Tay cô dừng lại trên màn hình trong xe ô tô, từ trong radio có bài nhạc thịnh hành nhẹ nhàng du dương vọng ra.
Ca từ của nó nói về điều gì Lâm Uyển Bạch không nghe được câu nào. Cô cứng đờ người ra đó mấy giây. Qua cửa xe và cả một con đường, khi chạm phải một ánh mắt nào đó từ rất xa, cô bỗng tròn mắt, có chút khó tin.
Ở đó có một người phụ nữ mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen đang đứng, mái tóc xoăn nhẹ nhàng xõa sau lưng, cổ áo dựng đứng lên rất cao, như đang cố tình che giấu nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ diện mạo và ý thù hận tỏa ra từ đôi mắt xinh đẹp ấy...
Lục Tịnh Tuyết...
Lâm Uyển Bạch như ngừng thở, cô tức tốc đẩy cửa xe ra.
Cô nhảy xuống xe, nhìn sang bên đường. Một chiếc xe buýt đi ngang qua trước mắt, khi tầm nhìn rộng rãi trở lại, bóng người đứng ở nơi đó đã đột nhiên biến mất. Cô vô thức nuốt nước bọt, nhìn trái ngó phải xung quanh một lát.
Hoắc Trường Uyên mua xong trà sữa quay trở lại, nhìn thấy cửa xe mở tung còn cô đứng trước mũi xe, anh nghiêm mặt mím môi nhìn sang phía đường đối diện.
Anh nắm chặt lấy vai cô: "Uyển Uyển, sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn anh rồi lại đánh mắt về phía đối diện, sau đó lắc đầu: "Không sao..."
Lục Tịnh Tuyết đã bị trục xuất ra nước ngoài rồi. Hôm đó Lục Học Lâm tận mắt chứng kiến cô ta lên máy bay, hơn nữa ngay sau đó Tiêu Vân Tranh cũng đi theo. Một người ở nước ngoài xa xôi sao có thể xuất hiện ở Băng Thành chứ?
Lâm Uyển Bạch cắn môi, cảm thấy có lẽ mình đã xuất hiện ảo giác, hoặc đó chỉ là một người khá giống đối phương, chỉ tại cô quá nhạy cảm mà thôi. Cô bất giác tự lẩm bẩm một câu: "Chắc tại em hoa mắt rồi!"
"Ông xã, anh mua xong rồi à?" Cô ngẩng lên, nhìn chằm chằm túi trà sữa trong tay anh.
Hoắc Trường Uyên thấy cô nhìn không dời mắt, anh cũng không cắm ống hút nữa, thẳng thừng mở nắp đưa cho cô.
Lâm Uyển Bạch đợi sốt ruột từ lâu, nắm tay anh cùng uống một ngụm rồi ngọt ngào rướn môi cười: "Thật là ngon!"
Hoắc Trường Uyên cúi xuống, liếm nốt chỗ bọt trà sữa đọng bên mép cô. Dưới hoàng hôn, anh khoác vai cô ngồi vào trong xe, đi đón bánh bao nhỏ.
Hai ngày sau, Lục Học Lâm tới nhà ăn cơm.
Trước khi dùng bữa, hai bố con và cháu ngoại ngồi ngoài sofa ăn hoa quả. Lục Học Lâm qua đây chủ yếu là để nói với cô tình hình chung những chuyện chuẩn bị cho đám cưới.
Lâm Uyển Bạch ngập ngừng: "Bố, bây giờ Lục Tịnh Tuyết ở nước ngoài ạ?"
"Đúng vậy!" Lục Học Lâm gật đầu.
Tuy rằng ông cảm thấy thất vọng với đứa con gái mình nuôi nấng từ nhỏ tới lớn nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, đi liền với thất vọng là đau lòng, khi nhắc đến ông vẫn không khỏi cảm thấy buồn rầu.
Thấy cô chau mày, ý thức được có chuyện gì đó, Lục Học Lâm chợt hỏi: "Uyển Bạch, sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch cũng muốn có được sự xác thực: "Hôm trước con và Hoắc Trường Uyên đi thử váy cưới. Lúc ra ngoài đi mua trà sữa, không biết có phải con nhìn nhầm hay không, ở con đường đối diện, hình như con nhìn thấy cô ta..."
