Xin Hãy Ôm Em - Chương 227

Tác giả: Bắc Chi

Lục Tịnh Tuyết nhìn ra được, cơ thể anh đã có sự thay đổi.
Tốn bao công sức mới làm được đến bước này, dĩ nhiên cô ta không muốn công sức đổ bể. Chỉ cần họ quan hệ, cô ta sẽ không cần cả ngày lo được lo mất nữa.
Nếu có thai được là tốt nhất, cho dù không mang thai được, cô ta vẫn có thể nói dối là có thai. Tới lúc đó Hoắc Trường Uyên sẽ không thoái thác chuyện kết hôn nữa. Hoắc Chấn cũng sẽ không cho phép anh làm vậy.
Trong lòng đã có tính toán, khiến Lục Tịnh Tuyết như nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi, một lần nữa dịu dàng nhào tới.
Cô ta giấu hai tay sau lưng, muốn cởi khuy áo.
Lục Tịnh Tuyết rất tự tin về vóc dáng của mình, mỗi lần đi ra biển hay vào bể bơi, luôn nhìn thấy những người đàn ông xung quanh lộ ra ánh mắt thèm khát với mình. Cô ta không tin mình không có chút hấp dẫn nào đối với Hoắc Trường Uyên, huống hồ còn trong tình huống này.
Sau khi cởi, chỉ còn đai áo giữ lại chiếc áo lót, mọi thứ trước иgự¢ gần như không còn gì che đậy.
"Trường Uyên, ôm em đi, muốn em đi!"
Lục Tịnh Tuyết níu lấy cổ anh, hà hơi vào mặt anh, chỉ chực hôn lên bờ môi mỏng của anh.
Vậy mà, ngay cả khóe môi còn chưa kịp suọt qua, cả người cô ta đã ngã thẳng xuống đất.
Hoắc Trường Uyên vừa hay buông cánh tay, khó khăn nuốt nước bọt, giọng nói tuy khàn nhưng rất lạnh lẽo: "Sunny, tôi coi như cô đang uống say."
Uống say?
Cả buổi Lục Tịnh Tuyết chỉ uống nước lọc, đâu có thấm giọt rượu nào. Cô ta ngẩng đầu, định túm lấy bàn tay gần ngay trước mặt, nhưng Hoắc Trường Uyên đã quay người bỏ đi không chút do dự.
"Trường Uyên, Trường Uyên..."
Lục Tịnh Tuyết thấy vậy, vội vàng bò dậy đuổi theo.
Có điều bước chân Hoắc Trường Uyên rất nhanh, chớp mắt đã ra khỏi phòng. Cô ta đuổi gần ra ngoài mới ý thức được điều không ổn, quên bẵng mất lúc này mình trần như nhộng.
Đối diện với ánh mắt của người phòng đối diện đi ra đúng lúc ấy, Lục Tịnh Tuyết kêu lên một tiếng, lập tức lấy hai tay ôm chặt trước иgự¢, nhưng che được bên trên lại lộ bên dưới. Thấy Hoắc Trường Uyên đi càng lúc càng xa, cô ta đành lùi trở lại phòng.
Cửa phòng đóng lại, Lục Tịnh Tuyết trợn tròn mắt không dám tin.
Đã đến nước này rồi mà anh vẫn có thể thản nhiên như không?
Đai áo đung đưa tuột xuống, Lục Tịnh Tuyết xấu hổ nắm chặt hai tay lại.
Bước chân của Hoắc Trường Uyên sải ra rất rộng, gót chân như tạo gió. Nhưng càng như vậy, cơn nóng trong người càng nhiều. Khi đi tới ngã rẽ, tóc mai anh đã rướm mồ hôi, cánh tay anh bất giác chống lên tường.
"Papa~"
Một chất giọng non nớt vang lên.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nhìn thấy con trai và cô đứng trước mặt.
Hoắc Dung còn đang chống tay lên cằm, suy tính xem có nên gọi phục vụ qua gõ cửa hay không đã thấy anh từ trong đi ra.
Có điều hình như hơi khác lúc ở nhà hàng, rõ ràng có phần kỳ lạ, sắc mặt đỏ hồng hơi bất thường, nhíu mày như đang chịu một sự dày vò nào đó.
"Trường Uyên, cháu sao vậy?" Hoắc Dung nhướng mày.
Bánh bao nhỏ đứng bên cũng nghiêng đầu, tò mò nhìn papa.
Hoắc Trường Uyên không trả lời, mà hỏi: "Cô, cô ở đây có phòng phải không?"
"Ừm hứ!" Hoắc Dung tiếp tục nhướng mày.
"Cho cháu mượn phòng tắm một lát!"
Hoắc Dung chớp chớp mắt, sống đến từng này tuổi lại đầy trải nghiệm, nhanh chóng hiểu ra.
Không nói thêm nhiều nữa, bà trực tiếp rút thẻ phòng rồi quay người dắt bánh bao nhỏ đi về phía trước.
Cũng trùng hợp thật, bà ở ngay tầng này, chỉ là hướng ngược lại. Vào trong phòng, Hoắc Trường Uyên đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước bên trong lập tức ào ào vang lên.
Hoắc Dung cúi người xoa đầu bánh bao nhỏ, cười tít mắt: "Đậu Đậu, lát nữa bà cô đưa con xuống rạp chiếu phim nhé? Có thể xem Đi tìm Nemo đấy!"
Bánh bao nhỏ gật đầu, đồng ý.
Hoắc Dung mỉm cười nói tiếp: "Được, vậy con ngồi lên sofa đợi một lát, bà gọi một cuộc điện thoại rồi đi ngay!"
Bánh bao nhỏ lại gật đầu, dùng cả tay lẫn chân bò lên sofa.
Hoắc Dung đi về phía phòng tắm, áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong mấy giây, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Bà rút di động ra, đợi đầu kia bắt máy mới chống tay lên trán, thể hiện hơi thở không đều: "Alô, Rau cải trắng à, cô đây~"
Lâm Uyển Bạch trước khi nhận được điện thoại của bà đang ngồi ngẩn người trước sofa.
Cô nắm điều khiển trong tay, màn hình tivi đen sì, mãi không được bật lên. Từ lúc ở nhà họ Lâm về, trong đầu cô chỉ toàn là những lời nói của Lâm Dũng Nghị.
"Bây giờ nó ra nông nỗi đó, thật ra đều do Trường Uyên."
"Nó làm vậy chẳng phải để trút giận thay cho con sao?Bà ngoại con năm xưa ૮ɦếƭ vì Dao Dao, sao nó dễ dàng bỏ qua cho con bé. Bốn năm trước nó ngồi ngay vị trí con đang ngồi bây giờ, chính miệng nói bắt Dao Dao phải trả giá cho cái ૮ɦếƭ của bà ngoại!"
Lâm Uyển Bạch bất giác nhớ lại dáng vẻ thảm hại của Lâm Dao Dao khi gặp ở nhà hàng hôm trước...
Hóa ra ở phía sau anh đã vì cô làm như vậy...
Di động đổ chuông kéo cô thoát khỏi tâm trạng ngơ ngẩn. Lần trước ăn cơm, Hoắc Dung đã lưu lại số của cô, thế nên khi nhìn thấy chữ "Cô" hiện trên màn hình, Lâm Uyển Bạch vội bắt máy.
"Alô, cô ạ..."
Đầu kia, giọng Hoắc Dung là lạ: "Rau cải trắng à, cháu mau đến đây đi, cô không khỏe trong người!"
"Cô sao vậy?" Lâm Uyển Bạch quan tâm.
"Không biết nữa, khó chịu khắp người! Cháu bận không, có tiện qua một chút không?" Hoắc Dung nói tiếp: "Lần trước gặp mặt cháu còn nhớ chỗ khách sạn cô ở không, cô đang ở đây."
Lâm Uyển Bạch không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Vâng, cô đợi cháu một lát, cháu qua ngay bây giờ!"
Ngắt điện thoại, cô ném điều khiển xuống, lập tức chạy về phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo rồi vội vàng đi xuống.
Hai mươi phút sau, taxi dừng trước cửa khách sạn.
Lâm Uyển Bạch cầm lấy tiền thừa trả lại, nhanh chóng đi vào trong, trước cửa thang máy có không ít người đang đợi.
Sau một tiếng "Ding", cửa từ từ mở ra. Cô và những người khác đứng hai bên, đợi những người bên trong đi ra ngoài. Trong đó có một cái bóng cao ráo, không thể quen thuộc hơn.
Lâm Uyển Bạch mím môi lại.
Có lần chủ động tìm tới trước đó, cô rất không muốn giáp mặt thêm với đối phương, vô thức trốn sang bên cạnh.
