Giờ nghỉ trưa vừa đến, Lâm Uyển Bạch bèn nhảy dựng lên khỏi ghế.
Ra khỏi cánh cửa xoay của tòa nhà văn phòng, cô rất dễ dàng tìm thấy chiếc Land Rover màu trắng đỗ ở đó. Qua lớp kính mui xe, khuôn mặt cương nghị của Hoắc Trường Uyên mơ hồ hiện ra.
Cô chạy bước nhỏ qua đó, kéo cửa xe chui vào trong.
Lâm Uyển Bạch cài dây an toàn vào người, trong ngữ khí vẫn còn chút phấn khích: "Này, anh đợi lâu rồi phải không?"
Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, anh chỉ hờ hững liếc nhìn cô một cái.
Đôi mắt sâu của anh như bị đổ mực vậy, đen tối, không chút ánh sáng.
Lâm Uyển Bạch không khỏi sững người. Khi cô định lên tiếng thì anh bất ngờ giẫm lên chân ga, chiếc xe vài giây sau đã lao thẳng và hòa vào dòng xe trên đường.
Phong cảnh ngoài cửa lướt qua rất nhanh, cô ngồi ngắm nhìn suốt dọc đường. Không xa phía trước là trung tâm thương mại McKale. Anh cũng không vòng vào lối xuống tầng hầm để xe mà thẳng thừng lái qua.
Trong gương chiếu hậu, tòa nhà mỗi lúc một xa.
Lâm Uyển Bạch kinh ngạc chỉ tay: "Chẳng phải chúng ta tới..."
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, vẫn nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Lại lái xe hơn mười phút nữa, cuối cùng chiếc xe đỗ lại trên cây cầu bắc qua sông. Đập vào tầm mắt là dòng sông lăn tăn theo từng cơn sóng, trên sông thi thoảng lại có tàu du lịch và những con tàu nhỏ lướt qua.
Hoắc Trường Uyên phanh xe lại rồi tắt máy.
Anh lẳng lặng rút điếu thuốc ra không nói câu nào, ngậm lên miệng châm lửa. Anh hạ cửa xe xuống một nửa, gió từ sông thôi vào, mang theo một ít khói thuốc đi xa.
Tư thế im lặng hút thuốc và biểu cảm không chút suy suyển của anh khiến người ta không thể nắm bắt.
Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh dè dặt cắn môi, khẽ hỏi: "Hoắc Trường Uyên, chúng ta không đi mua dây chuyền nữa sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên hờ hững đáp.
Sau đó, anh nghiêng mặt sáng nhìn cô từ ngọn tóc xuống dưới mũi chân rồi lại nhìn từ mũi chân hướng lên khuôn mặt cô. Sau đó anh mở hộc đựng đồ bên tay phải, rút từ bên trong ra một thứ.
Gió sông làm lung lay chiếc chìa khóa nhỏ, viên kim cương được khảm vào đó sáng lấp lánh.
"Sao nó lại ở đây?" Lâm Uyển Bạch ngỡ ngàng giây lát.
Cô giơ tay đón lấy, xúc cảm của vật cứng cọ vào lòng bàn tay, thứ bồng bềnh dâng lên trong Ⱡồ₦g иgự¢ hoàn toàn là cảm giác mừng rỡ khi tìm lại được thứ đã mất.
Có điều, niềm vui này chẳng kéo dài bao lâu, vì chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên lại vang lên lần nữa: "Yến Phong nói tối hom trước em để rơi ở chỗ anh ta, bảo tôi chuyển giúp."
Trái tim Lâm Uyển Bạch kêu "cạch" một tiếng.
Thì ra tối đó cô làm rơi ở chỗ Yến Phong...
Sợi dây chuyền hình chìa khóa được cô nắm chặt trong lòng bàn tay. Hơi thở của cô như ngừng lại, phần tóc mai của Lâm Uyển Bạch đã có chút mồ hôi túa ra.
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên trông không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là ngữ khí của anh chậm rãi đến kinh người, mỗi chữ đều như có thêm sự uy quyền: "Chẳng phải em nói không nhận được điện thoại của tôi nên ngủ rồi sao?"
"..." Lời nói dối bị vạch trần, đầu óc Lâm Uyển Bạch tê rần.
"Không định nói với tôi tối hôm trước hai người đã làm gì sao?" Hoắc Trường Uyên cầm điếu thuốc lá đã chảy cả nửa, bàn tay run lên, nghiêng người qua.
"Anh ấy bị ốm..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt có phần khó khăn, cô ấp úng thiếu kiểm soát: "Sốt cao, không ai chăm sóc, thế nên tôi..."
"Thế nên em đã chăm sóc người ta suốt cả đêm?"
Nếu Hoắc Trường Uyên nhớ không nhầm, đến tận sáng hôm đó cô mới bắt máy.
Giây phút Lâm Uyển Bạch gật đầu, cô bị anh bạt tai một cái ngã ra sau ghế.
Ở khoảng cách gần, cô mới nhìn rõ đôi đồng tử lạnh lẽo của Hoắc Trường Uyên. Khóe môi anh nở nụ một nụ cười không chút nhiệt độ: "Không hổ danh là người quen cũ, Lâm Uyển Bạch, có phải em coi tôi là kẻ ngốc không? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, sau đó nói với tôi là không có chuyện gì?"
"Đừng mà..."
Khi anh nhào tới, Lâm Uyển Bạch run lên bần bật.
Cổ áo cô bị dùng sức kéo rách, quẹt vào da rất đau đớn. Còn nụ hôn của anh khi rơi xuống, rõ ràng là đang cấu xé.
Lần trước cũng như vậy, sau khi nổi nóng, anh thô lỗ đối xử với cô, không có chút tình cảm nào, hoàn toàn đã trút ra hết mọi giận dữ. Mọi ký ức đáng sợ đều trào dâng trong khoảnh khắc.
Có một giây Hoắc Trường Uyên cảm thấy mí mắt mình giật kịch liệt ba cái.
Lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, trước mắt dường như cũng đỏ rực theo. Có điều cơ thể dưới lòng bàn tay anh bắt đầu run lên từng chút một. Anh cúi đầu, nhìn Lâm Uyển Bạch bị anh khóa chặt trên ghế đang nhắm nghiền mắt, mí mắt và bờ môi đều đang run lên.
Cô rất sợ anh...
Yết hầu Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống, lòng bàn tay anh từ từ nắm chặt lại.
Áp lực trên người đột ngột biến mất, Lâm Uyển Bạch lập tức kéo chặt cổ áo vào ôm lấy chính mình, nhìn anh vừa sợ hãi vừa không dám tin như một con thú nhỏ.
"Xuống xe!"
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng buông ra hai chữ.
Lâm Uyển Bạch mềm oặt hai chân ngã xuống xe, chiếc Land Rover lao ✓út đi.
Ngoài mùi đuôi xe nó để lại bay theo gió, trên cầu không còn một ai khác, thi thoảng cũng chỉ có chiếc xe vọt qua rất nhanh.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bỏ rơi cô.
Lâm Uyển Bạch lại kéo kín quần áo vào, chậm rãi quay đầu đi về như một thói quen. Chẳng biết đã đi bao xa, bỗng có một chiếc taxi trống khách dừng lại bên cạnh cô, cô ngồi lên rời đi
Cúi đầu siết chặt chiếc chìa khóa nhỏ trong lòng bàn tay, trái tim cô như bị một hòn đá tảng đè nặng.
...
Chập tối, sân bay.
Dù là lúc nào nơi này cũng đông đúc người qua lại, đi đâu cũng nhìn thấy những bóng người vội vàng kéo vali hành lý. Ngay gần đó, Yến Phong đã làm xong thủ tục hành lý, đang cầm hộ chiếu và vé máy bay quay trở lại.
Tiêu Vân Tranh và Lâm Uyển Bạch tới đây tiễn anh ấy đứng đợi ở vạch vàng, Tiêu Vân Tranh nhíu mày: "Anh Yến Phong, sao anh đi đột ngột quá vậy?"
"Hết cách thôi, quân lệnh như sơn." Yến Phong cũng rất khó xử.
"Anh Phong, lần này về khi nào thì quay lại?" Tiêu Vân Tranh uể oải hỏi.
"Chưa nói trước được, khi không có nhiệm vụ thì anh sẽ cố gắng quay về!" Yến Phong trầm ngâm rồi đáp, khi nhìn về phía cô, anh ấy lại dịu dàng đi vài phần: "Tiểu Uyển, lần sau anh sẽ đưa Châu Châu về cùng, nó ầm ĩ đòi gặp em lâu lắm rồi!"
"Vâng." Nhớ tới cậu nhóc tinh nghịch đó, Lâm Uyển Bạch mỉm cười gật đầu.
Vì thời gian vẫn còn dư dả, họ còn nói chuyện thêm vài câu trước cửa kiểm tra an ninh. Khi Tiêu Vân Tranh đi rửa tay thì Yến Phong bất ngờ nhìn ra sau lưng cô: "Hoắc tổng, gần đây hay gặp nhau bất ngờ thật đấy!"
Lâm Uyển Bạch nghe xong quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Trường Uyên mặc vest, có Giang Phóng đi theo sau.
Toàn bộ các dây thần kinh trên người cô đều vô thức căng lên, sức tập trung bất giác bị kéo về phía anh.
"Đúng là trùng hợp." Hoắc Trường Uyên nhếch môi.
"Hoắc tổng đi công tác sao?" Yến Phong cười hỏi.
"Ừm, tới Bắc Kinh hai ngày, có dự án cần bàn bạc." Hoắc Trường Uyên gật đầu, rồi cúi xuống giơ đồng hồ lên xem, ngữ khí vừa nhạt nhòa vừa khách sáo: "Xin lỗi nhé, tôi phải lên máy bay đây, xin phép đi trước."
Nói xong, anh đi thẳng qua cửa kiểm tra an ninh.
Khi lướt qua nhau, anh không liếc ngang ngó dọc, giống như hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô.
Lâm Uyển Bạch nhìn bóng hình cao lớn đó cứ thế biến mất trong tầm mắt, ngón tay đang siết chặt từ từ buông lỏng. Chưa đầy hai giây sau, cô lại nắm chặt tay.
Anh vẫn còn đang giận...