"... Đúng vậy." Lâm Uyển Bạch ấp úng.
Con ngươi anh hơi co lai một chút, ánh mắt sắc lẹm: "Vậy sao em lại gọi "cô" thân mật như vậy?"
"Cô bảo tôi gọi như thế..." Lâm Uyển Bạch không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu nhìn đôi giày da chặn bên cánh cửa của anh. Ánh sáng phản chiếu lên mặt giày bóng loáng: "Trước kia tôi từng làm ở một doanh nghiệp tài chính, lúc đó Dung tổng thu mua công ty và trở thành sếp mới của tôi. Thế nên tôi cùng Dung tổng ra ngoài công tác. Có lẽ vì hợp duyên nên bà vẫn rất thân thiết với tôi..."
Những gì cô nói đều là sự thật, chỉ là nhìn nhận theo một góc khác mà thôi.
"Thế ư?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Hoắc Trường Uyên đăm chiêu nhìn cô, như đang khóa chặt cô bằng ánh mắt.
Lâm Uyển Bạch cúi đầu, mặc cho anh nhìn ngắm, cố gắng duy trì sự tự nhiên nhất có thể, chỉ có bàn tay giấu sau lưng là lặng lẽ nắm chặt lại.
Bên trong vọng ra một vài tiếng động, có vẻ như Tang Hiểu Du nghe thấy gì đó đã mở cửa, thò đầu ra nhìn ngó. Nhìn thấy có cả Hoắc Trường Uyên, cô ấy nhanh chóng rụt đầu lại như một con rùa.
Lâm Uyển Bạch nhân cơ hội ấy lên tiếng: "Không còn sớm nữa, tôi phải vào đi ngủ rồi..."
Hoắc Trường Uyên im lặng mấy giây, rồi mới rút đôi chân phải của mình lại.
Sau khi nhìn thấy cánh cửa chống trộm đóng hẳn lại, anh đút hai tay vào túi quần, quay người đi về phía thang máy.
Từ tòa nhà đi ra ngoài, trong chiếc Bentley, Hoắc Dung nói là uống nhiều đau đầu muốn đi dạo hóng gió giờ đang uể oải dựa vào ghế xe, tay cầm iPad, bên trong bật một bộ phim nàng dâu mẹ chồng nào đó, cực kỳ ồn ào.
Hoắc Dung xem rất nhập tâm, nghe thấy tiếng mở cửa chợt sững người.
Nghiêng đầu nhìn thấy cậu cháu trai gập chân ngồi vào trong xe, bà kinh ngạc hỏi: "Sao cháu xuống nhanh vậy?"
"Vâng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.
"Rau cải trắng lên nhà rồi à? Cháu đã nhìn nó đi vào trong nhà chưa? Cô đã bảo là cô không vội mà!" Hoắc Dung ngồi thẳng dậy, nhìn lên tòa chung cư, răn dạy.
"Cô ấy nói muốn ngủ."
Liếc nhìn chiếc iPad trong tay bà, anh lại hỏi đại một câu: "Phim gì thế ạ, xem được cả trong xe?"
"Cháu quan tâm làm gì!" Hoắc Dung bực dọc nhét iPad vào trong lưng ghế phía trước.
Hoắc Trường Uyên thấy bà bỗng dưng trở mặt, nhíu mày: "Cô à, lẽ nào cô đang tới thời kỳ mãn kinh?"
"Cháu nói ai!" Hoắc Dung trừng mắt tỏ vẻ không vui, tức giận thở hồng hộc: "Cháu nói lại lần nữa thử xem! Dám nói cô tới thời kỳ mãn kinh, cô thấy cháu ngứa miệng rồi đấy nhỉ? Có phải nghĩ cô lớn tuổi rồi thì không dám đánh cháu không?"
"Cháu đùa mà." Hoắc Trường Uyên đành xoa dịu.
Hoắc Dung lại hừ lạnh một tiếng, nhìn anh kiểu gì cũng thấy ngứa mắt, bảo tài xế dừng xe lại: "Ngồi lên ghế trên đi, chướng mắt cô!"
"..."
...
Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, ánh nắng rất đẹp.
Khi Tang Hiểu Du ngáp ngủ đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Lâm Uyển Bạch cũng từ phòng đối diện đi ra, có vẻ như chuẩn bị đi đâu đó.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp ba giờ chiều rồi!"
Tang Hiểu Du bàng hoàng sửng sốt, nhìn lên đồng hồ: "Hả? Đã giờ này rồi sao, mình ngủ lâu như vậy sao!"
Lâm Uyển Bạch biết sau khi mang thai, cô ấy càng lúc càng hay ngủ, muốn hỏi mấy hôm nay cô ấy cảm thấy trong người thế nào nhưng đã thấy cô ấy bụm miệng lao vào trong nhà vệ sinh, tiếng nôn khan vang vọng.
Cô vội chạy vào bếp rót một cốc nước ấm, bên trong Tang Hiểu Du đã nôn đến choáng váng mặt mày.
Lâm Uyển Bạch ngồi bên cạnh bất lực. Lúc trước mang thai, những phản ứng kiểu thế này không quá dữ dội, bây giờ nghĩ lại cũng thật may mắn, đứa bé đó không ђàภђ ђạ cô nhiều. Có điều ngay sau đó lại nhớ tới cảnh nó ૮ɦếƭ, cả người toàn máu, tay chân cô bất giác lạnh ngắt.
"Cá nhỏ, cậu sao rồi?" Cô đưa cốc nước qua.
"Ha, sống lại rồi!" Tang Hiểu Du ngồi phịch xuống bồn cầu, sau khi tu nửa cốc nước, thở dốc nói: "Tiểu Bạch, mình nói cho cậu nghe, mang thai chắc chắn không phải việc người làm đâu!"
"..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.
Dìu cô ấy ra sofa ngoài phòng khách, cô tò mò hỏi: "Cá nhỏ, chuyện có bầu cậu không định nói với bác sỹ Tần sao?"
"Không định!" Tang Hiểu Du trả lời dứt khoát, xem ra đã quyết định xong xuôi rồi.
"Nhưng mà..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
"Bọn mình đã ly hôn rồi, từ nay về sau ai đi đường nấy. Mình không muốn lấy chuyện con cái ra trói buộc hoặc liên lụy tới anh ấy!" Tang Hiểu Du nói xong, biểu cảm lập tức trở nên ủ ê, thanh âm không khỏi run rẩy: "Huống hồ, lỡ anh ấy không muốn giữ đứa bé thì phải làm sao?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong, im lặng.
Cô luôn nghĩ là không có chuyện đó, nhất là khi nghĩ tới cảnh Tần Tư Niên mặc chiếc áo blouse trắng. Thân là bác sỹ, anh ấy không thể nào nhẫn tâm bỏ con của mình, hơn nữa còn là con của họ.
Tang Hiểu Du không muốn nhắc đến nhiều nữa, hỏi cô: "Đừng nói mình nữa, cậu ăn mặc thế này định đi đâu à?"
"Tối qua lúc đi ăn mình đã gặp Lâm Dao Dao..."
Lâm Uyển Bạch kể lại đại khái mọi chuyện, Tang Hiểu Du nghe xong vô cùng sửng sốt: "Cậu chắc chắn là cô ta?"
"Ừm." Cô gật đầu.
"Ôi trời ơi, thế thì quả thật là sung sướng quá rồi!" Tang Hiểu Du kích động, thẳng thừng vỗ đùi: "Chứng tỏ ông trời vẫn còn có mắt. Quả báo kiểu gì cũng đến, chỉ là đến muộn mà thôi! Chính là nhà hàng Tây chếch với cung thể thao Hữu Nghị phải không? Hôm nào mình phải qua đó nhìn tận mắt!"
Lâm Uyển Bạch mím môi: "Mình cũng không biết mọi chuyện là thế nào nữa, thế nên mình đang định về nhà họ Lâm một chuyến..."
Nửa tiếng sau, cô ngồi trên taxi.
Nhìn những căn biệt thự độc lập lướt qua ngoài cửa xe, bốn năm rồi nơi đây vẫn không có quá nhiều thay đổi.
Sau khi ra nước ngoài, Lâm Uyển Bạch rất ít liên lạc lại với nhà họ Lâm, cũng chỉ gọi điện thoại hỏi thăm ngắn gọn Lâm Dũng Nghị vào những dịp tết nhất. Có điều hai bố con cũng không có nhiều chuyện để nói. Lần này về nước cô cũng không thông báo đến ông.
Taxi dừng lại trước cổng một biệt thự, sau khi tìm tiền lẻ trả lại, cô xuống xe.
Giống như mọi lần, sau khi hít sâu một hơi, Lâm Uyển Bạch mới xuyên qua sân đi vào trong nhà.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy nơi đây hơi quạnh vắng. Sau khi vào cửa, chỉ có một người giúp việc đã lớn tuổi đi ra, không quá quen mặt cô. Sau khi hỏi rõ tình hình, người đó nói với cô ông chủ đang đọc báo trong phòng khách.
Trên đường đi vào trong, Lâm Uyển Bạch tiện thể quan sát bốn xung quanh.
Cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác quạnh quẽ ấy từ đâu mà ra. Bởi vì ngoài người giúp việc kia ra, trong biệt thự không còn người làm nào khác, càng không có Lý Huệ với ánh mắt khinh bỉ và cao ngạo.
Khi Lâm Uyển Bạch đi vào phòng khách liền nhìn thấy Lâm Dũng Nghị ngồi trên sofa.
Ông mở rộng tờ báo trong tay, đẩy cặp kính giống như đã già đi mười mấy tuổi, hai bên tóc mai cũng đã bạc trắng.
Người giúp việc đi qua nói với ông, ông nhìn về phía cô, kinh ngạc một lúc lâu rồi nghĩ ra việc phải bảo cô ngồi xuống.
Bốn năm khiến hai cha con vốn dĩ cũng chẳng qua thân thiết càng trở nên gượng gạo. Sau khi trò chuyện đôi ba câu đơn giản, Lâm Uyển Bạch kể lại chuyện gặp Lâm Dao Dao trong nhà hàng làm phục vụ. Cho dù muốn tìm việc, chí ít cũng nên về Lâm Thị chứ.
Lâm Dũng Nghị nghe thấy cô nhắc đến Lâm Thị bèn thở dài một tiếng: "Lâm Thị sập từ lâu rồi."
"... Sập rồi?" Lâm Uyển Bạch sững sờ.
"Phải, sập từ lâu rồi." Lâm Dũng Nghị tiếp tục thở dài.
"Sao lại sập chứ, chuyện khi nào vậy..." Lâm Uyển Bạch càng bất ngờ hơn.
"Bốn năm trước đã sập rồi!"
Lâm Uyển Bạch không nghĩ sẽ có một biến cố lớn như vậy xảy ra, nhất thời không tiêu hóa kịp, nhưng cũng rất khó hiểu: "Cho dù là sập, Lâm Dao Dao cũng đâu đến mức phải đi làm phục vụ..."
"Chuyện bà ngoại con năm đó, bố cũng biết cả rồi!" Lâm Dũng Nghị bất ngờ nói.
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày, hoàn toàn không ngờ Lâm Dũng Nghị lại đột ngột nói vậy.
"Bà ngoại con đột nhiên qua đời đều là vì Dao Dao." Lâm Dũng Nghị hơi ngừng lại: "Bây giờ nó ra nông nỗi đó, thật ra đều do Trường Uyên."
"... Hoắc Trường Uyên?" Lâm Uyển Bạch ૮ɦếƭ sững.
"Ừm, nó làm vậy chẳng phải để trút giận thay cho con sao?" Lâm Dũng Nghị gật đầu: "Bà ngoại con năm xưa ૮ɦếƭ vì Dao Dao, sao nó dễ dàng bỏ qua cho con bé. Bốn năm trước nó ngồi ngay vị trí con đang ngồi bây giờ, chính miệng nói bắt Dao Dao phải trả giá cho cái ૮ɦếƭ của bà ngoại! Bây giờ con bé không còn là thiên kim tiểu thư từ lâu rồi, chỉ còn nước sa sút đi khắp các nhà hàng ở Băng Thành bưng bê cho người ta!"