Nhưng Lục Tịnh Tuyết có vẻ như không chú ý thấy cô, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, không biết có phải vì tâm trạng không tốt hay không mà mặt mũi cô ta tái xanh, khác hẳn phong thái tao nhã hằng ngày.
Lâm Uyển Bạch không quan tâm được nhiều như vậy. Cô dựa theo trí nhớ tìm tới phòng, đang định giơ tay gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa.
Cô nhíu mày, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng im phăng phắc, Lâm Uyển Bạch nhìn xung quanh một lượt. Sau khi vào phòng ngủ, cô thấy có một người trên giường nhưng không thấy rõ mặt, vì chăn đã kéo cao che đi, chỉ có những đường nét lồi lên.
Lo lắng cho sức khỏe của Hoắc Dung, cô rảo bước đi tới trước giường.
Lâm Uyển Bạch vén chăn lên nhưng đập vào mắt là một gương mặt khiến cô sững người: "... Hoắc Trường Uyên?"
Chớp mắt mấy cái, cô chắc chắn người nằm đó chính là anh.
Như không phát hiện ra sự xuất hiện của cô vậy, đôi mắt trầm ngâm đó nhắm nghiền như đang ngủ say.
Lâm Uyển Bạch nhìn trái nhìn phải. Cả căn phòng ngoài Hoắc Trường Uyên nằm trên giường ra không còn người nào khác, nhưng trong điện thoại rõ ràng Hoắc Dung nói...
Cô cắn môi, có cảm giác bị cho vào tròng một cách quen thuộc.
Lâm Uyển Bạch buông chăn ra, đứng thẳng lên định rời đi, có điều vừa lướt qua đôi mày nhíu chặt của anh, cô vẫn khựng lại.
Nín thở quan sát vài giây, cô dần dần cảm thấy có chút bất thường.
Vén thêm chăn ra một chút, cô thấy tay phải anh đang túm chặt khoảng áo sơ mi trước иgự¢, đã có mấy chiếc cúc bị anh kéo tung ra. Cả khuôn mặt anh đỏ rực, như đang ôm một sự dày vò nào đó, khiến anh nhăn mặt càng lúc càng dữ dội. Còn trên mái tóc ngắn, mồ hôi chảy xuống, thấm ướt cả khoảng gối.
Lâm Uyển Bạch giơ tay đẩy khẽ: "Này, Hoắc Trường Uyên..."
Hoắc Trường Uyên không có phản ứng gì, chỉ đột ngột nắm lấy tay cô khi cô định rút về.
Lâm Uyển Bạch giật mình vì hành động của anh, đồng thời cũng choáng váng vì nhiệt độ cơ thể anh. Nóng không tưởng, hơn nữa không phải độ nóng bình thường. Trán và mũi anh đổ mồ hôi nhưng lại không giống như bị ốm...
Anh đột ngột nuốt nước bọt, vươn cả hai tay ra.
Cô chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh kéo giật tới trước иgự¢. Trong quá trình giãy giụa muốn đứng lên, Lâm Uyển Bạch cảm nhận được sự thức tỉnh của một nơi nào đó.
Cô cúi đầu nhìn, thấy Hoắc Trường Uyên mở hé đôi mắt, ý thức có vẻ không tỉnh táo lắm.
Từng có những trải nghiệm tương tự, Lâm Uyển Bạch dám khẳng định một điều.
Có lẽ anh đã bị người ta dùng thuốc!
Nhận ra khả năng này, cô chợt bối rối.
Vậy thì...
Phải làm sao?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, thuốc có lẽ đã triệt để ngấm vào người. Lâm Uyển Bạch hiểu rõ hơn ai hết tác dụng của nó, nếu là thật, có đi viện cũng chẳng ích gì, chỉ có thể...
Trong lúc cô đang suy nghĩ cách đối phó, Hoắc Trường Uyên bất ngờ lật người lại, đè cô xuống.
"Ưm..."
Anh mạnh mẽ hôn cô, môi lưỡi đan nhau kịch liệt.
Lâm Uyển Bạch vừa kịp thở một chút, chiếc áo trước иgự¢ lập tức bị giật tung ra: "Hoắc Trường Uyên, đừng..."
Những âm thanh sau đó không thể bật ra, tất cả bị vỡ vụn trong bầu không khí.
Trong căn phòng chỉ còn lại những tiếng thở dốc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc