Yến Phòng dìu Lâm Uyển Bạch đi một mạch ra khỏi câu lạc bộ.
Ngoài cửa, gió đêm nổi lên, cô ngược lại càng dựa sát vào lòng anh hơn. Mắt cô dường như đã nhắm lại rồi, chỉ có mí mắt đang run rẩy. Đèn đường hắt xuống khiến gương mặt có thêm hai vết hồng không bình thường cho lắm.
Anh gọi cô mấy tiếng, nhưng mãi vẫn không thấy cô trả lời, chỉ có hai bàn tay buông thõng cuộn chặt lại thành nắm đấm.
Yến Phong nhíu mày, chỉ nghĩ rằng cô say quá.
Anh bất giác rảo bước nhanh hơn, đi tới vị trí đỗ xe, mở cửa ghế lái phụ, cẩn thận đặt cô vào trong. Khi anh đang cài dây an toàn vào người thì bất ngờ vang lên tiếng hai thân xe va chạm vào nhau.
Yến Phong quay đầu, quả nhiên đuôi xe bị ai đó đâm phải.
Ngay sau đó, từ trên chiếc Bentley có một thanh niên mặc vest thẳng tắp bước xuống, trông có vẻ là dân văn phòng, mặt áy náy: "Thành thật xin lỗi anh, lúc quay xe không cẩn thận quẹt phải xe của anh!"
Yến Phong đành phải sải bước qua, cùng anh ta xuống xe kiểm tra đuôi xe mình.
Không phải quá nghiêm trọng, người đó đã phanh lại kịp thời, chỉ là tạo ra một vết xước nhỏ trên lớp sơn.
Khi chụp ảnh và giải quyết xong xuôi, Yến Phong quay trở lại xe thì Lâm Uyển Bạch trên ghế lái phụ đã biến mất.
...
Hoắc Trường Uyên nhấn ga tới tận cùng, đèn đường hai bên trôi qua vùn vụt.
Lâm Uyển Bạch một lần nữa được ngồi trên ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu dựa vào người anh.
Anh vừa giơ tay đẩy ra một chút thì một giây sau, cô đã lại dính vào, hơn nữa còn chặt hơn lúc trước. Cô ôm cánh tay anh, cọ cọ mặt lên tay qua lớp áo vest, ý thức đã bắt đầu rệu rã.
Cổ họng Hoắc Trường Uyên càng khô rát thì cơn giận càng bừng bừng.
Cứ nghĩ đến việc nếu anh không trùng hợp xuất hiện ở câu lạc bộ, là cô sẽ đi cùng Yến Phong!
Chỉ cần chậm nửa bước, thì bộ dạng hiện tại của cô sẽ xuất hiện trước một người đàn ông khác. Càng nghĩ như vậy, ngọn lửa trong anh lại xông lên tận não bộ, cơ bắp gân lên như sắp bùng nổ.
Di động trong túi xách thì rung lên liên tục.
Hoắc Trường Uyên rút ra, nhìn thấy chữ "Yến Phong" hiển thị bên trên bèn cười khẩy.
Ngón tay dài của anh chạm vào vòng tròn đỏ, thẳng thừng tắt máy. Anh liếc nhìn cô, còn tiện tay gửi một tin nhắn qua.
Lúc này cơ thể Lâm Uyển Bạch đã bị ngọn lửa thiêu rụi, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Cô chỉ biết làm theo bản năng, nửa người dính chặt vào anh mới khiến cho ngọn lửa nóng rực ấy dịu bớt đi đôi chút.
Xúc cảm mềm mại trên cơ thể là biểu hiện rõ ràng nhất, Hoắc Trường Uyên nắm chặt tay vào vô lăng, mu bàn tay vì nhẫn nhịn mà gân xanh nổi lên.
Anh nhìn trái nhìn phải, đưa xe đè lên hai vạch vàng lái về phía khách sạn ở đối diện.
Chiếc Land Rover nằm ngang trước cửa khách sạn. Hoắc Trường Uyên bước xuống bế bổng cô lên, quăng chìa khóa cho phục vụ rồi sải bước đi vào trong.
"Tít!"
Thẻ phòng được quẹt, Hoắc Trường Uyên đá cửa phòng ngủ ra.
Lâm Uyển Bạch bị ném lên giường, cô nằm cuộn tròn như con tôm. Khi anh quỳ một chân bên cạnh, cô lại lập tức giống như lúc trên xe, áp sát vào cánh tay anh, gương mặt dường như càng đỏ lựng lên.
Giống như lúc trước, cô khẽ lặp lại: "Anh Yến Phong, em thật sự rất khó chịu..."
"Em gọi ai!" Hoắc Trường Uyên giận dữ hỏi.
"..." Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, dường như không nghe thấy.
Đôi mắt Hoắc Trường Uyên đột ngột tối đi, anh điên cuồng giật tung cà vạt, đấm xuống vị trí bên tai cô.
