng một món quà bí ẩn. Rất vui."
(*) Lã Động Tán: lả một trong tám vị tiên nổi tiếng trong Đạo giáo. Dân gian coi Lã Động Tân là vị tiên pháp lực cao siêu, hay cứu khổ giúp dân trừ nạn nên rất được tôn kính.
Mắt Thanh Tranh sáng bừng lên. "Thật sao? Anh đi rồi à?"
"Không, bạn tôi đi và kể với tôi, tôi cũng luôn muốn đi xem sao, chọn ngày không bằng đúng ngày, hay là chúng ta cùng đi nhé?"
Một khi hai người đã cùng chung chí hướng, Thanh Tranh cảm thấy không có gì mà không được, liền vui vẻ gật đầu. “Được chứ.”
Và như vậy, hai người bước bộ đến miếu Thành Hoàng, rất nhanh đã nhìn thấy đám người náo nhiệt và tượng điêu khắc mang tính biểu tượng ở cổng miếu, phía xa còn có tiếng trống chiêng vọng lại.
Vừa tới cổng miếu, Thanh Tranh liền lấy trong túi ra chiếc máy ảnh để chụp. Cô chụp lại những sạp hàng đặc sắc và đầy chất nghệ thuật ở đây, thứ mà ngày thường không có. Triệu Nam đề nghị cầm túi xách hộ cô, để cô tiện chụp ảnh.
"Không cần đâu, tôi có thể đeo cả chiếc máy ảnh cỡ lớn cơ, thế này chưa là gì cả."
Triệu Nam cũng không có ý nài ép.
Hai người đi dạo một lúc, Triệu Nam cười nói: "Nghe mọi người nói cô học chuyên ngành đạo diễn ở Học viện kịch trong thành phố chúng ta?"
"Đúng vậy."
"Vậy sau này cô muốn làm đạo diễn Côn khúc?"
Thanh Tranh dừng chân, tạm ngừng việc chụp ảnh, thành thật đáp: "Chuyên ngành tôi học là kịch nói. Có điều, bây giờ tôi cảm thấy Côn khúc cũng rất thú vị."
"Sao lại đột nhiên cảm thấy thú vị?"
Triệu Nam chỉ tùy tiện hỏi, nhưng Thanh Tranh lại trả lời nghiêm túc: "Vì người đẹp, ca từ đẹp." Gần đây, cô nghiên cứu rất nhiều ca từ trong Côn khúc.
Triệu Nam nghe xong thì bật cười, không nói gì nữa, hai người tiếp tục bước về phía trước. Một lát sau, họ phát hiện phía trước có một người múa sư tử đang đi về phía bên này.
Thanh Tranh định lùi xuống, thì có người ở phía sau vỗ một cái vào vai cô.
Cô ngoảnh đầu nhìn, đập vào mặt là một khuôn mặt đeo mặt nạ, mặc áo đạo sĩ, 乃úi tóc trên đầu, lẽ nào là Lã Động Tân?
"Lã... Lã Động Tân?" Có quá nhiều điều bất ngờ khiến cô nhất thời không biết cư xử thế nào.
"Cô gái, chúc mừng cô đã nhận được lời chúc phúc của thần tiên!" Vị "Lã Động Tân" vừa nói vừa lấy trong ống áo to rộng ra một chiếc túi thêu màu đỏ đưa cho Thanh Tranh. Đám người ở phía trên đang nhìn cô ngưỡng mộ.
Có người nói: "Lã Động Tân, ông chọn người xinh đẹp để cho sao?" Câu nói này khiến cho biết bao nhiêu người bật cười.
Thanh Tranh ngại ngùng cầm lấy, đang muốn nói cảm ơn thì vị đại tiên này đã chạy đi xa rồi. Tốc độ này thật sự có vài phần giống với dáng vẻ của thần tiên tu luyện chưa tốt.
Tnẹu Nam nói: "Cô xem xem bên trong có gì?"
Thanh Tranh cũng tò mò, dứt khoát tắt máy ảnh, mở túi thêu ra xem, phát hiện bên trong có

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc