Vẫn giống như mọi lần trước.
Lâm Dao Dao giống như một con bướm hoa bay lượn xung quanh Hoắc Trường Uyên. Trên bàn bày rất nhiều đĩa hoa quả nhỏ, món nào cũng được cô ta niềm nở mời chào trước mặt anh: "Anh Trường Uyên, anh nếm thử món này đi..."
"Anh Trường Uyên, nếu như không có món nào anh thích ăn thì chúng ta lấy thực đơn ra gọi vài món!"
Cho dù suốt cả quá trình, Hoắc Trường Uyên chỉ mải hút thuốc một mình, không có nửa ánh nhìn nào dành cho cô ta, Lâm Dao Dao vẫn đầy hưng phấn.
Lâm Uyển Bạch quan sát khung cảnh bên trong phòng, nhấc chân lên lại không biết nên tiến vào trong hay lùi ra ngoài.
Sau khi Giang Phóng đi vào, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng quay đầu: "Đến rồi à?"
"Khụ..." Lâm Uyển Bạch gượng gạo đi tới.
Lâm Dao Dao nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố gượng nở một nụ cười, gần như phải nhẫn nhịn nghiến răng nghiến lợi: "Chị gái, sao chị cũng đến đây vậy!"
"Qua đây!"
Hoắc Trường Uyên giơ tay, kéo cô đang đứng đối diện bàn tới ngồi ngay bên cạnh mình.
Sắc mặt của Lâm Dao Dao ở bên đã cực kỳ khó coi rồi. Anh Trường Uyên của cô ta lại phá lệ chủ động mời cô ta, bây giờ cảm giác như mừng hụt một phen.
Lâm Uyển Bạch vừa đặt ௱ôЛƓ xuống sofa thì cánh cửa phòng lại được đẩy ra. Có ba bốn người đàn ông mặc áo vest đi vào, mặt vô cảm, trông giống như vệ sỹ, theo sau là một người phục vụ nam.
Tuổi tác không lớn, sau khi nhìn thẳng mặt, cô lập tức nhớ ra người này.
Chính là người đã mang trà vào cuối cùng trong buổi tối hôm đó. Khi ấy cô vốn còn thông cảm cho công việc không mấy dễ dàng của đối phương, cười cười với anh ta, không ngờ anh ta hoảng hốt chạy ra, sau này cô còn tự kiểm điểm lại bản thân...
"Nói đi." Hoắc Trường Uyên rít một hơi thuốc.
Người phục vụ dường như còn hoang mang hơn cả tối hôm đó. Anh ta cúi gằm đầu xuống, cả người run rẩy, giọng nói cũng lập bập: "Không liên quan tới tôi, là cô gái đây sai tôi làm, nếu không anh cứ bảo quản lý đuổi việc tôi đi, mọi việc đều không liên quan đến tôi..."
Lâm Dao Dao bị anh ta chỉ điểm, mặt biến sắc.
"Anh Trường Uyên, thế này là thế nào chứ?" Nụ cười của Lâm Dao Dao sắp không gượng nổi nữa.
Hoắc Trường Uyên không có ý định trả lời, chỉ đánh mắt về phía Giang Phóng.
Giang Phóng tiến lên một bước, cầm ly rượu trên bàn lên, sau đó rót quá nửa cốc trà Yuja, lập tức bỏ gì đó vào trong, lắc đều. Bột cặn màu trắng được hòa tan vào trong cốc trà, rồi đặt trước mặt Lâm Dao Dao.
"Uống hết cái này đi." Hoắc Trường Uyên giơ tay lên.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Dao Dao đã trắng bệch đi, trông rất hoang mang, cũng rất sợ hãi: "Anh Trường Uyên, anh đừng đùa nữa."
"Tôi không hề đùa." Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc, trong đôi mắt không có chút nhiệt độ nào.
Thứ được bỏ vào trong cốc, không nói cũng đủ biết.
Lâm Uyển Bạch quan sát đến bây giờ, cuối cùng cũng hiểu, có vẻ anh đang trút giận thay mình.
Hôm đó cô chỉ buột miệng một cách không chắc chắn. Lúc ấy, ánh mắt Hoắc Trường Uyên cũng chỉ lạnh đi, anh không nói gì quá nhiều, không ngờ mới đó anh đã cho Lâm Dao Dao vào tròng.
Thấy Lâm Dao Dao ngồi im, anh thẳng thừng quát: "Giang Phóng!"
Giang Phóng đứng bên cạnh một lần nữa tiến lên, cầm cốc nước, ba bốn người vệ sỹ mặc đồ đen lúc nãy giờ cũng sải bước đi tới. Hai người trái phải gần như dựng Lâm Dao Dao ngồi thẳng dậy, một người khác Ϧóþ miệng cô ta.
"Đừng mà anh Trường Uyên..."
"Em biết sai rồi..."
Lâm Dao Dao sợ hết hồn, làm gì còn dáng vẻ hốc hách thường ngày.