Sau đó anh nâng cằm cô lên, Ϧóþ chặt, miệng cô vì bị ép mà biến dạng. Ngọn lửa bốc cao, anh gần như nghiến răng hỏi: "Lâm Uyển Bạch, tôi là ai!"
Lâm Uyển Bạch bị ép phải nhìn vào mắt anh, nhưng ý thức vẫn không rõ ràng lắm.
Trong mắt cô chỉ còn lại sự mơ màng, hoàn toàn không nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai. Cô chỉ liên tục liếm khóe môi, mặt đỏ rực, hai tay ra sức muốn ôm lấy hông anh.
"Lâm Uyển Bạch, tôi hỏi em, tôi là ai!"
Hoắc Trường Uyên gạt tay cô ra, vẫn cố chấp vấn đề ban nãy.
Lâm Uyển Bạch bị anh lắc lư cơ thể, mí mắt run rẩy, vẫn trả lời trong vô thức: "Hoắc Trường Uyên..."
Ngữ khí bá đạo này, ngoài anh ra còn ai khác được?
Ba chữ ấy vừa vang lên, khóe môi căng thẳng của Hoắc Trường Uyên đã dãn ra không ít.
Lúc này dường như cơ thể Lâm Uyển Bạch đã đạt tới giới hạn. Cô chủ động len lỏi vào lòng anh, giật giật áo sơ mi của anh như một con mèo nhỏ, ngửa đầu cố gắng tìm kiếm đôi môi mỏng của anh.
Khác với đêm đầu tiên, lúc đó cô còn non nớt.
Khi xông vào phòng của anh, cô chẳng hiểu gì cả, cũng chẳng biết gì cả. Nhưng giờ thì khác, cô đã dễ dàng khơi gợi được hứng thú trong anh.
Lồng иgự¢ Hoắc Trường Uyên phập phồng lên xuống không ngừng, không theo một nhịp độ nào.
Anh cắn vào vành tai cô: "Yêu tinh!"
Cả đêm hôm ấy, không ai được ngủ yên.
...
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch tỉnh dậy.
Khắp người chỗ nào cũng đau nhức, nhất là eo và chân, khóe mắt cô còn nhìn rõ những vết tím bầm.
Cô quấn chăn từ từ ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh. Một vài hình ảnh vụn vặt tối qua cũng dần dần ùa về não bộ. Trải nghiệm này không phải lần đầu tiên, hoàn cảnh này cũng không mấy xa lạ.
Bộ rèm cửa che nắng chưa được kéo ra, chỉ có một lớp màn mỏng màu trắng. Ở đó có một bóng hình sừng sững đang đứng, ánh nắng hắt lên người càng khiến anh thêm cao lớn.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở hông, một vài đường nét trên người anh không quá rõ ràng. Nghĩ tới chuyện tối qua cô cùng Yến Phong ra khỏi câu lạc bộ...
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, thanh âm có phần buồn bã: "Anh Yến Phong..."
Yến Phong là người đàn ông cô giấu trong lòng nhiều năm. Nếu có thể, đương nhiên cô sẽ thấy rất may mắn nếu anh là người đưa mình đi. Nhưng bây giờ cô đã đi theo Hoắc Trường Uyên, nếu còn xảy ra quan hệ với Yến Phong, thì cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào...
"Em muốn ૮ɦếƭ à?"
Một giọng nam lạnh lẽo vang lên đột ngột, như có cơn gió lạnh thổi vào.
Cả người Lâm Uyển Bạch run lên, nhưng trong lòng bỗng mừng rỡ đến nổ tung. Cô ngẩng đầu nhìn qua: "Hoắc Trường Uyên?"
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng quay người lại, đôi mắt u tối khóa chặt cô không buông: "Em cứ thử để tôi nghe thấy tên người đàn ông khác từ miệng em lần nữa xem?"
Lâm Uyển Bạch đã quấn chặt bước xuống giường.
Cô đi tới trước mặt anh, cơ thể cường tráng và khuôn mặt cương nghị nhưng không thô lỗ đập cả vào mắt cô. Mùi thuốc lá trong không khí dường như càng thêm khiến cô chắc chắn người lúc này là anh, không sai.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, vẫn không dám chắc chắn: "Người tối qua... là anh?"
"Sao? Thất vọng lắm à?" Điếu thuốc trong tay Hoắc Trường Uyên bị bấu đến lộ vết. Anh quát: "Vậy em còn dám nghĩ là ai!"
"Thật sự là anh sao?" Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Cô làm như không nhìn thấy cơn giận trên khuôn mặt anh, ánh mắt còn lộ ra chút mừng rỡ.
Hoắc Trường Uyên bất giác nhíu mày, gật đầu dưới sự gặng hỏi của cô.
Sợi dây căng thẳng từ lúc tỉnh dậy đến giờ của Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng được buông lỏng, thậm chí cô còn kích động giơ tay nắm lấy tay anh. Nhưng cũng vì động tác này mà lớp chăn mỏng quấn trên người từ từ trượt xuống.