"Ra ngoài đi."
Vừa bắt máy anh đã nói thẳng thừng mấy chữ ngắn gọn.
Trước khi nhận điện thoại, Lâm Uyển Bạch đang nằm tựa đầu giường đọc một cuốn tiểu thuyết dịch từ tiếng Đức, bìa sách đã cũ lắm rồi, trang giấy bên trong cũng vì thường xuyên bị lật mở mà có phần quăn mép.
Cuốn tiểu thuyết này là cuốn sách mẹ cô thích đọc nhất khi còn sống.
Lần nào giở sách ra, Lâm Uyển Bạch cũng rất cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng nó.
Cô đặt cuốn sách sang một bên, cầm di động nói dối: "Tôi đi ngủ rồi..."
"Đèn nhà em còn sáng kia kìa!" Hoắc Trường Uyên uể oải vạch trần.
"..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Cô liếc nhìn ngọn đèn ngủ vẫn đang sáng ở đầu giường, sao anh biết được?
Hoắc Trường Uyên không lãng phí nước bọt với cô nữa, chỉ buông một câu: "Cho em năm phút mặc quần áo là đủ rồi."
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, thế này lại là có ý gì?
Cô do dự vén chăn bước xuống giường, đi thẳng tới bên cạnh cửa sổ. Cô vén rèm nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy chiếc Bentley màu đen đó.
Cô thở hắt ra một hơi, đành lặng lẽ đi thay quần áo.
Có vẻ như hôm nay Giang Phóng lái xe. Khi Lâm Uyển Bạch từ trong tòa nhà đi ra, thì cánh cửa ghế lái bật mở. Giang Phóng mặc áo vest vòng sang bên, giúp cô mở cửa ghế sau, Hoắc Trường Uyên đang vắt chân ngồi bên trong.
Chiếc cà vạt được anh tháo xuống, cầm trong tay, có vẻ như anh vừa kết thúc một bữa tiệc nào đó trở về.
Lâm Uyển Bạch vừa ngồi vào trong thì anh bất ngờ giơ tay lên.
Ngay sau đó, có thứ gì nặng đè vào bụng cô, cô cúi đầu vẻ khó hiểu: "Đây là..."
Vì Hoắc Trường Uyên đang châm thuốc nên không lên tiếng, Giang Phóng ngồi đằng trước trả lời thay anh: "Cô Lâm, chỗ này đều là thuốc Nam."
"Thuốc Nam?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.
Cô mở chiếc túi màu trắng ra, bên trong quả nhiên đều là từng gói thuốc nam nhỏ được bọc lại cẩn thận.
"Đúng vậy!" Giang Phóng gật đầu: "Phía Bắc thành phố có một cửa hàng bán thuốc Nam rất nổi tiếng, toàn là các loại thuốc điều chỉnh kinh nguyệt cho phụ nữ. Đây là một liệu trình, mỗi tối uống một gói!"
Lâm Uyển Bạch biết cửa hàng thuốc đó. Trước kia, cô đã từng đi cùng một người bạn tới đó bốc thuốc cho người thân, số người được khám bệnh mỗi ngày là có hạn, lại không chấp nhận đặt lịch trước, chỉ có thể tới đó đứng xếp hàng.
Cô bất giác nghiêng đầu, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên đang hút thuốc.
Hoắc Trường Uyên liếc mắt nhìn qua, giọng nói cực kỳ trầm: "Chẳng phải em kêu gào là đau bụng sao?"
"..." Lâm Uyển Bạch khẽ cắn môi.
Thật ra cô chỉ tiện miệng kiếm đại một cái cớ, thế mà anh lại tưởng thật.
Túi thuốc Nam trong lòng nặng trình trịch, trái tim Lâm Uyển Bạch như bị thứ gì chọc vào. Cô bất giác ngồi ngây người nhìn anh như thế. Ánh đèn vàng vọt hắt nghiêng vào trong xe, khiến đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh nặng nề thêm vài phần. Đôi mắt thâm trầm của anh như một miệng giếng cằn khô, hút người ta vào nơi sâu thẳm ấy.
Hoắc Trường Uyên hạ cửa xe xuống, mùi thuốc lá trong xe tản đi nhiều.
Thật ra từ trưa nay thuốc đã được cầm vê, anh hoàn toàn có thể bảo Giang Phóng mang thẳng tới cho cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn cách tự qua đây sau khi đã kết thúc lịch trình riêng của bản thân.