Giang Phóng vẫn giống như hai lần trước không chút nể tình, che đi tầm mắt của cô ta, rồi cầm cốc nước toàn bộ vào miệng cô ta.
Lâm Dao Dao rất muốn né, nhưng không né được, miệng đã bị người ta Ϧóþ, ho sặc sụa.
Người vệ sỹ bên cạnh buông tay, Lâm Dao Dao cứ thế ngã ngồi xuống đất, đã mất hết hình tượng, giơ tay móc họng ra nhưng không còn tác dụng gì, cô ta chẳng nôn được gì ra ngoài hết.
"Anh Trường Uyên, hức hức hức..."
Lâm Dao Dao nhào về phía Hoắc Trường Uyên, biểu cảm đầy tố cáo và ấm ức.
Hoắc Trường Uyên không chút dao động, mặc cho cô ta ôm lấy đùi mình nước mắt giàn giụa, cho tới khi sắc mặt cô ta dần dần đỏ hỏng vẻ không bình thường.
Lâm Uyển Bạch từng có trải nghiệm về tình huống này, biết nó ra sao, bất chợt nín thở.
"Hoắc Trường Uyên, anh định làm gì..."
Hoắc Trường Uyên vân vê điếu thuốc, nhả ra từng chữ lạnh lùng: "Lấy gậy ông đập lưng ông, tìm đại một phòng nào đó ném cô ta vào!"
Lâm Uyển Bạch sửng sốt.
Lúc này ý thức của Lâm Dao Dao đã trở nên mơ hồ, khi người bảo vệ tiến tới bắt, cô ta thậm chí còn chủ động ôm lấy.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, một lần nữa quay sang nhìn Hoắc Trường Uyên. Khuôn mặt cương nghị của anh toát ra khí thế bức người, nhưng đồng thời cũng âm hiểm đến đáng sợ, bờ môi hơi rướn chỉ thấy sự lạnh lẽo.
Không phải cô chưa từng được chứng kiến sự lạnh nhạt của anh, cô đã từng cứa cổ tay trước mặt anh mà anh chẳng hề suy suyển.
Có điều, hôm nay, sự lạnh lùng này lại là vì cô.
Thật ra Lâm Uyển Bạch hơi sợ hãi, đồng thời còn có chút ấm áp.
Hoắc Trường Uyên không hề nói giỡn. Trong lúc ấy, Lâm Dao Dao đã bị người ta khiêng ra khỏi phòng, dường như còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ phòng đối diện...
Nói thật cô rất xả tức, hôm đó nếu không có Hoắc Trường Uyên xuất hiện, rất có thể cô sẽ cùng Yến Phong...
Có điều bây giờ cách lấy gậy ông đập lưng ông này đối với con gái là hơi tàn nhẫn, tuy rằng Lâm Dao Dao đáng hận.
Lâm Uyển Bạch đưa tay nắm lấy cánh tay anh: "Thôi bỏ đi..."
"Em chắc chứ?" Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, thầm thở dài trong lòng: "Hù dọa cho cô ta một bài học là được rồi."
Hoắc Trường Uyên nhíu mày nhìn cô một lúc, dường như đang quan sát xem cô chỉ nói đại hay thật sự nghĩ như vậy. Sau khi xác định đó là suy nghĩ của cô, anh nhìn Giang Phóng. Anh ấy lập tức sải bước đi ra khỏi phòng.
Lâm Dao Dao mới đó đã được đưa trở lại.
Hoắc Trường Uyên không buồn ngước lên nhìn: "Giang Phóng, ném cô ta vào bệnh viện!"
"Vâng!" Giang Phóng cúi đầu.
Từ Pub đi ra, hai người vệ sỹ khiêng Lâm Dao Dao ý thức mơ màng, tay và chân đều bị trói chặt bằng áo khoác, sau đó đặt vào trong taxi, chiếc xe lập tức lao đi.
Lâm Uyển Bạch đứng bên đường quan sát, thở hắt ra một hơi.
Hoắc Trường Uyên kéo cô ngồi vào trong chiếc Bentley, châm một điếu thuốc, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy: "Anh vẫn chưa ăn gì."
"Vậy chúng ta về thôi, em nấu mỳ cho anh..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp khẽ.
Chiếc xe lăn bánh, cảnh vật hai bên đường lướt qua cửa sổ.
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn, trong lòng vẫn còn chút cảm xúc.
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện làn khói trắng, Hoắc Trường Uyên sát lại gần cô, lấy ngón tay vén nhẹ lọn tóc mai của cô, hơi cũng theo động tác của anh như xa như gần: "Sau này nếu cô ta còn ức Hi*p em, anh sẽ đòi lại giúp em."
"Cảm ơn anh..." Cô nuốt nước bọt.
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đặt bên đùi lại, nơi mềm mại nhất trong trái tim như vừa sụp đổ.
Anh lại một lần nữa nói sau này...