"Làm gì có chuyện đó. Sáng hôm đó sau khi Tiểu Mai đi tự thú, buổi chiều, thư ký đã đưa Tịnh Tuyết ra sân bay, hơn nữa bố tận mắt nhìn thấy nó đi lên máy bay!" Nghe thấy vậy Lục Học Lâm sững sờ vô cùng.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, mím môi nói: "Con cũng không chắc chắn lắm, chỉ đứng từ xa nhìn qua thì cảm giác đó là cô ta thôi..."
"Đợi bố gọi điện thoại xác nhận!" Nghĩ một lát, Lục Học Lâm rút di động ra.
Ông gọi một cuộc điện thoại đường dài, vì chênh lệch múi giờ nên rất lâu sau mới có người nhấc máy. Sau một cuộc gọi ngắn gọn, ông đặt máy xuống: "Ông ngoại của Tịnh Tuyết nói, con bé đúng là đã tới đó. Sau khi qua đó, ngày nào nó cũng ở lỳ trong phòng không ra ngoài, có Vân Tranh vẫn luôn kề cận bên nó!"
Chuyện Tiêu Vân Tranh theo Lục Tịnh Tuyết ra nước ngoài cô cũng biết, vì chuyện này mà Phạm Ngọc Trân lúc nào cũng rầu rĩ.
Không thể không thừa nhận Tiêu Vân Tranh là một người si tình. Cho dù biết bốn năm trước hay bốn năm sau trái tim của Lục Tịnh Tuyết cũng chưa từng thuộc về mình nhưng anh ấy vẫn tình nguyện theo đuổi cô ta, có thể thấy sự cố chấp khó mà buông bỏ. Giá mà Lục Tịnh Tuyết chịu để ý tới những người xung quanh thì tốt biết bao, cũng không uổng tấm chân tình sâu nặng ấy.
Nghe thấy Lục Học Lâm nói vậy, Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Vậy chắc là con nhìn nhầm rồi..."
Sau một đoạn chen giữa, hai bố con tiếp tục bàn về chuyện đám cưới.
Thật ra cô phần nhiều chỉ ngồi nghe, vì mọi chuyện đều do Lục Học Lâm và Hoắc Chấn sắp xếp, cô cảm động và cũng rất hạnh phúc: "Bố, chuyện hôn lễ làm phiền bố và bác Hoắc rồi!"
"Nói gì vậy, con là con gái của bố. Là cha, tổ chức đám cưới cho con gái là bổn phận của bố cũng là hạnh phúc của bố. Chỉ cần con có thể sống hạnh phúc, mẹ con cũng sẽ vui vẻ!" Lục Học Lâm dịu dàng cười nói, nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như một lần nữa vượt qua thời gian gặp lại người trong lòng mình.
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch cười tít mắt.
Cô khoác lấy cánh tay Lục Học Lâm, tựa đầu vào vai ông làm nũng như một đứa con gái nhỏ. Lục Học Lâm hưởng thụ sự gần gũi hiếm hoi của cô, cũng giơ tay vuốt mái tóc dài của cô như dỗ dành một đứa trẻ.
Có điều giây phút ấm áp ấy không tồn tại bao lâu, bởi vì cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đã từ ngoài cửa đi vào.
Khi nhìn thấy tư thế của họ, cho dù biết đó chỉ là bố của cô, anh vẫn chẳng vui vẻ gì, bờ môi chợt mím lại, ánh mắt tối hẳn đi.
Lâm Uyển Bạch bó tay đành rời ra, dìu Lục Học Lâm vào phòng ăn ăn tối.
Chớp mắt đã tới thứ Bảy, ngày nghỉ.
Tuần này Hoắc Trường Uyên khá bận, ngoài việc ngày nào cũng phải tăng ca ra, thì hai ngày nghỉ này anh vẫn có khách từ nước ngoài tới cần phải tiếp đón. Ban ngày chỉ có hai mẹ con họ ở nhà hưởng thụ quãng thời gian ấm áp.
Gần chập tối, dưới nhà có tiếng bấm chuông.
Phòng con trai vẫn để mở, Lâm Uyển Bạch nghe thấy thím Lý gọi với lên tầng: "Cô Lâm, hình như người ta mang váy cưới đến!"
"Vâng, cháu xuống ngay đây!" Cô vội thò đầu xuống đáp.
Cô chọn hai cây sáp màu, bảo bánh bao nhỏ tiếp tục tự do phát huy lên giấy rồi chậm rãi đi xuống nhà.
Lúc trước khi mặc thử ở cửa hàng, tuy rằng kiểu dáng và kích cỡ đều phù hợp nhưng vẫn có một vài tiểu tiết cần chỉnh sửa. Sáng nay, công ty váy cưới có gọi điện cho cô, xác nhận thời gian ship hàng.
Lâm Uyển Bạch rất phấn khích trong lòng, vừa đặt chân xuống dưới cô liền hỏi: "Thím Lý, ở đâu ạ?"
"Tôi để ngoài phòng khách kìa, cô mau ra xem đi!" Thím Lý cười rất vui, chỉ tay ra sofa và nói.
"Vâng!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Cô đi thẳng ra ngoài phòng khách, bước chân không ngừng lại. Trên sofa đặt hai cái túi màu hồng, bên trên in tên cửa hàng váy cưới.
Cho dù đã mặc thử tại cửa hàng rồi, khi kéo khóa ra, Lâm Uyển Bạch vẫn khá hồi hộp, nhất là khi vạt váy trắng lộ ra. Cô kéo chiếc váy ra ngoài, nhưng một giây sau liền buông tay.
"A..."
Nghe thấy tiếng hét của cô, thím Lý hoảng loạn từ trong bếp chạy ra: "Cô Lâm, cô không sao chứ! Mẹ ơi..."
Khi thím Lý chạy vào trong phòng khách, thím ấy cũng kêu lên một tiếng.
Thím Lý quả thật cũng bị hoảng sợ, chậu rửa mặt bà cầm trong tay suýt chút nữa cũng rơi thẳng xuống đất. Mấy giây sau bà mới bình tĩnh lại: "Ở đâu ra nhiều chuột ૮ɦếƭ thế này. Cửa hàng váy cưới này làm ăn kiểu gì thế, xúi quẩy ૮ɦếƭ đi được!"
Dưới thảm trải sàn lúc này ngoài chiếc váy cưới của cô rơi ra còn có khoảng chục con chuột ૮ɦếƭ.
Chuột không chỉ ૮ɦếƭ mà còn máu me be bét, có con thậm chí mất cả đầu, vệt máu nhuộm đỏ váy cưới, trông cực kỳ ghê rợn, đây cũng là nguyên nhân ban nãy nhìn thấy Lâm Uyển Bạch hét ầm lên.
Cô ôm bụng, lùi về sau mấy bước, đến tận lúc này vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, dạ dày vẫn còn cuộn trào.
Thím Lý thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, vội vàng vòng qua bàn uống nước, chắn trước mặt cô: "Cô Lâm, cô lên nhà trước đi, để tôi xử lý cho! Tôi sẽ lập tức dọn dẹp sạch sẽ hết cho này!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu, không dám nhìn thêm nữa. Hình ảnh này thật sự rất ghê rợn, cô cảm giác đứng lâu thêm một giây cũng có thể nôn ra.
Bên dưới chiếc váy đã bị nhuốm bẩn đến thảm thương rồi, gần như không thể mặc được nữa. Không chỉ đáng sợ mà đúng như thím Lý vừa nói, rất xui xẻo.
Biết tin, Hoắc Trường Uyên vội vàng trở về. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong Lâm Uyển Bạch đã nằm lên giường ngủ rồi, bên cạnh là bánh bao nhỏ ngủ trong tư thế hai tay giơ cao lên đầu, điệu bộ như đầu hàng.
Có điều, so với con trai đang ngủ rất say, hoàn toàn không hay biết gì, cô lại ngủ không sâu lắm, trong mơ vẫn còn chau mày.
Hoắc Trường Uyên bước khẽ khàng tới bên giường, đầu ngón tay vừa chạm vào tóc mai bên thái dương của cô, cô đang choàng tỉnh giấc.
Lâm Uyển Bạch thật ra nãy giờ chưa ngủ được mấy, phần nhiều là bị sợ hãi, vừa mơ mơ màng màng thì anh chạm tay vào, đúng lúc trong mơ có một con chuột ૮ɦếƭ bò lên mặt cô, nên cô giật mình choàng tỉnh.
Đối diện với đôi mắt sâu như miệng giếng ấy, lục phủ ngũ tạng của cô mới từ từ trở về vị trí ban đầu.
Dưới chăn, cô nắm chặt tay anh: "Hoắc Trường Uyên, anh về rồi à..."
Hoắc Trường Uyên nắm ngược lại, vào lúc này không so đo gì chuyện xưng hô nữa, đau lòng cúi xuống hôn lên khóe môi cô.
Anh đỡ cô ngồi dậy. Bánh bao nhỏ ở bên cũng lật người nhưng chưa tỉnh giấc, vẫn còn khò khò ngáy, khiến người ta không nhịn được cười.
"Sợ lắm phải không?"
Trước mặt anh, Lâm Uyển Bạch không giấu giếm, cô tội nghiệp gật đầu: "Có một chút..."
"Thím Lý đã dọn dẹp xong xuôi rồi, thảm trải sàn ngoài phòng khách cũng đã vứt bỏ, em yên tâm, sẽ không xuất hiện nữa đâu! Anh đã liên lạc với bên cửa hàng váy cưới rồi, có lẽ sai sót xảy ra trong quá trình ship hàng, có kẻ nào đó muốn giở trò!" Cánh tay kia của Hoắc Trường Uyên khoác lên vai cô, dịu dàng vỗ về.
"Vậy váy cưới..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Hoắc Trường Uyên mỉm cười, bình tĩnh nói: "Váy cưới được đặt làm riêng, vẫn còn bản thiết kế, mười ngày tới sẽ cấp tốc làm lại một chiếc khác. Họ bảo đảm không làm lỡ dở đám cưới của chúng ta!"
"Vâng, vậy thì tốt rồi!" Lâm Uyển Bạch yên tâm gật đầu.
Thấy anh vẫn còn hơi nhăn mặt, cô mỉm cười giơ tay lên, vuốt phẳng nếp nhăn của anh: "Ông xã, anh đừng lo lắng, em không sao đâu!"
Thấy anh nhìn xuống dưới, Lâm Uyển Bạch cũng lập tức xoa bụng mình, đổi sang dỗ dành anh: "Kính Viên cũng không sao, anh quên à, con bé rất mạnh mẽ!"
"Em, hai mẹ con em thì giỏi rồi!" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười, không muốn cô tiếp tục nghĩ về những hình ảnh rùng rợn ấy, anh cố tình chuyển chủ đề: "Thi*p mời đám cưới đã in xong rồi."
"Xong hết rồi sao?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.
Hoắc Trường Uyên "ừm" một tiếng, sau đó xoay người, với lấy chiếc túi để ở cuối giường, lấy tấm thiệp bên trong ra: "Bản điện tử ở trong mail của anh, em xem cái này đi, muốn mời ai thì viết lên!"
Tuy rằng xã hội bây giờ đã số hóa rất nhiều nhưng thiệp viết tay vẫn luôn thể hiện một sự chân thành.
Trước kia có lẽ cô còn ít bạn bè, nhưng bây giờ có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty mới, bao gồm cả chị Triệu và Tiểu Triệu, rồi còn các đồng nghiệp thân thiết khác, cô muốn mời họ tham dự để chia sẻ niềm vui này.
Lâm Uyển Bạch mở thi*p ra, để ý phần thiết kế bên trên, có thiết kế chữ Ⱡồ₦g hai chữ cái trong tên phiên âm của họ. Hoàn toàn không cần hỏi, cô đoán ra được anh chắc chắn lén lút làm cái này. Mấy hôm trước cô thấy anh ở suốt trong phòng làm việc, lúc cô gõ cửa thì anh lại vội vàng nhét hết chỗ giấy trên mặt bàn vào trong ngăn kéo.
"Được!" Cô gật đầu.
Chỉ có điều một vài người sẽ nhận được thi*p, một vài người lại không nhận được.
Hoắc Trường Uyên rút di động từ trong túi ra, trầm ngâm một chút rồi nói: "Anh gọi điện thoại cho Tư Niên, thông báo cho cậu ấy về dự đám cưới!"
Nghe thấy vậy, con ngươi Lâm Uyển Bạch đảo đảo, cô cũng vội nói: "Vậy em cũng gọi cho Cá nhỏ một cuộc!"
...