Cô cũng được coi là người thanh tú nhẹ nhàng, nhưng nói xinh đẹp thì không quá xinh đẹp. Mà xã hội bây giờ gái đẹp có thiếu gì, huống hồ ở bên cạnh một người có địa vị như anh. Chẳng hiểu vì sao, anh rất muốn gặp cô.
Nhất là sau khi có chút hơi men, anh lại muốn hôn cô...
Con ngươi đen của Hoắc Trường Uyên dần dần nheo lại, dừng trên bờ môi hồng non nớt của cô.
Anh đổ người qua, trên иgự¢ bỗng xuất hiện một bàn tay nhỏ.
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, ánh mắt hoảng loạn như chú hươu nhỏ. Cô đánh mắt nhìn Giang Phóng ngồi phía trước.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, thẳng thừng ra lệnh: "Giang Phóng, cậu đi mua cho tôi bao thuốc lá!"
"Vâng, tổng giám đốc!"
Lâm Uyển Bạch câm nín, làm vậy có phải quá lộ liễu rồi không.
Giây phút cánh cửa xe phía trước đóng vào, nụ hôn của anh cũng lập tức rơi xuống.
Mùi rượu và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau, hun cho Lâm Uyển Bạch choáng váng mấy bận. Chẳng mấy chốc, nó đã khiến cơ thể căng thẳng của cô mềm nhũn ra như vũng mưa xuân.
Khi Hoắc Trường Uyên buông cô ra, màu sắc nơi đáy mắt anh đã thay đổi.
Một lòng bàn tay dày dặn vuốt lên má cô, ngón tay xoay mấy vòng bên khóe miệng cô, cảm giác thô ráp ấy khiến cô ngứa ngáy, hơi run rẩy. Cô rụt người lại phía sau, gáy áp lên cửa kính xe.
Hoắc Trường Uyên lại kéo cô vào lòng, chóp mũi ghé vào gần tai cô.
Anh hít một hơi thật sâu như một con sói ngửi thấy mùi thịt: "Vẫn chưa hết à?"
"Vẫn chưa..."
Lâm Uyển Bạch lập tức hiểu ngay anh đang hỏi gì.
Nghe được đáp án của cô, Hoắc Trường Uyên nhíu mày, không vui vẻ lắm: "Chẳng phải em nói bốn, năm ngày sao?"
"Nhưng tôi cũng nói có thể là sáu, bảy ngày mà..." Lâm Uyển Bạch yếu ớt bày tỏ.
Hoắc Trường Uyên buông cô ra, ánh mắt cũng rời khỏi người cô: "Quay về nhớ uống thuốc Nam, xuống xe đi."
"... Hả?" Lâm Uyển Bạch phản ứng chậm nửa nhịp.
Hoắc Trường Uyên đột ngột quay đầu, trong ánh mắt hoàn toàn là Dụς ∀ọηg không thể che giấu.
"Còn không đi, tôi sẽ không kiềm chế được bản thân đâu đấy."
Hơi thở bị đun sôi của Lâm Uyển Bạch run rẩy, nhớ tới câu uy Hi*p "Có máu tôi cũng muốn" của anh lúc ở trong phòng vệ sinh nhà họ Lâm, cô sợ hãi dùng cả tứ chi để mở cửa xe: "Tôi xuống ngay đây!"
Cô vừa đặt chân xuống đất thì Giang Phóng mua thuốc quay trở về.
Lâm Uyển Bạch lại ૮ɦếƭ nghẹn thêm một lần.
Hoắc Trường Uyên không yêu cầu cho xe chạy ngay mà hạ cửa kính xuống, nói với cô: "Tôi nhìn em đi vào đã."
Lâm Uyển Bạch dè dặt gật đầu, ôm theo túi thuốc quay người đi.
Muộn vậy rồi còn vất vả chạy một chuyến, chỉ đơn thuần để mang thuốc Nam cho cô.
Đi được vài bước, cô vô thức quay đầu.
Chiếc Bentley màu đen vẫn đang đỗ ở đó, trong ô cửa sổ mở một nửa ở ghế sau, Hoắc Trường Uyên duy trì tư thế ngồi như lúc này, trong tay lại có một điếu thuốc khác. Một cơn gió đêm thổi qua, khói thuốc trắng bị thổi đi rất xa.
Giữa làn khói trắng, cô như va phải đôi mắt u huyền ấy.
Hơi thở của Lâm Uyển Bạch khựng lại vài giây.
Lòng cô hỗn loạn. Cô quay đầu, không dám nhìn lại nữa, chạy bước nhỏ vào trong tòa nhà.
...
Hai ngày sau, tan ca xong, Lâm Uyển Bạch phá lệ không tới bệnh viện.
Lúc trưa khi đang nghỉ, cô nhận được điện thoại của Hoắc Trường Uyên, bảo cô sáu giờ tối tới Hoắc Thị.
Không hiểu anh sắp xếp như vậy có dụng ý gì, nhưng Lâm Uyển Bạch lúc nào cũng ghi nhớ yêu cầu của anh "Gọi là đến", thế nên không dám chậm trễ. Sợ đi xe buýt quá chậm, ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô trực tiếp bắt taxi.
Khi cô tới Hoắc Thị, bên trong cũng có rất nhiều nhân viên văn phòng lần lượt đi ra.
Lần trước tới đây là vì công việc có hẹn. Lâm Uyển Bạch đi tới quầy lễ tân.
"Chào cô, tôi muốn tìm Hoắc tổng!"
"Xin hỏi là cô Lâm phải không ạ?"
Sau khi thấy cô gật đầu, thái độ của đối phương càng tốt hơn: "Cô Lâm, mời cô đi theo tôi!"
Lâm Uyển Bạch theo cô ấy đi vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất, tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng.
Mỗi nhân viên dường như đều có một khu vực chịu trách nhiệm riêng. Sau khi đi lên, cô ấy không đi quá sâu vào trong, mà chỉ vào văn phòng tổng giám đốc nổi bật nhất, cúi đầu nói: "Cô Lâm, buổi họp của Hoắc tổng vẫn chưa kết thúc, anh ấy bảo cô ngồi trong văn phòng đợi ạ!"
"Vâng, cảm ơn cô!" Lâm Uyển Bạch cảm ơn.
Cô từng tới Hoắc Thị, lúc đó đã cảm thấy nó khác với các công ty bình thường. Hôm nay lên tận tầng cao nhất, chỉ cảm thấy dùng từ đứng giữa đất trời để miêu tả cũng không quá đáng.
Người đàn ông sở hữu mọi thứ ở đây phải xuất sắc đến mức nào.
Lâm Uyển Bạch đi về phía văn phòng, đẩy cửa với vẻ thăm dò. Qua khe hẹp, thứ đập vào mắt cô lại là khuôn mặt của Lâm Dao Dao.
Cô không thể nhận nhầm được.
Khắp người toàn đồ hàng hiệu, chiếc túi cao cấp không rời khỏi tay, đó là những thứ không lần nào Lâm Dao Dao thiếu được.
Sự nghiêm khắc trong quản lý của Hoắc Thị là điều cô nhận ra được từ lúc vào cửa cho đến khi được dẫn lên đây. Lâm Dao Dao chắc chắn không thể tùy tiện xông vào, nhất định đã được Hoắc Trường Uyên ngầm chấp nhận.
Chỉ có điều cô không hiểu, nếu đã có Lâm Dao Dao, vì sao còn gọi cô đến?
Lâm Uyển Bạch mím chặt môi.
Hoắc Trường Uyên bảo cô đến công ty, cô cũng không dám tùy tiện đi về, nhưng lại cũng không muốn vào trong, cô thật sự không thể ngồi chung một phòng với Lâm Dao Dao tại địa bàn của anh. Nhưng đúng lúc này anh lại đang họp, không thể ngang nhiên gọi điện thoại...
Lâm Uyển Bạch thu bàn tay định đẩy cửa về, gọi một nhân viên đang đợi thang máy gần đó lại: "Xin hỏi, còn chỗ nào ở đây ngồi đợi được không?"
"Bên cạnh có một gian phòng tiếp khách, bây giờ đang trống." Đối phương ngẫm nghĩ rồi trả lời.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, đổi hướng đi vào trong phòng tiếp khách.
Một tiếng đồng hồ sau, cửa thang máy kêu "Ding" một tiếng rồi từ từ mở ra.
Hoắc Trường Uyên đi đầu tiên, bước chân vững vàng không hỗn loạn, toát lên vẻ điềm đạm của người làm ăn, ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải của anh đang day day đôi mày. Cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ khiến không cần nói cũng biết anh mệt mỏi.
Khi ngang qua phòng tiếp khách, bước chân của anh chợt khựng lại.
Giang Phóng đi phía sau cũng dừng theo, còn chưa phản ứng lại đã thấy Boss sải bước đi vào trong. Qua lớp cửa kính trong suốt, một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc xuất hiện bên trong.
Ban đầu, Lâm Uyển Bạch chỉ ngồi đợi trên sofa phòng khách.
Sau đó không hiểu sao, cơn buồn ngủ dần dần ập tới. Cô tựa ra sau chợp mắt một lúc, không ngờ mơ màng thế nào lại ngủ thi*p đi.
Bàn chân buông thõng bị ai đó bất ngờ đá đá, lực còn không hề nhẹ nhàng. Ngay sau đó ập vào đầu là giọng nói trầm trầm của nam giới, ngữ khí có phần nghiêm nghị: "Sao em lại ngủ ở đây!"
"Hả..."
Lâm Uyển Bạch dụi mắt ngồi dậy, biểu cảm ngây ngô như một đứa trẻ.
Hoắc Trường Uyên thấy vậy nhíu mày, cảm thấy buồn cười, lại có chút tức giận: "Phòng này điều hòa bật lớn như vậy, em không sợ cảm cúm sao?"
Trên chiếc sofa bên cạnh có một chiếc chăn cũng không đáp vào, mùa hạ mà cũng cảm được thì đúng là ngốc!
Anh không nói thì không sao, giờ Lâm Uyển Bạch xoa xoa hai bả vai, hình như hơi lạnh thật.
"Tôi đang hỏi em đấy! Chẳng phải tôi bảo em vào văn phòng đợi sao?"
Thấy cô từ đầu tới cuối cứ ngây ngây ngô ngô, Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.
Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, dè dặt nói: "Trong văn phòng của anh có người..."
"Ai?" Hoắc Trường Uyên hỏi.
"... Lâm Dao Dao." Lâm Uyển Bạch lí nhí nói.
Bởi vì cô vẫn cúi đầu nên cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ loáng thoáng nghe thấy anh lẩm bẩm một câu "Sao vẫn còn ở đây vậy?". Sau đó bàn tay cô bị anh nắm chặt. Anh kéo cô dậy khỏi sofa, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Bước chân của Hoắc Trường Uyên rất dài, Lâm Uyển Bạch gần như phải chạy đuổi theo sau.
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra.
Thấy Hoắc Trường Uyên đi vào, Lâm Dao Dao bỗng chốc vui mừng, nụ cười tươi như hoa nghênh đón: "Anh Trường Uyên, cuối cùng anh cũng họp xong rồi! Ban nãy em có gọi điện thoại đặt một nhà hàng Nhật Bản, được đánh giá trên mạng rất tốt, lát nữa chúng ta đi ăn nhé?"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Đúng là chiều nay Lâm Dao Dao đã xuất hiện trong văn phòng anh, thay mặt Lâm Dũng Nghị mang tài liệu tới. Lúc đó anh chỉ ậm ừ vài câu rồi dẫn Giang Phóng đi họp, không ngờ cô ta vẫn cứ đợi suốt ở đây không chịu đi.
Lâm Dao Dao thấy anh im lặng nhưng không hề nhụt chí: "Nếu anh không thích ăn đồ Nhật thì chúng ta cũng có thể ăn lẩu! Em cũng biết một nhà hàng cực ngon!"
Lâm Uyển Bạch từ đầu tới cuối vẫn đứng sau lưng Hoắc Trường Uyên.
Tầm mắt của cô chỉ đến vai anh, cũng vì vóc người anh quá cao lớn và rắn rỏi, nên Lâm Dao Dao không hề phát hiện ra cô.
Giọng nói vừa ngây thơ lại xen lẫn chút điệu đà vọng tới. Cho dù không nhìn thấy, cô cũng biết lúc này cô ta đang bày ra điệu bộ gì. Cô bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mấy hôm trước ở nhà họ Lâm, Lâm Dao Dao nói đến chuyện "hôn sự".
Lâm Uyển Bạch có phần muốn lùi bước.
Phát hiện ra bàn tay mình đang nắm định thu về, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng, mạnh dạn kéo cô ra phía trước.
Lâm Uyển Bạch loạng choạng, hoàn toàn bị lộ ra.
"Chị..."
Lâm Dao Dao trợn trừng mắt, giơ tay chỉ về phía cô.
