Chẳng mấy chốc, anh đã đi tới trước mặt cô.
Vì đang ngồi, Lâm Uyển Bạch phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ anh.
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn vào phòng mổ, rồi gập gối ngồi xuống bên cạnh cô, cổ tay áo để lộ ra một đoạn sơ mi trắng.
"Anh Hoắc, sao anh..."
Trong đôi mắt Lâm Uyển Bạch vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc, cô ngẩn người nhìn anh.
Mu bàn tay chợt ấm áp, Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng: "Đừng lo lắng, ca mổ sẽ tiến hành thuận lợi thôi."
Hôm trước lúc ở trên xe, Giang Phóng trả lời lịch trình của anh, tuy Lâm Uyển Bạch không nghe tỉ mỉ, nhưng cũng đại khái nhớ được rằng hầu như giờ nào anh cũng đã được xếp kín lịch. Vậy mà bây giờ anh lại xuất hiện rõ ràng ở nơi này...
Cô cúi đầu, nhìn bàn tay lớn đang phủ lên tay mình.
Rất to lớn, rất dày dặn, gần như hoàn toàn bọc kín tay cô, nhiệt độ nơi lòng bàn tay cũng liên tục truyền tới.
Trên nền nhà có thêm một chiếc bóng nữa, cô chỉ hơi nhúc nhích là hai chiếc bóng chồng lên nhau, không còn cô đơn lẻ loi như lúc nãy nữa.
Dường như có anh bầu bạn, mọi lo lắng và hoảng sợ trong lòng cũng giảm đi không ít.
Đây cũng là lần đầu tiên, có người ở bên cạnh cô như vậy.
Ba tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra.
Lâm Uyển Bạch gần như đứng bật dậy, nhưng vì đã ngồi quá lâu, đôi chân hơi tê dại, Hoắc Trường Uyên ở phía sau phải đỡ lấy eo cô, cùng cô tiến lên.
Tần Tư Niên mặc áo blouse trắng, cởi khẩu trang ra: "Chúc mừng! Ca mổ rất thành công!"
"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!"
Lâm Uyển Bạch nói liền hai câu, trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Hiện tại bà vẫn đang ngấm thuốc mê nên chưa tỉnh lại, lát nữa chúng tôi sẽ đưa đến phòng ICU để quan sát một đêm. Nếu không còn vấn đề gì, sáng mai bà có thể về phòng. Sau khi mổ phải cố gắng ăn uống và nghỉ ngơi để bình phục nhanh, chắc sẽ không có vấn đề nghiêm trọng đâu!" Tần Tư Niên mỉm cười.
Ngay sau đó, có bộ phận y tá đẩy bà ra, Lâm Uyển Bạch bước nhanh tới: "Bà ngoại!"
Khi đi tới chỗ rẽ, cô bất chợt quay đầu.
Hoắc Trường Uyên đã sải bước đi về phía thang máy, bóng lưng cao lớn bước rất vội, cũng nhanh như khi xuất hiện vậy.
...
Từ công ty đi ra, Lâm Uyển Bạch bắt thẳng xe buýt tới bệnh viện.
Khi đẩy cửa phòng bệnh ra, tay cô chợt khựng lại.
Bên trong có tiếng trò chuyện vọng ra. Ngoài bà ngoại, còn có giọng trầm của một người đàn ông.
Lâm Uyển Bạch đẩy rộng cửa, nhìn thấy bà nằm trên giường, vẫn còn hơi yếu, trên chiếc ghế bên cạnh có một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi. Vì vóc dáng cao lớn, khi anh hơi đổ người về phía trước, bờ vai trông lại càng to rộng.
Hoắc Trường Uyên?
Cô hơi bất ngờ.
Trong phòng bệnh, ngoài các máy móc lúc trước, còn có thêm không ít giỏ hoa quả và hoa tươi.
Bà ngoại nhìn thấy cô: "Tan làm rồi hả?"
Lâm Uyển Bạch gật đầu, tầm mắt hướng về phía một nửa gương mặt Hoắc Trường Uyên.
Bà ngoại thấy vậy, nở nụ cười chân thành: "Tiểu Hoắc đến đây một lúc rồi!"
"Tôi qua đây tìm Tư Niên có chút việc, tiện thể thăm bà ngoại." Hoắc Trường Uyên quay đầu lại liếc cô, khẽ nói.
"Ồ..." Lâm Uyển Bạch hiểu ra.
Đặt hoa quả vừa mua xuống, cô ngẫm nghĩ, rồi lấy ra hai quả chuối, một quả bóc cho bà, quả kia đưa cho Hoắc Trường Uyên.
Khi anh nhận lấy, còn tiện thể cọ cọ mấy cái lên tay cô.
Lâm Uyển Bạch hơi đỏ mặt, cũng may bà ngoại chưa nhìn thấy.
"Tiểu Bạch, cháu xem túi dịch kia có phải xem truyền hết rồi không?"
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch tiến lên, điều chỉnh lại tốc độ truyền: "Đợi chút, cháu gọi y tá qua thay."
"Để tôi đi cho." Hoắc Trường Uyên đã đứng lên.
Lâm Uyển Bạch nhìn mãi theo bóng anh, khi quay lại thì chạm phải nụ cười mỉm của bà. Cô hơi xấu hổ và ngượng ngập.