Buổi tối, Hoắc Trường Uyên quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng. Qua khe cửa mở hé, Lâm Uyển Bạch đang nằm nhoài ra bàn làm việc của anh, bên cạnh xếp một chồng thi*p mời. Cô đang cầm 乃út, điền tên lên trên.
Cô rất nghiêm túc, bên cạnh còn để giấy nháp, liệt kê một lượt ra đó trước rồi mới chính thức viết vào thi*p.
Đã viết được mấy tấm rồi, Hoắc Trường Uyên đi tới, lấy đại một tấm lên xem, khi mở ra nhìn thấy dòng tên người được mời viết "Anh Yến Phong", khóe miệng anh bỗng giật khẽ.
Rút thêm tấm nữa, anh lại nhìn thấy hai chữ "Diệp Tu" bên trên, mặt lập tức đen lại.
Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười chọc cây 乃út vào hông anh: "Đồ quỷ nhỏ mọn, anh Yến Phong đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ anh ấy hình như còn có bầu nữa, ít tháng hơn em một chút, có lẽ năm sau mới sinh!"
"Chẳng phải Diệp Tu vẫn độc thân sao!" Hoắc Trường Uyên hướng tấm thiệp trong tay về phía cô, sau một tiếng hừ lạnh lùng, anh nhíu mày hỏi: "Anh ta ở Canada xa xôi như vậy, em còn muốn mời?"
Yến Phong kết hôn rồi có thể bỏ qua, Lê Giang Nam vẫn còn ở Băng Thành không thể không mời. Còn về Diệp Tu, tuy rằng anh ta chưa từng bộc lộ điều gì trước mặt họ như trước kia nhưng tình cảm giấu kín trong lòng mới khiến người e dè nhất. Tóm lại Hoắc Trường Uyên vẫn không muốn đối phương tới cho lắm.
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch kiên định gật đầu.
Cô giải thích cho anh nghe một cách rất kiên nhẫn: "Em và Diệp Tu đã hứa với nhau, khi nào em cưới, anh ấy sẽ giành thời gian tham gia đám cưới!"
Hoắc Trường Uyên nhăn mặt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm thi*p mời.
Lâm Uyển Bạch há to miệng, dùng tay che kín rồi ngáp một cái thật to.
"Buồn ngủ rồi à?"
Cô thành thật gật đầu. Từ ngày có bầu, cô ham ngủ hơn, cơn buồn ngủ tới cũng nhanh, mới đó mà cô đã sắp díu cả mắt vào rồi. Cô đặt 乃út xuống: "Hơi buồn ngủ rồi. Ông xã, để lại ngày mai làm tiếp đi, chúng ta về phòng ngủ nhé!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, đỡ cô dậy.
Lâm Uyển Bạch bám vào tay anh, cười ngọt ngào.
Chỉ là cô mải dụi mắt đi phía trước, hoàn toàn không chú ý ở phía sau, nơi mà cô không nhìn thấy, Hoắc Trường Uyên đã tiện tay quăng một tấm thi*p mời nào đó vào thùng rác.
Sau khi trở về phòng, Lâm Uyển Bạch vào phòng tắm, tắm qua một chút.
Lúc ra, di động đổ chuông, cô đi tới bắt máy. Số máy gọi tới là một số lạ, nhưng ở đầu kia không ai bắt máy. Lâm Uyển Bạch nghi hoặc nhìn màn hình, cuộc gọi vẫn đang diễn ra, hơn nữa loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng thở của ai đó, nhưng alô mãi vẫn không có ai nói gì.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày ngắt máy.
Cô vừa sấy khô tóc được một nửa, chuông di động lại vang lên lần nữa.
Gọi đến vẫn là một số lạ, sau khi bắt máy vẫn không có ai lên tiếng, Lâm Uyển Bạch sầu não chất vấn: "Sao không nói gì? Còn không nói gì, tôi ngắt máy đó!"
Sau khi cô giận dữ ngắt máy thì Hoắc Trường Uyên đang trải chăn nghe thấy tiếng động liền đi tới.
"Sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ra hiệu về phía di động: "Không biết nữa... Cứ có điện thoại gọi tới nhưng không ai lên tiếng!"
Hoắc Trường Uyên chau mày, vừa định cầm lên kiểm tra, không ngờ đối phương một lần nữa gọi tới, như rắp tâm muốn chủ nhân của chiếc điện thoại không được ngủ yên vậy. Anh hạ thấp giọng bắt máy: "Alô? Tìm ai?"
