Lâm Uyển Bạch và cả đám người bị dẫn về được yêu cầu ngồi xổm thành một hàng, dựa lưng vào tường trong đồn cảnh sát.
Sau đó, từng người lần lượt bị đưa đi lấy lời khai và thông báo cho người thân. Khi tới lượt mình, cô chợt phát hiện mình chỉ có thể tìm tới nhà họ Lâm. Nhưng di động của Lâm Dũng Nghị liên tục tắt máy, nhất thời giữa thế giới rộng lớn này, cô chẳng tìm được một người nào để dựa dẫm.
Số điện thoại trong danh bạ không nhiều, một cái tên chợt nhảy ra.
Khoảnh khắc đầu kia bắt máy, trái tim Lâm Uyển Bạch tưởng chừng cũng nhảy dựng lên: "Tiêu Vân Tranh, là em đây!"
"Lâm Uyển Bạch?" Tiếng nhạc ở phía Tiêu Vân Tranh có hơi ồn ào.
Lâm Uyển Bạch nhìn những gương mặt nghiêm nghị của những người mặc cảnh phục đứng xung quanh, bàn tay càng nắm chặt di động hơn: "Anh có thể giúp em một việc không? Em gặp chút phiền phức, bây giờ đang bị đưa tới đồn cảnh sát..."
Cô gấp gáp nói cho xong, không kịp đợi Tiêu Vân Tranh hồi đáp, nữ cảnh sát đứng bên đã thúc giục cô ngắt máy.
Lấy xong lời khai, khai báo rõ ràng toàn bộ sự việc, cô những tưởng sẽ được thả ra nhưng không ngờ lại bị đưa vào một căn phòng khác.
Diện tích chỉ khoảng mười mét vuông, vô cùng bí bách, tuy có một ô cửa thông gió nhỏ xíu nhưng bên trên đều là những lan can sắt vững chắc. Trong phòng có khoảng hơn mười cô gái, rõ ràng là đang bị giam giữ, lớn nhỏ đủ cả.
Lâm Uyển Bạch tựa vào khung cửa sổ, ôm vai ngồi sụp xuống, mồ hôi lạnh trong tay chưa hề ngừng rỉ ra.
Từ nhỏ tới lớn, cô vẫn luôn là đứa trẻ thật thà, chưa bao giờ vào mấy nơi như thế này, nói không sợ hãi là việc hoàn toàn không thể.
Bỗng nhiên có tiếng đế giày cao gót nện xuống nền gạch lanh lảnh vang lên, từ xa tới gần.
Cô cảm giác có một bóng đen trùm xuống. Lâm Uyển Bạch ngước lên theo phản xạ. Qua lan can, cô nhìn thấy một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, được trang điểm xinh đẹp, và vẫn luôn kiêu hãnh như một con công.
Lâm Dao Dao nhẹ nhàng vuốt phụ kiện trên chiếc túi hàng hiệu, cao ngạo nói: "Lâm Uyển Bạch, tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày tôi cũng sẽ khiến chị nếm mùi vào đồn cảnh sát ngồi!"
"Thì ra là cô!" Lâm Uyển Bạch nghiến răng, hiểu ra mọi chuyện trong chớp mắt.
Chẳng trách từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, cô không tìm ra được cô Tiểu Tịnh kia để chứng minh sự trong sạch của mình, thì ra mọi chuyện đều là một cái bẫy.
"Sao hả? Mùi vị cũng đâu tệ lắm!" Lâm Dao Dao cười càng lúc càng sảng khoái, ánh mắt cũng đầy đắc ý: "Lâm Uyển Bạch, chị cứ ngồi đây từ từ hưởng thụ đi, chưa đủ mười lăm ngày, chị đừng hòng ra khỏi đây!"
Trái tim Lâm Uyển Bạch như vừa đập lỡ nhịp.
Cô nhìn chằm chằm theo bóng Lâm Dao Dao ngông nghênh bỏ đi, việc cô có thể làm chỉ là giận dữ siết chặt thanh lan can lạnh lẽo.
Trong phòng không có đèn, chỉ ánh sáng ngọn đèn hành lang hắt vào qua ô cửa sổ. Những người khác hoặc ngồi hoặc nằm, trông đều không tử tế gì. Trong không khí cũng toát lên những hơi thở áp lực và tuyệt vọng.
Lâm Uyển Bạch vòng tay ôm lấy vai mình, vùi mặt vào đầu gối.
Từng giây từng phút trôi qua.
Trong đêm tối, tiếng cánh cửa sắt bị kéo ra vô cùng chói tai. Lâm Uyển Bạch ngồi nguyên một tư thế quá lâu, đến lúc được kéo lên, bước chân còn có phần loạng choạng.
Sau khi ra ngoài, thấy nữ cảnh sát lên tiếng, cô vừa bất ngờ vừa nghi hoặc hỏi: "Tôi đi được rồi sao?"
"Phải." Cô cảnh sát gật đầu.
"Đã điều tra rõ ràng rồi sao?" Lâm Uyển Bạch vẫn có phần khó tin.
"Đâu còn cần điều tra nữa!" Cô cảnh sát cười cười, ngữ khí rất khách khí: "Cô Lâm, có người đã ra mặt giúp cô rồi, chỉ là chuyện của một câu nói thôi mà!"
Lâm Uyển Bạch sững người, cô chợt nhớ tới cuộc điện thoại với Tiêu Vân Tranh.
...
Từ Cục cảnh sát đi ra, trên đường gần như không còn ai nữa.
Chút ánh sao xa xăm chẳng thể sưởi ấm nổi đêm nặng nề này. Lâm Uyển Bạch ôm vai, chậm rãi bước từng bước. Cô đi ra chưa được hai, ba mét, bỗng có tiếng còi xe vang lên.
"Bíp..."
Lâm Uyển Bạch quay đầu, nhìn thấy một chiếc Land Rover màu trắng.
Chiếc xe rất sạch sẽ, càng trở nên nổi bật dưới trời đêm.
Lâm Uyển Bạch liếc nhìn năm số "8" trên biển xe, bây giờ đã không còn dễ gặp những chiếc xe không có chữ trên biển nữa rồi.
Cô nhìn tiếp lên trên, quả nhiên, qua tấm kính mui xe, cô nhìn thấy một gương mặt đàn ông cương nghị quen thuộc, con ngươi u tối đang nhìn cô như muốn đâm xuyên.
Cô nhíu mày, dường như đã trở thành một định luật.
Mỗi lần cô thảm hại là đều sẽ gặp anh.
Hoắc Trường Uyên tiến lên, đi ngang bằng với cô rồi hạ kính xe xuống: "Nửa đêm nửa hôm, cô đi lang thang như ma vậy!"
Lâm Uyển Bạch làm như không nghe thấy, tiếp tục tiến về phía trước.
Hoắc Trường Uyên ấn còi mấy lần, thấy cô tảng lờ, giống y như lần đầu tiên gặp mặt vậy, anh bèn nhấn ga sau đó đỗ ngang xe trước mặt cô.
"Lên xe!"
Lâm Uyển Bạch nhìn trước sau con đường, không thấy bóng một chiếc taxi nào.
Trong chốc lát sẽ không thể nào bắt được xe, cô cũng không muốn lằng nhằng với anh bèn mở cửa xe.
Không cần cô báo địa chỉ, Hoắc Trường Uyên từng đưa cô về, thậm chí ở lại nhà, nên anh vòng xe ngay ngã tư đường một cách thuần thục.
Cả đoạn đường dài im lặng, Lâm Uyển Bạch đều quay mặt ra nhìn cửa sổ, tựa trán lên lớp kính. Vì cảnh giác người ngồi bên, cô cố gắng không ngủ gật, nhưng vẫn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mặc dù đã được ra khỏi Cục cảnh sát, nhưng tay cô vẫn chưa hết mồ hôi.
Trải nghiệm tối nay đối với cô có thể nói là cả đời khó quên, thậm chí lạnh lẽo tới mức cô không muốn nhớ lại.
Nhưng có rất nhiều mảnh vụn vẫn lấp đầy não bộ. Trong mơ màng, dường như ai kia cố tình phanh gấp, khiến trán Lâm Uyển Bạch đập vào kính cửa xe.
Cảm giác đau đớn ập tới, cô mở mắt ra, chiếc Land Rover đã dừng lại trong khu nhà cũ.
Lâm Uyển Bạch không tính toán chuyện ấy với anh, cô cởi dây an toàn: "Anh Hoắc, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
"Đừng khách khí." Hoắc Trường Uyên cất giọng hờ hững.
Lâm Uyển Bạch đẩy mấy cái mà cửa không bật ra.
Có làn khói thuốc trắng xóa bay tới, cô đành quay đầu sang nhìn Hoắc Trường Uyên.
Hoắc Trường Uyên kẹp thuốc ở đầu ngón tay, anh cúi đầu nhìn chấm đỏ cháy trên đầu lọc rồi hỏi: "Sao lại vào trong đồn cảnh sát?"
Lâm Uyển Bạch không lên tiếng.
"Tự soi gương xem giờ trông em ra cái hình thù gì!" Hoắc Trường Uyên giơ tay, giật tấm gương trước mặt cô xuống.
"..." Lâm Uyển Bạch mím chặt môi.
Chiếc gương sáng loáng chiếu rõ mái tóc bù xù như tổ quạ của cô.
Trên người vẫn là bộ đồng phục nhân viên phục vụ từ trong khách sạn ra, cổ tay và vạt áo đều nhăn nhúm.
"Sao không nói gì cả?"
Lâm Uyển Bạch quay đi: "Không liên quan tới anh."
Trong tiềm thức, cô không muốn nói với anh. Tuy chỉ bị kẻ khác hãm hại nhưng tội danh "bán dâm" và bị đưa tới đây cũng khiến cô khó mở lời.
"Đây là thái độ của em với tôi đấy à?" Hoắc Trường Uyên bỗng hạ thấp tông giọng.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày nhìn qua, phát hiện sắc mặt anh đen đi vài phần, có chút vô duyên vô cớ.
Cô có thái độ gì chứ?
Lẽ nào sau khi bị anh lạnh lùng khinh thường, cô vẫn phải tươi cười niềm nở?
"Ha, em không nói thì tôi cũng biết." Hoắc Trường Uyên rít một hơi thuốc, đuôi mắt mảnh dài nhìn lướt qua cô: "Nếu em thiếu tiền như vậy, không những phải chịu ăn tát, tới quán bar tiếp rượu cười trừ, bây giờ thậm chí sa đọa tới mức vào đồn cảnh sát, vì sao..."
Nói tới đây anh bỗng dưng dừng lại. Hoắc Trường Uyên dập tắt điều điếu thuốc, cơ thể rắn rỏi đổ về phía cô.
Cả người Lâm Uyển Bạch chợt căng thẳng.
Cánh tay anh rõ ràng chỉ chống lên mép phải chiếc ghế của cô, nhưng cô vẫn ngồi im như bị cố định.
Vì sát lại gần, hơi thở của Hoắc Trường Uyên dễ dàng phả vào gáy cô, bao gồm cả câu nói của anh: "Hay là theo tôi luôn đi? Lâm Uyển Bạch, quá tam ba bận thôi đấy."