Thích người có nụ cười ngọt ngào
Mặc dù nói là ngày nghỉ, nhưng Tô Phách vẫn theo thói quen đến đoàn kịch luyện tập.
Ở đoàn kịch hôm nay cũng vừa hay là ngày nghỉ, chẳng có ai, nhưng bất ngờ là khi bước vào phòng luyện tập thì anh nhìn thấy Triệu Nam. Triệu Nam là diễn viên tịnh(*) xuất sắc nhất trong lớp diễn viên trẻ đoàn kịch của họ. Người trong nghề nói, ngàn sinh vạn đán, nhất tịnh nan cầu(**). Có thể thấy, diễn viên hoa liễm trẻ tuổi, tài giỏi trong nghề này rất hiếm.
(*) Tịnh, hay còn gọi là hoa liễm, chủ yếu thể hiện ở nhân vật nam, có đặc trưng tính cách nổi bật, hơn nữa tính cách, phẩm chất hoặc tướng mạo cũng không bình thường. Những nhân vật này thường có nét tính cách тһô Ьạᴏ, ngông cuồng.
(**) Ngàn sinh vạn đán, nhất tịnh nan cầu có nghĩa là trong ngàn diễn viên vai sinh, vạn diễn viên vai đán, tìm được một người diễn giỏi vai tịnh là vô cùng khó.
"Anh Tô, chào!"
Tô Phách gật đầu. "Chào cậu, trở về rồi à?"
Hai người mặc dù cùng chung đoàn bao nhiêu năm, nhưng lại không nói chuyện với nhau nhiều.
"Ừm, hôm qua tôi đã đến đoàn báo cáo rồi."
Triệu Nam vừa luyện tập xong, lúc này đang ngồi trên ghế uống trà, trên trán còn đọng những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Thực ra nếu nhìn tướng mạo của Triệu Nam, đa số mọi người đều lầm tưởng rằng anh ta diễn vai tiểu sinh. Đáng tiếc ở chỗ ngày nhỏ Tiểu Nam có chất giọng rất tốt, nhưng vóc người vừa thấp vừa béo. Ai đó nói béo sẽ hủy hoại tất cả, người ta có thể thấy chàng thiếu niên Triệu Nam là một ví dụ điển hình. Lúc đó, thầy giáo tuyển diễn viên tiểu sinh cứ thế tùy tiện đem mầm nhỏ tài năng này vứt cho thầy giáo tuyển diễn viên hoa liễm.
Triệu Nam nói: “Tôi ở Bắc Kinh học có hơn nửa năm thôi, mà khi trở về phát hiện thấy đoàn mình thay đổi nhiều quá. Chúc mừng anh Tô, vở kịch phiên bản mới gây tiếng vang rất lớn.”
Tô Phách chỉ cười cười, buột miệng nói: “Vừa về ngày hôm qua, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
Triệu Nam nhìn Tô Phách, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nhóm của anh Tô chẳng phải hôm nay cũng được nghỉ hay sao? Sao mới sáng sớm anh đã đến rồi?”
Tô Phách luôn cảm thấy bản thân mình và Triệu Nam căn bản là hai người không có tiếng nói chung, trước đây cũng thế, chỉ trò chuyện với cậu ta vài câu là không có lời nào để nói nữa, muốn nói khách sáo vài câu thì cũng phải nghĩ mệt cả đầu. Thế là anh chỉ cười cười rồi ai làm việc nấy.
Tô Phách không ngờ rằng, ngày hôm sau anh lại gặp Triệu Nam ở khu vườn nhà họ Hứa.
Triệu Nam nói đến thăm mọi người, còn mang cho họ nước uống và hoa quả.
Thấy Triệu Nam đưa cho Thanh Tranh miếng dưa hấu đã gọt vỏ, Tô Phách bất giác nhíu mày.
Thanh Tranh nhìn thấy Tô Phách bước đến, ánh mắt anh rơi vào miếng dưa hấu trên tay cô, nghĩ ngợi một lát rồi hào phóng đưa cho anh. "Đàn em của anh mang đến đấy."
Tô Phách không ngờ cô lại đưa cho mình, anh liền cầm lấy.
Thanh Tranh cũng tự đi lấy một miếng ăn.
Tô Phách thấy khóe miệng cô dính nước đỏ, có một ít dưa hấu dính ở đó, anh khẽ động đậy ngón tay, cuối cùng vẫn giơ tay lên lau cho cô, động tác này có thể nói là rất đột ngột. Thanh Tranh cứng đờ người, ngay cả Triệu Nam ở bên cạnh cũng có chút bất ngờ.
To Phách nói: "Bị dính ít nước dưa hấu. Xin lỗi, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ấy mà."
Thanh Tranh: "... Ồ."
Có người gọi Triệu Nam, anh ta liển đứng dậy rời đi.
Lúc tất cả mọi người đang bận rộn diễn thì Thanh Tranh bị muỗi đốt sắp khóc đến nơi, cô liền trốn vào một góc xịt dầu chống muỗi. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ngoảnh đầu nhìn lại, là Triệu Nam.
"Hi, xin chào, cô là cháu gái của đạo diễn Hứa...?" Triệu Nam mỉm cười làm quen.
"Anh nắm tin tức cũng thật nhanh." Thanh Tranh thấy khó xử, cô không muốn tất cả mọi người đều đối đãi với cô với tư cách là cháu gái của đạo diễn.
"Hình như cô không vui khi tôi nói vậy." Triệu Nam thật tinh ý.
"Ồ không đâu, đây cũng là sự thật mà." Trước đó, Thanh Tranh đã nói chuyện với anh ta vài câu, anh ta nói mình là diễn viên trong đoàn kịch Bách Châu. Thanh Tranh không bất ngờ chút nào, vì trông anh ta quả thực rất tuấn tú, nổi bật, có điều...
"Sao trước đây tôi chưa từng gặp anh nhỉ?"
"Nửa năm trước, tôi học ở Bắc Kinh."
"Ồ. Anh cũng là diễn viên tiểu sinh à?"
"Không phải, tôi được phân diễn vai hoa liễm.”
Thanh Tranh bây giờ rất hiểu việc phân vai diễn trong Côn khúc. Hoa liễm là dùng sơn màu vẽ toàn bộ khuôn mặt diễn viên để thể hiện một gương mặt nhân vật nhất định nào đó, đương nhiên không có yêu cầu cao đối với tướng mạo.
"Anh đẹp trai như vậy, sao lại học vai hoa liễm?"
"Vì hồi nhỏ tôi vừa xấu vừa béo, chỉ có thầy giáo hoa liễm là chịu thu nhận tôi thôi."
Thanh Tranh cảm thấy khá ngỡ ngàng.
"Muốn xem ảnh cùa tôi hồi nhỏ không?"
Triệu Nam vẫn còn giữ bức ảnh lúc bé, mấy bức ảnh cũ ngả vàng được chụp lại bằng điện thoại.
Thanh Tranh nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn bức ảnh, nói: "Anh đúng là dậy thì thành công đấy."
Triệu Nam nghe xong, bất giác cười thành tiếng.
Thanh Tranh còn có việc phải làm, cũng không tiện nói chuyện nhiều. "Tôi bận chút việc rồi, anh cứ tự nhiên nhé."
"Đợi chút đã. Có thể cho tôi số điện thoại của cô không?"
Đối phương hỏi vô cùng lịch sự, hai người cũng vừa nói chuyện rất vui, vì không có lý do gì để từ chối nên Thanh Tranh đồng ý.
"Được rồi, cô làm việc đi, rảnh thì a lô nhé." Triệu Nam lắc lắc chiếc điện thoại, cười vui vẻ.
"Được."
Triệu Nam rời đi trước bữa trưa, buổi chiều thì trời bắt đầu mưa to, phía góc mái hiên nước mưa trút như thác, những hạt mưa to roi xuống đập vào chiếc bàn đá xanh tạo thành tiếng lộp bộp như bản nhạc giao hưởng. Trong tình hình này thì đương nhiên không thể tập luyện được, đạo diễn Hứa chẳng còn cách nào khác, đành phải bảo mọi người nghỉ ngơi chờ mưa tạnh. Đồng An Chi bước đến chỗ Thanh Tranh, khoác vai cô, nói: "Hôm nay có nhóm fan hâm mộ kịch đợi ở bên ngoài vườn nhà em đấy."
"Fan hâm mộ? Thật không ạ? Lúc em đến không để ý." Thanh Tranh nhìn cơn mưa bên ngoài. "Không phải bây giờ họ vẫn đang ở ngoài chứ? Fan hâm mộ cũng thật khổ mà."
"Người ta ở quán trà đối diện uống nước, còn thoải mái hơn nhiều so với chúng ta ở đây tập luyện, còn bị muỗi đốt nữa chứ."
Thanh Tranh nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Là fan của ai đấy chị?"
"Còn có thể của ai nữa, của Tô Phách chứ ai. A, hôm nay em gặp Triệu Nam, thấy anh ta thế nào?"
"Rất đẹp trai."
"So với Tô Phách thì sao?"
“… Không giống nhau mà.”
“Vậy