Khi cánh cửa phòng được đẩy ra lần nữa, Hoắc Trường Uyên đã quay trở về, phía sau có một cô y tá đi theo, và một hộ lý.
"... Thế này là?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.
"Bà ngoại nói em đã trông liên tục ở đây ba đêm rồi, còn tiếp tục như vậy thì người sắt cũng chịu không nổi. Vẫn nên tìm một hộ lý tới là hợp lý hơn cả." Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn người hộ lý phía sau, trả lời.
Quả thực, từ sau khi bà ngoại mổ, cô luôn túc trực ở bệnh viện.
Trong lòng ít nhiều cũng có phần cảm kích anh, anh không bắt cô đến như mọi khi nữa.
Hoắc Trường Uyên đi tới bên cạnh cô, nói bằng âm thanh chỉ hai người họ nghe thấy: "Hơn nữa, mệt ra đó, ai làm tôi thỏa mãn?"
"..." Vành tai Lâm Uyển Bạch bắt đầu nóng lên.
Có thể thản nhiên trêu ghẹo như vậy, cũng chỉ có mình anh mà thôi.
Khi ngoài trời đã tối, Hoắc Trường Uyên xin phép ra về, bà ngoại bèn bảo cô về cùng anh.
Lên xe rồi, Lâm Uyển Bạch ngập ngừng lên tiếng: "Anh Hoắc, anh không cần thường xuyên đến bệnh viện đâu..."
"Chẳng phải đã nói với bà ngoại tôi là bạn trai của em sao? Ít nhiều gì tôi cũng phải thể hiện chứ." Khi Hoắc Trường Uyên đánh mắt sang phải, anh liếc cô một cái, ra vẻ lười biếng, trêu đùa.
Lâm Uyển Bạch muốn nói thật ra anh không cần hợp tác đến vậy đâu, có điều nghĩ tới nụ cười đong đầy nơi ánh mắt bà ngoại, cô lại nuốt xuống.
"Cảm ơn anh..."
"Em biết nên cảm ơn kiểu gì đấy."
Lại nữa rồi, Lâm Uyển Bạch vẫn vô dụng run lên.
Cô cứ nghĩ nói vậy rồi thì chiếc Land Rover màu trắng sẽ đi về khu chung cư cao cấp, không ngờ anh vẫn đưa cô về nhà.
Chiếc xe đỗ vững vàng dưới ngọn đèn đường. Hoắc Trường Uyên quay đầu sang, ngũ quan cương nghị khuất trong bóng tối, nhưng vẫn rất nổi bật.
Anh vươn tay ra, cởi dây an toàn cho cô: "Em nghỉ ngơi đi, sáu giờ sáng mai tôi tới đón em."
"Sáu giờ sáng?" Lâm Uyển Bạch còn tưởng mình nghe nhầm.
"Đi đi!" Hoắc Trường Uyên chỉ nói vậy.
"Ồ..." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
...
Sáu giờ sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch đứng dưới nhà đúng hẹn.
Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, ngọn đèn pha của chiếc Bentley màu đen hắt vào con đường nhỏ hẹp. Mấy ông cụ dậy sớm đi bộ thể dục còn đứng lại nhìn một lúc.
Nó dừng lại trước mặt cô, Lâm Uyển Bạch đang há miệng ngáp rõ to đột ngột dừng lại.
Giang Phóng ngồi trước bước xuống, mở cửa xe phía sau cho cô.
Lâm Uyển Bạch gượng gạo chui vào trong, ngồi vững vàng bên cạnh Hoắc Trường Uyên.
Hoắc Trường Uyên giơ tay kéo chiếc mũ áo của cô xuống, mái tóc dài chưa buộc nên đỉnh đầu có phần rối rắm. Cô dụi dụi mắt giống như một con chuột túi.
"Buồn ngủ lắm à?" Anh nhướng mày.
Lâm Uyển Bạch lại không nhịn được mà ngáp: "Ồ, một chút..."
"Bản lĩnh thế thôi hả!" Hoắc Trường Uyên chọc cô.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, anh lại nói thêm một câu: "Còn một đoạn đường khá dài nữa, em có thể tạm chợp mắt một lúc.
Lâm Uyển Bạch định nói không cần, nhưng tay đã bị anh nắm chặt vai.
Anh hơi dùng sức, cả người cô bất ngờ ngã xuống chân anh, sau đó có một lòng bàn tay dày dặn đỡ lên đầu.
"Chúng ta định đi đâu đây?"
"Tới là biết."
Nghĩ bụng còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ đi làm, thời gian vẫn đủ nên cô thẳng thừng im lặng.
Trong tầm mắt chỉ còn lại đôi giày da bóng loáng của anh. Không biết có phải vì thức đêm mấy hôm ở bệnh viện không, Lâm Uyển Bạch nhìn mãi nhìn mãi rồi mơ mơ màng màng thi*p đi.
Chẳng biết cụ thể đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng Giang Phóng ngồi trước: "Hoắc tổng, chúng ta tới rồi!"
Lâm Uyển Bạch ngồi dậy, nhìn thấy người đứng bên ngoài tay kéo theo một vali, vẫn còn nửa mê nửa tỉnh.
"Chúng ta tới đón ai sao?"
Hoắc Trường Uyên lắc đầu, nắm tay cô dắt xuống xe: "Tôi phải qua Mỹ công tác một tuần, đóng gói đưa em đi luôn."