Có lẽ vì giọng anh quá dữ nên đầu kia ngắt máy luôn.
Hoắc Trường Uyên càng nhăn mặt tợn. Anh nhìn nhanh số điện thoại đã liên tục gọi ba cuộc liền, có lẽ được gọi đi từ một bốt điện thoại nào đó. Để tránh ảnh hưởng tới giấc ngủ, anh thẳng thừng tắt nguồn: "Nếu lại có số máy lạ gọi tới làm phiền, em cứ ngắt luôn!"
"Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Sau khi tắt nguồn di động, thế giới yên tĩnh hơn rất nhiều. Vốn dĩ ở trong phòng làm việc cô đã ngáp liên tục, ban nãy đứng dưới vòi sen suýt nữa thì ngủ gật, vậy mà lại bị cuộc gọi quấy rối làm tan đi không ít cảm giác buồn ngủ.
Hoắc Trường Uyên luồn tay vào giữa những lọn tóc của cô: "Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ, nếu không sẽ có hại cho tim."
Lâm Uyển Bạch hợp tác ngẩng đầu lên, cảm nhận từng lọn tóc trượt qua kẽ ngón tay của anh.
"Cũng gần như khô hẳn rồi!" Nói xong câu này, cô liền nằm vào trong chăn. Còn bàn tay ban nãy vuốt ve mái tóc dài của cô giờ theo đà đặt xuống eo cô. Cô cất giọng run run: "Đừng, cứ như vậy không tốt cho việc dưỡng thai đâu..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp.
Nhưng anh không có ý định dừng việc gây rối lại.
Khi nhiệt độ trong phòng nâng lên tới một độ cao nhất định, Hoắc Trường Uyên đột ngột tắt ngọn đèn đầu giường, sau đó ôm cô vào lòng, vẻ như muốn nghe lời cô, chuẩn bị thu tay về đi ngủ vậy.
Ở trong bóng tối, Lâm Uyển Bạch âm thầm cắn môi.
Cô cảm nhận được ngọn lửa trong người mình đang bị chọc cho bùng lên từ từ, cổ họng khô rát, bên trong toàn là những ngọn lửa nhỏ không thể bùng lên. Vậy mà anh dừng lại đúng lúc này, làm gì có ai như vậy chứ...
Lâm Uyển Bạch không nhịn được, chọc chọc vào иgự¢ anh bằng thái độ xấu hổ xen lẫn oán trách: "... Này!"
Cho dù trong bóng tối không nhìn rõ, cô cũng dám khẳng định đôi mày ấy giờ đang nhướng lên thật cao. Ngón tay trỏ bị anh nắm chặt lấy, đặt lên môi cắn nhẹ. Anh cố làm ra vẻ suy nghĩ: "Nếu em đã khó chịu thèm khát như vậy, chồng đây đành phải giúp em!"
Lâm Uyển Bạch vừa thẹn vừa giận, thật muốn đá phăng anh đi, nhưng cuối cùng vẫn hèn mọn đắm chìm vào nụ hôn quyến luyến của anh.
...
Hôm sau, Chủ Nhật, chiếc Mercedes màu đen dừng lại trước cửa một quán café.
Sau khi xuống xe, chú Lý mở cửa phía sau ra. Lâm Uyển Bạch dẫn bánh bao nhỏ bước xuống. Cô cúi xuống, phủi đi những vụn bánh quy còn sót lại trên áo thằng bé lúc ăn trên ô tô rồi hỏi: "Bảo bối, có phải papa bảo con đi theo không?"
Đôi mắt to như trái nho đen của bánh bao nhỏ đảo đảo.
Hai bàn tay nhỏ che chặt miệng, nó lắc đầu nói mãi: "Bảo bảo không thể nói đâu ạ~"
Đến lúc này sao Lâm Uyển Bạch còn không đoán ra. Cô khó xử lắc đầu cười, sau đó hai mẹ còn nắm tay nhau đi vào trong quán café.
Giống như mọi lần, Lê Giang Nam đều lịch sự tới sớm hơn giờ hẹn một chút, ngồi sẵn ở chỗ đó đợi cô.
"Giang Nam!"
"Chị Tiểu Bạch!"
Đợi họ ngồi vào chỗ rồi, Lê Giang Nam mới mỉm cười nói: "Em đã gọi cho chị một cốc nước đào ép tươi ngon. Em đã hỏi nhân viên ở đây rồi, thai phụ uống nước ép rất dinh dưỡng!"
"Cảm ơn em!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
Vì trước đó nghĩ rằng chỉ có mình cô nên anh ấy chỉ gọi phần cho hai người, không ngờ còn có một đuôi nhỏ. Giống với Lâm Uyển Bạch, anh ấy cũng hiểu quá rõ nguyên nhân cái đuôi nhỏ này xuất hiện ở đây. Lê Giang Nam nhỏ nhẹ hỏi: "Đậu Đậu muốn uống gì nào?"
Bánh bao nhỏ nhìn chăm chú vào cốc của Lâm Uyển Bạch, mím môi cười xấu hổ: "Mẹ uống gì bảo bảo uống nấy ạ~"
Lâm Uyển Bạch không kiềm được lòng mình, giơ tay lên xoa xoa cái đầu bé xíu. Cô thích nghe con trai nũng nịu gọi "Mẹ", cũng thích nó nói câu nào cũng phải dính chữ "Mẹ" vào.
Một cốc nước đào ép y như vậy được người phục vụ nhanh chóng bê lên, bánh bao nhỏ ʍúŧ chùn chụt.
Lâm Uyển Bạch rút tấm thi*p mời đã cất sẵn trong túi xách ra, đẩy sang phía đối diện: "Giang Nam, cái này dành cho em!"
Tối qua cộng thêm buổi sáng hôm nay, cô gần như đã viết xong những người muốn mời. Ngoài Lê Giang Nam vì cô vừa hay có việc tìm anh ấy và một vài đồng nghiệp trong công ty cô muốn đưa tận tay ra, thì còn lại cô đều đưa cho Hoắc Trường Uyên đi gửi hết.
Lê Giang Nam hơi bất ngờ: "Tháng sau... Nhanh vậy sao? Chị và Hoắc tổng sắp tổ chức đám cưới?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngùng gật đầu.
Bánh bao nhỏ đang tập trung uống nước đào bỗng cười hì hì, ςướק lời: "Mẹ nói, bảo bảo sẽ là bé trai cầm hoa~"
"Chị Tiểu Bạch, chân thành chúc mừng chị! Người có tình rồi sẽ về với nhau!" Lê Giang Nam gấp tấm thiệp lại, cười nói.
"Hy vọng tới lúc đó em có thể tham gia." Lâm Uyển Bạch chân thành mời.
"Yên tâm đi, em sẽ tới!" Lê Giang Nam gật đầu rồi cẩn thận cất tấm thiệp của cô vào túi áo trong của áo khoác.
Nói bâng quơ mấy câu về chuyện chuẩn bị cho đám cưới, Lâm Uyển Bạch chợt nhớ ra chuyện gì bèn hỏi vô tình: "Chị nghe Sơ Vũ kể, em đang hẹn hò với một người?"
"Thật ra cũng không tính..." Gương mặt điển trai của Lê Giang Nam chợt đỏ hồng lên. Anh ấy cũng không giấu giếm, giải thích ngay: "Chủ yếu là vì cô ấy theo đuổi em gắt gao quá, từ chối kiểu gì cũng vô ích, dồn ép khiến em không có cơ hội để thở. Không còn cách nào khác em đành đưa ra hạ sách, dùng cách này hy vọng cô ấy biết khó mà lui, không tiếp tục quấn lấy em nữa!"
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, hùa theo gật đầu: "Chúc mừng em, có hiệu quả rồi, Sơ Vũ đã về anh!"
"Cô ấy về Anh rồi ư?" Lê Giang Nam sững người.
"Đúng vậy, về từ mười ngày trước rồi!" Lâm Uyển Bạch tiếp tục gật đầu.
Lê Giang Nam uống một ngụm café rồi lẩm bẩm thành câu: "Chẳng trách mấy nay em cảm thấy cuộc sống trở nên yên ắng hơn nhiều..."
Lâm Uyển Bạch chỉ mỉm cười không nói gì, cũng không phát biểu ý kiến. Còn về việc là yên ắng hay là không quen, e rằng chỉ có mình Lê Giang Nam biết mà thôi!