Hoắc Trường Uyên khi nghe nửa câu đầu của cô thì chợt nhíu mày, tới khi nghe được nửa câu sau, đuôi mày lại bất giác nhướng cao.
Một cánh tay của anh vắt lên chiếc sofa sau lưng cô, tay kia hướng về phía cô, thẳng thừng cầm lấy tay cô, đưa miếng bánh quy cô cắn còn một ít bỏ vào miệng mình, không hề quan tâm ánh mắt của những người khác nhìn vào.
Đầu ngón tay cô bị anh liếm qua, ươn ướt.
Cô lau tay vào khăn trải bàn, cắn môi lí nhí hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh thành thật khai báo đi, trước khi quen em, rốt cuộc anh đã chòng ghẹo bao nhiêu cô rồi?"
"Em biết rõ mà." Hoắc Trường Uyên nói rất ngang nhiên.
Khi chưa gặp cô, bên cạnh anh thậm chí chưa từng có phụ nữ, ngay cả Lục Tịnh Tuyết cũng chỉ là hôn ước gia đình hứa hẹn. Còn sau khi gặp cô, anh chỉ có hứng thú với một mình cô, từ đó không thể thoát ra.
Ánh mắt Lâm Uyển Bạch vượt qua đám đông, nhìn chăm chú Trịnh Sơ Vũ. Cô cũng không chơi trò đoán mò với anh nữa, bĩu môi chỉ thẳng: "Cô em họ đó của Lục Tịnh Tuyết, có ý với anh!"
Đâu phải chỉ là có ý, còn thẳng thừng tuyên bố là thích anh.
"Với anh?" Hoắc Trường Uyên kinh ngạc.
"Anh không biết ư?" Lâm Uyển Bạch nheo mắt hỏi ngược lại.
"À..." Hoắc Trường Uyên nhíu mày, chìm vào trầm tư. Bị cô nhắc tới, trong đầu anh thoáng hiện ra hình ảnh nào đó, anh hơi trầm ngâm: "Hình như có chuyện như vậy thật!"
"..." Lâm Uyển Bạch trừng mắt.
Hoắc Trường Uyên rướn môi, liếc cô nửa đùa nửa thật, cố tình giơ tay nâng cằm cô lên: "Anh ít nhiều có chút ấn tượng. Trước đó đúng là con bé từng chạy đến tỏ tình với anh, chỉ có điều anh chưa bao giờ coi đó là chuyện gì đặc biệt. Lúc đó nó còn chưa tốt nghiệp cấp ba, vốn chỉ là một cô nhóc. Vì còn quan hệ với Sunny, nên cùng lắm anh chỉ coi nó là em gái thôi!"
"Anh chắc chứ?" Lâm Uyển Bạch ngờ vực hỏi.
"Chắc chắn, nhất định, anh đảm bảo." Hoắc Trường Uyên không hề né tránh ánh mắt cô, thần sắc kiên định.
Lâm Uyển Bạch gạt tay anh ra khỏi cằm, chọc móng tay vào lòng bàn tay dày dặn của anh, ngữ khí chua loét: "Nhưng em thấy cô em gái đó vẫn còn nhớ nhung anh. Ban nãy anh vừa đi, cô ta đã lập tức chạy tới thị uy với em..."
Hoắc Trường Uyên nắm chặt bàn tay bị cô chọc bừa lại: "Nếu Triệu Sơ Vũ lại tới tìm em gây rắc rối thì cứ mặc kệ nó!"
"Người ta họ Trịnh..." Lâm Uyển Bạch nghe xong dở khóc dở cười.
Ban nãy cô em họ ấy có tự giới thiệu tên với cô.
"Thế ư?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày rồi hờ hững đáp: "Không nhớ rõ nữa."
"..." Lâm Uyển Bạch câm nín lắc đầu.
Thôi được rồi, tha cho anh đó!
Ngay cả họ của người ta là gì cũng không nhớ rõ, có thể thấy người này không có vị trí gì trong lòng anh. Hơn nữa ban nãy khi Trịnh Sơ Vũ tới chào hỏi, cô ta cũng phải tự nhắc thì anh mới nhớ ra đối phương là ai.
Lục Học Lâm mới từ bệnh viện ra, sức khỏe vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, không thể lao lực quá lâu. Thế nên thời gian diễn ra buổi tiệc cũng không dài. Hơn hai tiếng sau đã kết thúc, các khách khứa lần lượt rời khỏi khách sạn.
Sau khi chào tạm biệt Lục Học Lâm, Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên nắm tay và nâng vạt váy bước xuống bậc thầm.
Khi bước xuống vỉa hè, đằng sau vang lên một tiếng giày cao gót lanh lảnh, lớp váy bồng cũng rung rinh theo từng bước chân lên xuống. Trịnh Sơ Vũ đuổi theo phía sau, hình như đặc biệt tới chào: "Anh Trường Uyên, bye bye!"
Trước khi đi còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy thách thức.
Ngồi vào ghế lái phụ, Lâm Uyển Bạch để anh cài dây an toàn cho mình, sau đó đóng cửa xe, vòng sang ghế lái. Anh mặc một bộ lễ phục kiểu Anh màu đen. Xưa nay anh vẫn luôn thích màu đen, cũng hợp với màu đen. Giữa bóng đêm đen đặc, những đường nét góc nghiêng của anh mượt mà và sáng sủa.
Chẳng trách cứ hút ong dụ bướm.
Khó khăn lắm mới hủy bỏ được hôn ước với Lục Tịnh Tuyết, bây giờ lại xuất hiện một cô em gái họ. Sự khó chịu trong lòng Lâm Uyển Bạch không chỉ có một chút. Dù là ai cũng chẳng thoải mái khi có người phụ nữ khác dòm ngó người đàn ông của mình, thậm chí khi nhìn Hoắc Trường Uyên, ánh mắt cô cũng có vài phần oán trách.
Nếu anh không xuất sắc, không quyến rũ như vậy đã chẳng hấp dẫn bao nhiêu cô gái!
Nhưng khi nhìn thấy một Lê Giang Nam đã từ từ đi về phía mình, cảm giác ghen tuông bức xúc ấy lập tức tan đi. Hình như cô cũng đâu có tư cách gì trách anh, bên cô cũng có một kẻ đào góc tường "âm hồn bất tán.
Hòa rồi, thật ra họ kẻ tám lạng, người nửa cân...
Lê Giang Nam đi tới trước chiếc Land Rover, lịch thiệp gõ lên cửa sổ: "Cô Lâm!"
Lâm Uyển Bạch đánh mắt liếc Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh, dè dặt hạ cửa xuống, cười gượng hai tiếng: "Anh Lê..."
"Hôm nay trong bữa tiệc vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với cô mấy câu." Lê Giang Nam không bò lên cửa sổ mà lịch sự cúi người hơi chống tay lên cằm, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
"Khách khứa cũng nhiều mà..." Lâm Uyển Bạch đáp bâng quơ một câu, "Anh Lê, có chuyện gì không?"
"Đây là quà của tôi!" Lê Giang Nam chìa bàn tay giấu sau lưng ra trước, một chiếc túi được đưa vào trước mặt cô qua cửa xe, hình như ban nãy anh ấy đặc biệt lấy từ trong xe mang tới cho cô.
"Quà ư? Không cần đâu, cảm ơn anh!" Lâm Uyển Bạch vội vàng đẩy ra.
Đùa sao, cô đã cảm thấy hai ánh mắt ở bên cạnh phóng qua như muốn đông lạnh đôi tay của cô rồi.
Lê Giang Nam trông rất điển trai dưới cảnh đêm, tươi cười lắc đầu nói: "Con trai cô rất dễ thương, thật ra tôi cũng rất thích trẻ nhỏ! Hôm đó ở khu câu cá, tôi thấy thằng bé rất thích chiếc máy bay điều khiển từ xa của một đứa trẻ khác, thế nên tôi đặc biệt đặt hàng từ Hồng Kông gửi qua, muốn làm quà cho thằng bé. Không có ý gì khác đâu, cô Lâm không nên từ chối tấm lòng của tôi với trẻ nhỏ."
"À..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Cô không ngờ món quà này là chuẩn bị cho bánh bao nhỏ. Đúng là cao thủ trong số các cao thủ, có ý thách thức hơn nhiều so với việc tặng quà thẳng cho cô. Cô buộc phải khâm phục sự co dãn tiến lùi của cậu chủ này và tinh thần thấy khó không buông...