Dường như mức độ sửng sốt không hề nhỏ, đến mức cô ta quên cả tên của cô, chỉ trừng mắt vẻ không dám tin.
Hộm đó ở nhà họ Lâm, Lâm Uyển Bạch đi chưa được bao lâu thì Hoắc Trường Uyên cũng về thẳng. Hơn nữa còn một chuyện đáng giận hơn, Lâm Dao Dao điều tra được người đưa Lâm Uyển Bạch ra khỏi Cục cảnh sát là Hoắc Trường Uyên!
Điều này chứng tỏ giữa hai người họ có mờ ám, lúc này cô lại xuất hiện trong văn phòng của Hoắc Trường Uyên, nhất là hai bàn tay họ lại nắm chặt, càng như một bằng chứng sắt đá. Lâm Dao Dao sắp tức ૮ɦếƭ rồi.
Cô ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế, thế mà lại bị Lâm Uyển Bạch, một đứa bị nhà họ Lâm bỏ rơi, ςướק mất!
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, ánh mắt Lâm Dao Dao sắp chọc thủng mắt cô đến nơi.
Cô nghĩ, nếu không có Hoắc Trường Uyên ở đây, cần phải duy trì hình tượng, cô ta đã sớm lao tới như một con chó điên rồi.
Lâm Uyển Bạch rất không thích cục diện ba mặt này. Ngược lại, Hoắc Trường Uyên làm như đây không phải việc của mình, giống như đang xem kịch. Hoặc có lẽ trong lòng mỗi người đàn ông đều có thói thích trêu chọc kiểu này, thích nhìn phụ nữ ghen tuông đỏ mắt vì mình.
"Cô đi đi!"
Bất ngờ, Hoắc Trường Uyên đang im lặng chợt lên tiếng.
Lâm Uyển Bạch nghe xong, cụp mắt xuống, cũng không nói gì, rút tay định ra khỏi văn phòng.
Nhưng cô chỉ vừa có động thái đã bị Hoắc Trường Uyên nắm chặt hơn.
Lâm Uyển Bạch sững sờ. Cô ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt Hoắc Trường Uyên đang nhìn về phía Lâm Dao Dao với vẻ lạnh lùng, không chút nhiệt độ.
Thì ra anh không muốn để em đi...
"Anh Trường Uyên..." Lâm Dao Dao làm mặt như sắp khóc.
"Giang Phóng!" Hoắc Trường Uyên lạnh lùng nói.
Giang Phóng từ lúc trước đến giờ vẫn làm một tấm phông nền chuyên nghiệp lúc này tiến lên, thản nhiên nói: "Xin lỗi, cô Lâm!"
Trước kia, Lâm Dao Dao và Giang Phóng từng gặp nhau trên du thuyền, cũng từng bị anh ấy đuổi đi. Giờ đây lịch sử đang lặp lại, cảm giác ấm ức chỉ càng thêm sâu sắc, nhất là ở trước mặt Lâm Uyển Bạch.
Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn về phía Hoắc Trường Uyên. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt dường như không hề thuyên giảm.
Lâm Dao Dao giậm chân, thật sự vừa tức vừa hận. Cô ta bước ra khỏi văn phòng với vẻ không cam tâm tình nguyện. Khi đi ngang qua Lâm Uyển Bạch, cô ta dừng lại, ghé sát gần cô, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Uyển Bạch, cô cứ đợi đó!"
Cánh cửa văn phòng được đóng lại, chỉ còn hai người họ.
Hoắc Trường Uyên không buông tay cô ra, cho tới khi đi tới trước bàn làm việc, kéo chiếc ghế da thật ra, ngồi xuống, anh cũng đồng thời kéo cô vào lòng.
"Bây giờ đã hài lòng chưa?"
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Thế nào gọi là cô hài lòng, cô chưa bao giờ có ý bảo anh làm như vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Uyển Bạch vẫn hỏi thành lời: "Bây giờ anh giữ tôi ở lại, đuổi Lâm Dao Dao đi thật sự ổn sao? Tôi nghe nói, lần trước ở nhà họ Lâm, bố tôi hình như đã tìm anh để nói về chuyện hôn sự giữa anh và Lâm Dao Dao... Thật ra ngoài tính cách ra thì các điều kiện khác đều xứng với anh, lấy cô ta có lẽ là một sự lựa chọn không tồi..."
"Lấy cô ta?" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng: "Cô ta xứng sao!"