Lâm Uyển Bạch nắm chặt hai tay vào nhau, có phần không dám tin.
Chẳng trách Lâm Dao Dao lại nói như vậy, thì ra là vì Hoắc Trường Uyên.
Có điều năm xưa hai người họ đã chia tay rồi, cô biết chuyện của bà ngoại chắc chắn có liên quan đến Lâm Dao Dao nhưng cũng không thể làm gì cô ta. Lúc đó anh cũng không thể hiện thái độ gì, không ngờ anh lại âm thầm làm việc này...
Lâm Uyển Bạch liếm môi: "Vậy Lâm Thị sập... lẽ nào cũng liên quan tới anh ấy?"
"Cho dù không có quan hệ trực tiếp thì cũng có quan hệ gián tiếp!" Lâm Dũng Nghị cười khổ: "Cậu ấy nói cho bố biết chuyện Lý Huệ thường xuyên cá độ, bài bạc ở Macao, còn thu thập được rất nhiều bằng chứng. Về sau điều tra bố mới biết, thì ra bà ta đã giấu bố huy động tài chính của công ty để bù vào số tiền nợ cờ bạc! Chuyện này bị các cổ đông khác biết, họ lần lượt rút cổ phần. Lâm Thị chỉ còn lại chiếc vỏ rỗng không, đành phải tuyên bố phá sản!"
"Nhưng chuyện này cũng chẳng trách được ai, tất cả đều do Lý Huệ. Tại bố không biết nhìn người, bị ngay người nằm bên cạnh hằng đêm tính kế mà không phát hiện từ sớm! Bố đã đề nghị ly hôn với bà ta, nhưng đến giờ bà ta vẫn lần lữa không chịu làm thủ tục! Bây giờ tài sản duy nhất của bố chỉ còn căn biệt thự này và tiền dưỡng lão thôi!"
Im lặng một lát, Lâm Dũng Nghị thở dài: "Còn về Dao Dao, coi như nó tự tạo nghiệt đi!"
"..." Cảm xúc của Lâm Uyển Bạch rất lâu không thể giải tỏa.
...
Trong một căn biệt thự khác.
Hoắc Trường Uyên cúi người trước bồn rửa mặt, tắt vòi nước, cầm khăn mặt lau tay, vừa hay chạm phải con dao cạo râu bày ở đó.
Anh khựng lại, cầm nó lên.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó cô lén lút cầm đi, nguyên nhân lại là nó giống y hệt chiếc mà bạn trai cũ của cô từng dùng, tối đó trở về nhà, anh suýt nữa tức giận ném nó vào sọt rác, cuối cùng vẫn không làm vậy.
Con dao cạo râu này anh đã dùng rất lâu rồi nhưng lại không nhớ ra mình đã mua nó lúc nào, hoặc được ai tặng.
Hoắc Trường Uyên dùng nó cũng quen tay, gần như trở thành thói quen. Trước đó thím Lý từng nhắc nhở anh có nên thay cái mới không, anh không cần suy nghĩ đã từ chối, trong lòng bỗng dưng cảm thấy nó rất quan trọng, thế nên cũng không vứt đi ngay lập tức.
Trong lòng có chút bực dọc, Hoắc Trường Uyên đặt con dao cạo râu lại chỗ cũ.
Lát nữa phải ra ngoài, anh đi vào phòng thay đồ thay quần áo rồi đi ra, đứng đối diện chiếc gương đứng cài cúc cổ áo.
Có tiếng bước chân vọng tới, là thím Lý đi vào, báo lại với anh: "Thưa cậu, cô Lục đến!"
Bà vừa dứt lời, bóng Lục Tịnh Tuyết đã xuất hiện ở phía sau.
Xem ra cô ta đã đặc biệt trang điểm. Bên trong chiếc áo dạ màu be là bộ váy len màu tím nhạt dài tới đầu gối. Đôi chân thon nhỏ lộ ra ngoài. Cô ta xịt nước hoa lên người, không quá nồng, tạo cảm giác thoải mái và mê hoặc.
Lục Tịnh Tuyết vén tóc ra phía sau, rất tự tin với diện mạo của mình.
"Trường Uyên!"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày: "Sao em lại đến đây?"
Lục Tịnh Tuyết mỉm cười, dịu dàng giải thích: "Tối nay hai nhà chúng ta ăn cơm, em muốn cùng anh tới đó, nên đã đến đây!"
"Để tôi đi thay quần áo cho tiểu thiếu gia!" Thím Lý đứng cạnh nói.
Hoắc Trường Uyên khẽ đáp một tiếng, tiếp tục cúi đầu cài cổ tay áo.
Nụ cười vẫn thường trực trên khuôn mặt Lục Tịnh Tuyết. Sau khi thấy anh cài cúc xong, cô ta chủ động cầm chiếc áo vest vắt ở đuôi giường lên, tháo mắc, đi về phía anh: "Để em mặc giúp anh!"
"Không cần, để anh tự mặc." Hoắc Trường Uyên khẽ từ chối.
"Không sao mà!" Lục Tịnh Tuyết thùy mị như một người vợ hiền: "Dù sao những chuyện này em cũng sớm muộn phải tập quen, tới khi chúng ta kết hôn, ngày nào anh đi làm em cũng mong sẽ được mặc quần áo cho anh, bây giờ luyện tập trước càng tốt hơn!"
Hoắc Trường Uyên giơ tay lên ngăn cô ta lại: "Tới lúc đó rồi tính."
Biểu cảm của Lục Tịnh Tuyết khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Vì anh không cần, thế nên cô ta chỉ biết đứng bên cạnh nhìn anh khoác áo lên người. Khi cánh tay dài vươn ra, cơ bắp cũng xuất hiện, một sức mạnh nam tính tràn đầy, hơn nữa bả vai dài rộng ấy khiến người ta chỉ muốn được ôm vào lòng.
Lục Tịnh Tuyết mỉm cười: "Trường Uyên, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát chứ?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên đáp.
Nhìn vào gương sửa sang lại lần cuối, rồi anh quay người đi ra ngoài.
Lục Tịnh Tuyết bị bỏ lại phía sau rảo nhanh mấy bước: "Trường Uyên!"
Hoắc Trường Uyên dừng bước, mang theo nghi hoặc quay người lại. Khi cô ta chìa tay ra, anh nhíu mày.
Lục Tịnh Tuyết giữ lấy hai cánh tay, cảm giác rắn chắc khiến nhịp tim cô ta đập nhanh hơn. Chiều cao của họ vừa đẹp để có một nụ hôn hoàn hảo, chỉ cần cô ta hơi kiễng chân lên là có thể chạm tới bờ môi mỏng của anh.
Trên thực tế, cô ta cũng đã làm vậy.
Hoắc Trường Uyên im lặng quan sát mọi cử động của cô ta. Khi đôi môi đỏ như anh đào của cô ta sắp chạm tới, bỗng nhiên anh quay mặt đi.
Kỳ vọng ban đầu của Lục Tịnh Tuyết bị hụt, ngay cả môi anh còn chưa thể chạm vào. Cô ta khó tránh khỏi ai oán lên tiếng: "Trường Uyên, sao anh lại né tránh? Anh đừng quên, em là vợ chưa cưới của anh, chuyện thân mật này là quá bình thường!"
"Mấy hôm nay anh đang cảm cúm, sẽ lây đấy." Hoắc Trường Uyên chỉ khẽ đáp.
Lục Tịnh Tuyết một lần nữa sấn tới: "Không sao, em không sợ..."
"Đi thôi, đi ăn với bố mẹ mà tới muộn là không hay đâu." Hoắc Trường Uyên lên tiếng ngắt lời, đồng thời sải bước tiếp tục đi ra ngoài.
Lại như vậy!
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, Lục Tịnh Tuyết rất bất mãn trong lòng.
Gần như lần nào cô ta muốn có hành động thân mật với anh, anh đều tỏ thái độ lạnh lùng như thế, khiến cô ta không sao vui vẻ được. Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta lại nhanh chóng mỉm cười tươi rói...