Lê Giang Nam nhìn vượt qua cô, hướng về phía Hoắc Trường Uyên ngồi ở ghế lái: "Hoắc tổng không thấy phiền chứ?"
"Không phiền." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
Lâm Uyển Bạch thấy anh đã lên tiếng, đành nhận lấy, cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn anh, anh Lê..."
"Đừng khách khí!" Lê Giang Nam mỉm cười vẫy tay, sau đó lùi ra sau, nhường đường cho họ.
Cùng lúc ấy chiếc Land Rover khởi động, rời khỏi khách sạn, mang theo những cơn gió đêm.
Món quà được để trên đầu gối của cô, Lâm Uyển Bạch không chạm vào nữa, thi thoảng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, khó tránh khỏi kinh ngạc khi anh lại chấp nhận quà của Lê Giang Nam.
Đang khó hiểu thì xe bỗng nhiên giảm tốc, dừng bên đường.
Cô chỉ biết trước mắt có gì đó lướt nhanh qua, chiếc túi trên đầu gối bị Hoắc Trường Uyên cầm lên, không nói không rằng, chỉ thấy một đường parabol đẹp mắt tiễn nó vào thùng rác, sau đó chiếc xe lại hòa vào dòng xe trên đường.
Lâm Uyển Bạch âm thầm quay đi.
Cô biết ngay mà.
...
Ăn cơm trưa xong, bánh bao nhỏ ngáp ngủ liên tục, cô bèn dỗ thằng bé đi ngủ trưa.
Lâm Uyển Bạch không có việc gì làm, đi quanh quanh trong nhà một vòng rồi thu dọn chỗ quần áo đã phơi khô vào. Lúc mở tủ cất quần áo đã gấp gọn vào trong, cô vô tình chạm phải một chiếc túi giấy.
Cô nhặt lên, bỗng dưng cảm thấy quen quen.
Sau khi mở ra, mặt Lâm Uyển Bạch nóng bừng lên, lập tức hiểu ngay vì sao trông nó hơi quen. Vì cô từng nhìn thấy nó bốn năm trước. Lúc đó họ còn đang trong quan hệ giao dịch, anh vào cửa hàng mua một đống áo ngủ tình thú, còn ngang nhiên bắt cô mỗi tối thay một chiếc.
Lúc này bên trong vẫn còn rất nhiều chiếc váy ngủ chưa tháo mác, chất vải mỏng lại trong suốt. Chỉ nhìn thôi cô cũng đã cảm thấy cổ họng khô rát rồi.
Không ngờ lại giữ đến tận bây giờ, e rằng ngay bản thân Hoắc Trường Uyên cũng không biết. Cũng không khó đoán lắm, có lẽ lúc chuyển nhà người ta nhìn thấy, nghĩ đây là sở thích của anh nên chuyển nguyên trạng tới đây...
Lúc sáng, Lâm Uyển Bạch ngủ hơi mơ màng, lúc đi tắm còn quên mang quần áo, phải nhờ Hoắc Trường Uyên mang vào hộ.
Kết quả, cô thò cánh tay ướt rượt qua khe cửa, quần áo không cầm được lại bị anh nắm chặt tay kéo từ trong ra ôm vào lòng, hơn nữa còn hằn học cắn tai cô, tố cáo cô cố tình quyến rũ anh!
Trời đất làm chứng, cô oan uổng ૮ɦếƭ người!
Sức khỏe đang trong thời kỳ đặc biệt, anh lại buộc phải kiềm chế hết lần này tới lần khác, nhịn rất khổ sở, nhưng lại chỉ có thể vùi mặt vào hõm cổ cô không ngừng nuốt nước bọt. Thanh âm ấy cô quá quen thuộc rồi, vì tối nào cô chỉ hơi lật người cũng đều nghe thấy.
Nhớ tới dáng vẻ khó chịu của Hoắc Trường Uyên sáng nay, Lâm Uyển Bạch đang cất chiếc túi đi chợt khựng lại, bỗng dưng muốn chọc ghẹo anh.
Cầm di động lên, cô bắt đầu gửi tin nhắn cho anh: Đang làm gì vậy?
Ngồi dưới đợi lễ ký kết chính thức bắt đầu.
Hoắc Trường Uyên trả lời rất nhanh, giống như anh luôn cầm di động trên tay vậy.
Chuyện ký hợp đồng cô biết. Sáng nay lúc thắt cà vạt cho anh, anh đã nói với cô hôm nay sẽ tổ chức một buổi lễ ký kết. Lâm Uyển Bạch có thể tưởng tượng ra lúc này anh mặc bộ vest đen, ngồi vắt chéo chân trên ghế, cổ chân hơi rung rung, để lộ ra một đoạn tất đen.
Nghĩ bụng chưa bắt đầu chắc lúc này anh vẫn chưa bận. Cô nhìn vào túi giấy, bắt đầu soạn tin một cách xấu xa: Hoắc Trường Uyên, ban nãy lúc em dọn dẹp tủ quần áo, anh đoán em tìm ra thứ gì?
Hoắc Trường Uyên: Thứ gì?
Lâm Uyển Bạch: Em chụp cho anh xem.
Sau khi gửi tin nhắn hành công, cô bèn lấy một bộ đồ ngủ từ trong túi ra, trải đều ra giường, nghiêm túc tìm góc đẹp như một nhà bán chuyên nghiệp trên Taobao, chọn một tấm đẹp nhất gửi cho anh.
Rất nhanh, Hoắc Trường Uyển đáp lại ba chữ: Cố tình hả?
Lâm Uyển Bạch mím môi cười trộm, có cảm giác đắc ý khi nghịch ngợm được việc gì. Cô tiếp tục gõ chữ thần tốc: Có cần em thay vào cho anh xem ngay bây giờ không? Tuy rằng để hơi lâu rồi, kiểu dáng cũng đã cũ nhưng mấy kiểu quần áo này chắc không có trend đâu nhỉ...
Cuối cùng, cô còn cố tình viết một dấu ba chấm.
Hai hôm trước, cô chỉ mặc một bộ lễ phục bó sát người, anh đã máu huyết dâng trào. Kiểu quần áo ngủ tình thú này mà để anh nhìn thấy, cô dám cá, anh chắc chắn không thể kiểm soát được sẽ nhào về phía cô mà xé rách nó ra.
Quả nhiên, Hoắc Trường Uyên gửi đến hai chữ: Yêu tinh!
Qua màn hình điện thoại, Lâm Uyển Bạch cũng cảm nhận được cái nghiến răng kèn kẹt của anh, nụ cười càng thêm sung sướng.
Nhưng cô cũng biết đến một chừng mực nào đó là phải dừng lại. Sau khi đạt được mục đích rồi, cô lập tức thu lại bức ảnh đó, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau khi cô nhét lại bộ đồ ngủ vào túi, đồng thời bỏ xuống ngăn cuối cùng của tủ quần áo, còn lấy vài bộ khác che lấp lên trên, di động một lần nữa thông báo tin nhắn, bên trên viết: Đếm ngược còn ba ngày!
Lâm Uyển Bạch trong khoảnh khắc đã lập tức hiểu ra anh ám chỉ điều gì.
Kể từ ngày tháo chỉ trở về, Hoắc Trường Uyên gần như đếm ngược hằng ngày...
Cô chợt rùng mình nhẹ, vội ném di động sang bên cạnh, đóng tủ quần áo lại, chuẩn bị lên mạng tìm một bộ phim cung đấu để xem cho bình tĩnh lại. Nhưng vừa chiếu xong phần quảng cáo thì di động đổ chuông.
Nhìn thấy màn hình hiển thị ba chữ "Hoắc Trường Uyên", Lâm Uyển Bạch vẫn hèn nhát run sợ một chút, nghĩ anh không nhịn nổi với màn chọc ghẹo của cô nữa nên gọi thẳng về hỏi tội.
"Alô..."
Cô dè dặt bắt máy, đầu kia chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên hơi ngập ngừng: "Lý Huệ bị bắt rồi!"
"Hả?" Lâm Uyển Bạch sững người, rồi lập tức nhíu mày, vội vàng hỏi: "Làm sao mà bắt được? Chẳng phải bà ta đã trốn đi nơi khác rồi ư?"
Vụ án bắt cóc đã qua rất lâu rồi. Mấy tên lưu manh bị bắt ngay hôm đó, nhưng kẻ đứng sau là Lý Huệ thì vẫn đang trốn chui trốn lủi, giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy, biệt vô âm tín.
"Không, vẫn đang ở Băng Thành." Hoắc Trường Uyên cũng mới nhận được tin, liền gọi ngay cho cô, anh lạnh lùng cười một tiếng: "Lâu nay bà ta trốn cũng giỏi lắm. Có điều Cục Công an đã sớm lập án, truy nã toàn thành phố. E rằng khoảng thời gian qua bà ta trốn Đông trốn Tây, chịu không ít cực khổ. Hình như không chịu nổi nữa nên đã liên lạc với bố em để xin tiền. Ý anh không phải là chú Lục mà là Lâm Dũng Nghị!"
"Vừa liên lạc liền bị cảnh sát khoanh vùng, hôm nay khi bà ta đến đúng chỗ hẹn để gặp mặt thì bị các cảnh sát mai phục quanh biệt thự nhà họ Lâm bắt tại chỗ!"
Lâm Uyển Bạch hiểu đầu đuôi câu chuyện: "Bây giờ đã bị bắt đi rồi sao?"
"Ừm, bà ta không chịu nhận tội nhưng chứng cứ bày ra đó, bà ta chẳng thể lươn lẹo được."
"Lý Huệ có nói vì sao bà ta làm vậy không?"
Hoắc Trường Uyên trả lời: "Thù oán cá nhân. Lúc trước bà ta cầu xin em giơ cao đánh khẽ tha cho Lâm Dao Dao con gái bà ta, nhưng em không chịu, thế nên muốn trả thù."
Nghe xong Lâm Uyển Bạch từ từ mím môi lại: "Chỉ vì lý do này thôi sao?"
"Đúng vậy, sao thế Uyển Uyển?" Hoắc Trường Uyên nghi hoặc hỏi cô.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Hình ảnh tối hôm đó trong bệnh viện lướt nhanh qua đầu cô. Cô nhíu mày lẩm bẩm một câu: "Không, chắc tại em quá nhạy cảm thôi..."
"Bố em thì sao, có phải ông rất thảng thốt không?" Cô lại sốt ruột vội hỏi.
"Chắc là vậy." Trước mắt Hoắc Trường Uyên cũng không chắc chắn, nhưng đại khái có thể đoán ra.
Chuyện Lý Huệ đứng sau vụ bắt cóc Lâm Uyển Bạch vẫn chưa nói với Lâm Dũng Nghị, có lẽ Lý Huệ không còn đường nào khác mới mạo hiểm quay đầu tìm chồng xin tiền. Dù sao cũng từng là vợ chồng, Lâm Dũng Nghị không đành lòng nên đã đồng ý, nhưng không ngờ vợ lại bị cảnh sát bắt đi, nhất định ông sửng sốt vô cùng.
Nghĩ tới đây, cô lập tức nói: "Vậy bây giờ em sẽ nhờ chú Lý đưa sang nhà họ Lâm!"
"Được." Hoắc Trường Uyên hạ thấp giọng: "Bên này buổi lễ ký kết cũng sắp bắt đầu rồi. Uyển Uyển, xong việc anh sẽ qua đón em!"
Lâm Uyển Bạch ngắt máy rồi vội vàng đi ra ngoài.
Tới nhà họ Lâm, cô được bảo mẫu đưa lên gác, Lâm Dũng Nghị quả nhiên đang nằm trên giường, mặt mày trắng nhợt.
Nhìn thấy cô đi vào, Lâm Dũng Nghị vẫn gắng gượng ngồi dậy: "Uyển Bạch, con tới đấy à!"
"Bố, bố vẫn ổn chứ?" Lâm Uyển Bạch vội tiến tới, dìu ông nằm dựa vào đầu giường.
Bên cạnh còn dựng một cây truyền dịch, bên trên treo một túi nước truyền trong suốt, đầu kim đâm vào mu bàn tay Lâm Dũng Nghị. Bốn năm sau, gương mặt vốn dĩ đã già đi theo năm tháng, lúc này trông lại càng tiều tụy hơn, dường như mái tóc ông cũng bạc trắng đi nhiều.
Từ sau lần trước khi biết được chân tướng, những oán trách cô dành cho Lâm Dũng Nghị thật ra đều biến mất, thậm chí cô còn cảm thấy ông có phần tội nghiệp...
Lâm Dũng Nghị cười với cô, lắc đầu nói: "Không sao, bệnh cũ thôi mà, tâm trạng hơi thay đổi một chút nên huyết áp tăng cao! Ban nãy đã mời bác sỹ tới xem rồi, không có gì nghiêm trọng, uống một chút thuốc hạ huyết áp, nghỉ ngơi nhiều là ổn!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu, đưa nước mà người giúp việc mang tới cho ông.
Lâm Dũng Nghị uống mấy ngụm, biết nguyên nhân cô tới đây, bèn cười khổ, hỏi: "Chuyện Lý Huệ bị bắt con biết rồi phải không?"
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, tuy rằng cảnh sát đã bắt Lý Huệ đi nhưng ban nãy khi cô tới nhà họ Lâm, bên đường vẫn còn không ít người đứng túm tụm. Hàng xóm xung quanh chỉ trỏ vào nhà, miệng xì xào bàn tán.
"Bố thật sự không ngờ!" Lâm Dũng Nghị vỗ mạnh xuống đùi, làm đầu kim cũng rung lên bần bật: "Hôm trước bố nhận được điện thoại của bà ta, đòi bố một khoản tiền, nói là cầm được rồi sẽ đồng ý ký tên vào giấy ly hôn, không quấy rầy bố nữa, rời khỏi Băng Thành tới nơi khác sinh sống. Lúc đó bố nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý!"
"Nhưng không ngờ hôm nay khi bà ta tới lấy tiền, bỗng dưng xuất hiện rất đông cảnh sát, còng tay bà ta luôn! Bấy giờ bố mới biết, bà ta dám làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, sai mấy kẻ lưu manh bắt cóc con, hơn nữa còn yêu cầu bọn chúng... Cũng may không có chuyện gì xảy ra với con, nếu không cảnh sát có bắt bà ta một trăm lần cũng không đủ!"
Lâm Dũng Nghị biết được đầu đuôi câu chuyện từ cảnh sát, lúc đó quả thực sửng sốt vô cùng.
Lâm Uyển Bạch nhìn những thay đổi trên gương mặt ông, biết trong lòng ông nhất định chẳng dễ chịu gì.
Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy rằng cuối cùng vẫn ai đi đường nấy nhưng Lý Huệ cũng đã làm vợ ông nhiều năm, từng là người chung chăn chung gối, hơn nữa còn sinh cho ông một cô con gái. Bây giờ bắt ông tận mắt chứng kiến người vợ ấy bị cảnh sát bắt đi, tâm trạng ông phức tạp nhường nào nghĩ cũng đủ biết.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt tay lại, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Bố, nếu bố không đành lòng thì con..."
Vụ bắt cóc đó đối với cô mà nói là một cơn ác mộng đáng sợ, tuy rằng cuối cùng bình an thoát nạn, nhưng lại khiến Hoắc Trường Uyên đổ mái, hơn nữa nhớ lại tình hình lúc đó, giờ cô vẫn còn run rẩy, dù về công hay tư, cô cũng không muốn bỏ qua cho Lý Huệ.
Có điều vì Lâm Dũng Nghị, Lâm Uyển Bạch có chút xao động.
Đối với kẻ xúi giục cũng đã đủ cấu thành tội đồng phạm, cho dù sau cùng chỉ là ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chưa đạt nhưng tình tiết vô cùng ác độc, không những thuộc trường hợp ɦเếρ ∂âɱ nhiều lần mà còn cộng thêm bắt cóc, bọn họ không ai được sống tử tế. Nếu cô không tố cáo, có thể sẽ được giảm án hình...
"Không cần!" Lâm Dũng Nghị hiểu cô muốn nói gì, thẳng thừng ngắt lời, thở dài nói: "Hai mẹ con bà ta đi tới bước đường ngày hôm nay hoàn toàn là tự mình chuốc lấy, cũng cần phải trả giá cho những gì mình gây ra! Bố nói từ đầu rồi, mọi tội ác đều có nhân, có nhân ắt có quả, để họ ngồi trong tù nghiêm chỉnh ăn năn hối cải đi!"
Lâm Uyển Bạch thấy ông đã hạ quyết tâm, bèn im lặng gật đầu.
Lâm Dũng Nghị được cô vỗ về cảm xúc, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Lúc giúp ông rút mũi kim ở mu bàn tay ra, cô khẽ nói: "Bố, con đã tìm thấy bố đẻ của mình rồi..."
"Con tìm thấy rồi ư?" Lâm Dũng Nghị sửng sốt.
"Dạ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Sắc mặt Lâm Dũng Nghị hơi khựng lại một chút, thoáng qua chút hụt hẫng, sau đó ông cười nói: "Đây là chuyện tốt!"
"Uyển Bạch, từ sau khi mẹ con qua đời, bố luôn đối xử tệ bạc với con. Bố biết, bao năm nay thật ra con oán trách bố, bố có lỗi với con! Bây giờ con đã tìm lại được bố đẻ của mình, bố thật lòng mừng cho con!"
Ánh mắt Lâm Uyển Bạch long lanh giọt lệ, cô nói ra điều đã quyết định từ lâu trong lòng: "Bố, dù con đã tìm được bố đẻ của mình, nhưng con chào đời, bố là người cho con họ tên. Nếu bố đồng ý, con vẫn muốn làm con gái nhà họ Lâm!"
"Uyển Bạch, cảm ơn con!" Lâm Dũng Nghị kích động nói, đôi mắt rưng rưng: "Đối mặt với con, bố thật sự vừa xấu hổ vừa áy náy!"
"Đều qua cả rồi!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười đưa tay ra.
"Ừm!" Lâm Dũng Nghị gật đầu lia lịa, cảm kích vì sự lương thiện của cô, vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô, sau đó chợt hỏi: "Uyển Bạch, Trường Uyên có tốt với con không?"
"Anh ấy rất tốt ạ." Lâm Uyển Bạch trả lời.
Lâm Dũng Nghị áy náy, chậm rãi nói: "Có thể bây giờ bố muốn thể hiện tình yêu của người cha đã quá muộn rồi. Nhưng, bố thật sự đứng từ góc độ một người cha, hy vọng con gái mình gặp được đúng người, sống hạnh phúc cả đời. Trường Uyên ổn không?"
"Bố, bố yên tâm đi!" Lâm Uyển Bạch tươi cười gật đầu.
Một người có thật lòng với bạn hay không hoàn toàn có thể cảm nhận được. Cô biết Lâm Dũng Nghị thật lòng lo cho hạnh phúc của cô. Cảm thấy ấm lòng, cô nói tiếp: "Hoắc Trường Uyên rất tốt, anh ấy thật sự rất tốt. Con muốn làm vợ anh ấy, còn muốn nhiều hơn cả anh ấy nữa. Đối với con, đi tìm cả thế gian này cũng không có người đàn ông thứ hai tốt như anh ấy nữa. Con yêu anh ấy, thậm chí cảm kích rằng anh ấy cũng yêu con như vậy! Con cũng cảm ơn ông trời đã cho con gặp được một người đàn ông vừa giỏi giang vừa hấp dẫn như anh ấy. Cả đời này con không muốn bỏ lỡ anh ấy nữa, muốn sống cùng anh ấy tới khi đầu bạc răng long!"
Lâm Uyển Bạch nói lời này chủ yếu là muốn vỗ về Lâm Dũng Nghị.
Thêm nữa là trong phòng chỉ có hai người họ, thế nên cô cũng bạo dạn hơn, không xấu hổ nói hết lòng mình.
Nhưng cô không biết rằng, Hoắc Trường Uyên tham gia xong nghi lễ ký kết đã kịp về tới cửa nhà họ Lâm, nghe không sót chữ nào.
Hoắc Trường Uyên ra hiệu cho người làm đi xuống trước, còn mình thì dứt khoát thu tay về, không đẩy cửa ra nữa, đút tay vào túi quần, ngang nhiên đứng nghe trộm. Cùng với câu nói của cô, nụ cười bên khóe miệng anh càng đậm thêm.
Lâm Dũng Nghị ấm lòng gật đầu, rướn người kéo mở ngăn kéo tủ bên cạnh.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy ông dùng vân tay mở két bảo hiểm, lấy ra một chiếc túi da bò, sau đó đưa cho mình.
"Uyển Bạch, đây là một chút tâm ý của bố, làm của hồi môn cho con!" Lâm Dũng Nghị ánh mắt hiền từ: "Giấy tờ bố đã bảo luật sư soạn sẵn rồi, con chỉ cần ký tên. Sau khi hoàn tất thủ tục, mọi thứ đều sẽ thuộc về con!"